Lúc này, một người đàn ông khác tuổi cũng tương tự đi tới bên cạnh đối mặt với người đàn ông cầm ly rượu, thái độ cực kỳ cung kính.
“Tiên sinh.”
“Thế nào rồi?”
Người đàn ông uống hết một ngụm rượu, trong giọng nói để lộ một tia mong đợi, đáy lòng người đàn ông ở phía sau thở dài.
“Đã đưa đồ đến, tôi tận mắt nhìn thấy lão Trương giao vào tay thiếu gia mới rời khỏi.”
“Tôi biết rồi, ông về trước đi, ngày mai chúng ta quay về nước F.”
“Dạ, tiên sinh.”
Người phía sau đi rồi, người đàn ông quay người lại, dưới ánh đèn là một khuôn mặt có chút tang thương cùng trầm ổn nhưng lại tuấn mĩ vô song.
Có thể thấy được, lúc còn trẻ người này hào hoa phong nhã như thế nào. Nhưng mà, nếu mọi người nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện ông ấy cũng có một đôi mắt đào hoa mê người.
Đi đôi với tiệc sinh nhật An Mặc Hàn kết thúc, thời gian cũng vào tháng 11. Tháng 11 thời tiết có chút lạnh, nhưng mọi người bận rộn cũng không có bởi vì nguyên nhân thời tiết mà ngừng lại công việc. Thời gian luôn luôn trôi qua trong lúc bận rộn, chỉ chớp mắt thoáng cái đã vào tháng 12.
Cuộc sống bình yên bao giờ cũng trôi qua rất nhanh. Hơn một tháng thời gian kia, An Dĩ Mạch rất bình tĩnh, và thư thái, mỗi ngày trừ bỏ công việc thì là đấu võ mồm với An Mặc Hàn, các bạn bè cùng cười haha.
Có điều, trong thời gian này cô và Tô Lạc trở thành bạn tốt. Đương nhiên cũng theo anh ấy học được rất nhiều. Lúc này, trong đầu cô cũng đã có một bản kế hoạch, giống như An Mặc Hàn nói, em không thể không có tiền đồ như vậy, không thể luôn luôn làm công cho người khác. Cô cũng đã từng nghĩ như vậy, trải qua học tập hơn một tháng này, trong lòng cô cũng có kế hoạch công việc trong tương lai, cô muốn tự lập một văn phòng cho mình, không biết An Mặc Hàn có ủng hộ cô hay không nữa.
Có điều, trải qua trong thời gian này, An Dĩ Mạch phát hiện một vấn đề chính là Dư Huyên cực kỳ thân thiết với Tô Lạc, cô tính muốn hợp tác Huyên Huyên với Chiếm Nam Huyễn, nhưng thấy hai người bọn họ dường như không có ý tứ gì với nhau, sau đó lại thấy Huyên Huyên đi gần với Tô Lạc như thế, cô nghĩ nếu như vậy thì cũng được.
Nhưng, Toàn Ti Dạ và Hi Hi phát triển cực kỳ tốt, toàn bộ đều bắt đầu từ làm bạn không phải sao?
Tháng này An Mặc Hàn cực kỳ vội, có thể là do chuyện đồng thoại Thương Thành cộng với công ty giải trí Mặc Mạch đi. Gần đây, An Mặc Hàn luôn bận rộn đến khuya, đôi khi còn tăng ca, buổi tối đều không trở về nhà.
Ngày hôm qua sau khi tan làm, An Dĩ Mạch đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, dì Lan và chú Trương về đến nơi nhìn thấy. Hôm qua mới đi, không có dì Lan ở đây, hai ngày nay Dĩ Mạch đều ăn ở bên ngoài hoặc là ăn ở công ty. Tối ngày hôm qua Mặc Hàn cũng không trở về, không biết hôm nay có trở lại hay không nữa. Thôi, mua phần anh luôn.
Rất nhanh Dĩ Mạch mua xong nguyên liệu nấu ăn, lúc về đến nhà quả nhiên An Mặc Hàn vẫn chưa về. Dĩ Mạch bắt đầu đi vào nhà bếp nấu cơm, Dĩ Mạch rất ít khi nấu cơm.
Nhưng, tài nấu nướng của cô lại khiến người ta kinh ngạc, điều đó chính là do An Mặc Hàn tổng kết, nhiều năm như vậy, anh nếm qua số lầ Dĩ Mạch nấu cơm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chỉ là, mỗi lần đều để anh chờ thật lâu, cho nên sau đó An Mặc Hàn luôn là cố hay vô tình bảo Dĩ Mạch nấu cơm cho anh, nhưng Dĩ Mạch đều làm bộ như không nghe không nhìn thấy.
Chuẩn bị nguyên liệu đã xong, Dĩ Mạch bắt đầu bật lửa nhỏ để ninh trong hầm cách thủy, nhìn những nguyên liệu còn lại, An Dĩ Mạch nghĩ làm mấy món ăn, sau cũng vẫn là quyết định gọi điện thoại cho An Mặc Hàn, hỏi anh có về ăn cơm hay không, nếu về, cô làm nhiều món hơn.
Vừa đi ra khỏi phòng bếp, còn chưa lấy ra điện thoại, di động cũng đã vang lên, An Dĩ Mạch nhìn qua là An Mặc Hàn gọi tới, xem ra hai người họ thật sự là tâm linh tương thông.
“Ừ.”
“Hôm nay anh không về ăn cơm được, đoán chừng rất khuya mới có thể trở về.”
An Dĩ Mạch vẫn chưa kịp nói câu gì, An Mặc Hàn đã nói ra. An Dĩ Mạch bất đắc dĩ thở dài, nhìn nhìn nguyên liệu nấu ăn đặt ở trong phòng bếp, sau cùng vẫn quyết định dụ dỗ An Mặc Hàn một phen.
“Dì Lan về nhà rồi, hôm nay là em làm cơm........”
Sau khi An Dĩ Mạch nói được một nửa liền nghe thấy thanh âm đầu dây bên kia nuốt nước miếng ừng ực, cô xấu xa cười một tiếng, vừa muốn cúp điện thoại, thì nghe thấy được giọng nói từ đầu dây điện thoại bên kia.
“Chờ anh về nhà ăn cơm.”
Nói xong những lời này, An Mặc Hàn liền cúp điện thoại, An Dĩ Mạch nhìn điện thoại lắc đầu, lại bắt đầu vội vàng quay vào phòng bếp.
Mà bên này, An Mặc Hàn cúp điện thoại liền bắt đầu thu thập tài liệu trên bàn, sau đó gọi Anna tới.
“Tổng giám đốc, có gì phân phó?”
“Anna, hủy bỏ cuộc hẹn tối nay đi. Tôi phải về nhà ăn cơm, tối nay tôi sẽ xử lý xong những cái tài liệu này, cô cũng tan làm đi.”
“Nhưng là tổng giám đốc, không phải ngài đã quyết định tăng ca à?”
Anna có chút nghi hoặc, rõ ràng An Mặc Hàn đã nói tăng ca, hôm nay tăng ca là xử lý xong hết tất cả các tài liệu bảng báo cáo nhiều tháng qua. Ngày mai, bọn họ có thể tự do rồi, như thế nào tổng giám đốc lại thay đổi chủ ý rồi.
An Mặc Hàn ngẩng đầu nhìn Anna, sau đó tiếp tục thu dọn tài liệu trên bàn.
“Không cần phải gấp gáp, hôm nay không cần tăng ca, chiều mai lấy tất cả tài liệu cần thiết tới nhà tôi là được. Tôi phải về nhà ăn cơm Dĩ Mạch nấu, ngày mai gặp.”
Kết quả, An Mặc Hàn đi ra khỏi phòng, gọi một cuộc điện thoại cho Tổng giám đốc Thượng Quan, Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ, đổi cuộc hội nghị vào tối mai. Sau đó, cô cũng thu dọn ít đồ đạc rồi về nhà.
Rất nhanh An Dĩ Mạch đã làm xong bốn món mặn một món canh, lúc này chuông cửa vang lên. An Dĩ Mạch còn tưởng rằng An Mặc Hàn không mang theo chìa khóa, ai biết mở cửa lại thấy được khuôn mặt tươi cười đáng đánh đòn của Toàn Ti Dạ và gương mặt y như cũ tao nhã của Chiếm Nam Huyễn.
“Sao hai người lại đến đây?”
An Dĩ Mạch tránh ra một khoảng cách để Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn đi vào, hai người không trả lời vấn đề của An Dĩ Mạch mà là đi vào nhà ăn, sau đó nhìn nhau cười lại đi ra ngoài phòng khách.
“Dĩ Mạch, An Mặc Hàn thả bồ câu chúng tôi, chúng tôi tới là tìm cậu ta tính sổ.”
Chiếm Nam Huyễn cầm lấy một quả táo, thưởng thức ở trong tay.
An Dĩ Mạch nhìn Chiếm Nam Huyễn lại nhìn qua Toàn Ti Dạ, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, xem ra cô phải làm thêm hai món ăn nữa rồi.
“Hai người tới xin cơm sao?”
An Dĩ Mạch không chờ hai người họ nói gì, sau đó đi vào bếp lần nữa. Tiếp đó hai người đàn ông cười vui vẻ trong phòng khách, bọn họ đúng là qua ăn cơm nhà Dĩ Mạch, ăn quá ngon, ăn ngon hơn so với đầu bếp bọn họ làm, đúng là sau lần đó Dĩ Mạch không hề nấu cơm nữa------Bọn họ cũng chưa được ăn.
Vốn hai người đã đến Phi Tinh Đới Nguyệt nhưng lại nhận được điện thoại của Anna nói An Mặc Hàn không thể đi, đã về nhà ăn cơm. Lúc ấy hai người còn đang khinh bỉ An Mặc Hàn không có tiền đồ, nhưng về sau Anna nói An Mặc Hàn về nhà ăn cơm An Dĩ Mạch nấu, sau đó hai người nhìn nhau, nhanh chóng đi ra khỏi Phi Tinh Đới Nguyệt lấy tốc độ nhanh nhất trở về nhà An Dĩ Mạch trước An Mặc Hàn, hoàn toàn quên mất vừa rồi bọn họ còn khinh bỉ An Mặc Hàn không có tiền đồ, hiện tại hai người bọn họ cũng trở nên không có tiền đồ rồi.
Lúc này, đang trên đường trở về An Mặc Hàn hoàn toàn không biết đã có hai người tham ăn đi tới nhà anh cướp miếng ăn của anh rồi.