Cô không thể tin nhìn, tại sao chiếc dây nịt lại ở đây?
Chẳng lẽ cậu ấy cũng ở đây?
Cô vội vã gọi bà chủ đang đi ở phía trước hỏi “bà chủ, bà mua cái dây nịt này ở đâu?”
Bà chủ quay người lại, nhìn chiếc dây nịt nói “Đây là một khách trọ nhặt ở bờ biển đem về, nghe nói là của người đàn ông nhảy xuống biển cứu cô gái kia!”
Là Tiếu Bằng cứu Lôi Ti sao?
Nhưng mà sao lại trùng hợp như vậy?
Nhưng chứng cứ ở đây, cô không thể không tin!
Đây là món quà mà lúc sinh nhật Tiếu Bằng cô đã nhờ người đặt làm, trên thế giới này không có cái thứ hai!
“Bà chủ, chúng ta đến phòng của Lôi Ti đi!” Bùi Mộng Na quyết định.
Bà chủ đưa cô tới phòng Đỗ Lôi Ti, mở khóa nói “Cô gái, đây là phòng của bạn cô!”
Bùi Mộng Na đi vào nhìn thấy kia chính là hành lý của Đỗ Lôi Ti, quay sang nói với bà chủ “Bà chủ, phòng của bạn tôi cứ để đó, tôi ở khách sạn bên cạnh, giờ tôi sẽ đi qua lấy hành lý, tôi sẽ ở đây!”
Bà chủ nhìn cô tò mò “cô gái, bạn cô đã không còn ở đây sao cô lại muốn ở lại?”
Bùi Mộng Na dùng ánh mắt kiên định nói “Bởi vì tôi tin chắc, bạn tôi nhất định sẽ quay về......”
“Vậy cũng được, tôi sẽ để căn phòng này lại cho cô!” Nói xong hai người đi ra khỏi phòng!
Bùi Mộng Na mỉm cười “Cảm ơn bà chủ!”
“Không có gì, còn nữa, đừng kêu bà chủ, gọi tôi là chị Trần là được!” Bà chủ mở miệng.
Bùi Mộng Na cười xoay người đi về khách sạn!
Bùi Tuấn Vũ ngồi trên ghế làm việc, nhớ lại những lời Đường Vũ nói với mình, bây giờ trong lòng anh cực kỳ rối loạn, tại sao bóng dáng cô gái nhỏ đó không ngừng xuất hiện trong đầu anh?
Hiện tại anh thừa nhận, anh thật sự yêu cô gái đó, mấy ngày nay không có cô làm bạn anh không thể nào chìm vào giấc ngủ, cho đến tờ mờ sáng mới có thể chợp mắt, tại sao bây giờ anh mới biết chứ?
Nhưng bây giờ nói thế nào cũng đã muộn, hoàn toàn không có cách nào thay đổi, đây đều là do anh, gieo gió thì gặt bão!
Anh dùng công việc khiến bản thân tê dại, chỉ có như vậy anh mới không suy nghĩ đến cô......
Nhưng mỗi ngày sau khi làm việc xong, đến buổi tối anh ngồi trên giường lớn nhìn vị trí bên cạnh đến sững sờ.....
Bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trước máy tính, không biết đang làm gì, nhìn thấy nét mặt cười ha ha của cô, cũng có thể nhìn thấy cô bởi vì một tình tiết bi kịch mà khóc lớn, hình ảnh của cô cứ không ngừng xuất hiện trước mặt anh.......
Chẳng lẽ những Mộng Na đã hiệu nghiệm sao?
Anh không tin nhưng vào lúc này, rốt cuộc anh đã tin tưởng, bây giờ anh thật sự hối hận......
Bùi Mộng Na xách hành lý của mình đi vào nhà nghĩ, nhìn bà chủ nói “Chị Trần, em đến rồi!”
Chị Trần đứng ở cửa vội vàng nói “Nhanh vào đi, đây là chìa khóa!” Nói xong đưa chìa khóa cho Bùi Mộng Na.
Bùi Mộng Na cầm chìa khóa, khẽ cười nói “Chị Trần, em về phòng đây!”
“Ừ, em nhanh vào nghỉ ngơi đi, xách hành lý như vậy rất mệt!” Chị Trần mỉm cười nói.
Bùi Mộng Na xách hành lý của mình đi vào phòng của Đỗ Lôi Ti, cô cất hành lý, lấy điện thoại ra ấn số “Sorry the number you dialed has turned off power!”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lẽo như cũ, cô cúp máy.
Cô không tin thế giới này không công bằng như vậy, rõ ràng Lôi Ti là một cô gái tốt, sao có thể dễ dàng rời khỏi thế giới này như vậy?
Hơn nữa, kỹ thuật bơi của Tiếu Bằng rất tốt, cậu ấy nhất định sẽ cứu được Lôi Ti, cho nên, nếu Lôi Ti còn sống nhất định sẽ quay về lấy hành lý của mình, cô không tin mình không thể đợi đến lúc đó.
Lúc Tiếu Bằng đút hết cháo cho Đỗ Lôi Ti, trong lúc vô tình cầm tờ báo lên xem, nhìn thấy tiêu đề trang đầu viết “Phu nhân tổng thống ngoại tình” liền nhíu mày.
Anh cầm tờ báo, dịu dàng nói “Lôi Ti, anh ra ngoài gọi điện thoại một chút!”
Đỗ Lôi Ti cười nhìn anh nói “Anh đi đi, có chuyện gì cứ làm đi, em ở đây một mình là được!”
Tiếu Bằng gật đầu nhìn cô nói “Ừ, anh ra ngoài gọi điện xong sẽ quay lại!”
Sau khi nói xong liền đi ra ngoài phòng bệnh!
Anh đi ra khỏi bệnh viện, lấy điện thoại ra mở máy, lúc muốn gọi liền phát hiện ra điện thoại đã bị nước vào, anh đi tới một quán điện thoại di động gần đó, mua máy mới, lắp sim vào gọi!
Tiếu Bằng lạnh giọng nói “Các người làm việc như vậy sao?”
Đầu dây bên kia tổng biên cầm điện thoại run run trả lời “Tổng......Tổng gián đốc......”
“Các người làm việc như vậy sao? Tại sao công bố tin tức mới lại không báo cáo?” Tiếu Bằng chất vấn.
“Tổng giám đốc, chúng tôi biết sai rồi, Tổng thống đã tìm chúng tôi!” Tổng biên sợ lau mồ hôi nói.
“Bây giờ ông có thể rời khỏi tòa soạn được rồi!” Tiếu Bằng lạnh lùng nói.
Tổng biên vừa nghe thấy mình bị đuổi việc, vội vàng cầu xin “Tổng giám đốc, tôi biết sai rồi, có thể tha thứ cho tôi một lần được không?”
“Lời tôi đã nói sẽ không lặp lại!” Tiếu Bằng lập tức cúp điện thoại.
Anh phải làm sao mới có thể ôm em? Ôm em thật chặt và hôn em. Từ tình bạn biến thành tình yêu, từ đắng cay biến thành niềm vui. Cầm chìa khóa đưa cho em, em lại giam cầm tôi. Tôi chờ đợi trước cửa, sao em lại khóa chặt trái tim mình. Tại sao lại không đến mở ra tình yêu của anh. Yêu em, yêu em, Anh có thể yêu em không? Nói cho anh biết phải làm sao mới có thể không khiến em cô đơn, anh không cô độc tìm kiếm hạnh phúc, từng bước từng bước đi đến sa mạc tuyệt đẹp. Xin hãy tin tưởng rằng anh là một người mà em có thể tin tưởng.
Tiếng chuông điện thoại của Tiếu Bằng vang lên, anh cầm điện thoại ấn nút nghe “Ai vậy......?”
Bùi Mộng Na kích động cầm điện thoại trả lời “Tiếu Bằng là tớ, Mộng Na!”
“Mộng Na có chuyện gì không?” Tiếu Bằng hỏi.
“Tiếu Bằng, bây giờ cậu đang ở đâu? Sao điện thoại không gọi được?”
“A, mấy ngày nay mình có chuyện nên tắt máy!”
“Tiếu Bằng, không phải bây giờ cậu đang ở cùng Lôi Ti đấy chứ?” Bùi Mộng Na lo lắng hỏi.
“Không có!” Tiếu Bằng theo bản năng trả lời.
Anh không thể cho Mộng Na biết tin tức của Lôi Ti, nếu Mộng na gặp Lôi Ti, cô ấy biết Lôi Ti mang thai, nếu như vậy anh sẽ không còn cơ hội, anh không thể nói ra!
“Tiếu Bằng, cậu thật sự phải giấu mình sao?” Bùi Mộng Na nói.
“Mình thực sự chưa gặp Lôi Ti!” Tiếu Bằng giải thích.
“Tiếu Bằng, không phải chúng ta là bạn sao, cậu không nói thật sao? Bây giờ mình rất lo lắng, mình muốn biết tình hình Lôi Ti thế nào?”
“Mộng Na, nếu không có chuyện gì thì mình tắt máy đây, mình có chuyện gấp......”
Mộng Na vừa nghe thấy anh muốn cúp máy, lập tức nói “Họ Tiếu, nếu cậu dám cúp máy mình sẽ tuyệt giao với cậu!”
Tiếu Bằng than thở “Mộng Na, bây giờ mình chỉ có thể cho cậu biết Lôi Ti rất tốt, ngoài ra mình không thể nói thêm gì!”
Nói xong lập tức cúp máy!
Bùi Mộng Na cầm điện thoại tức giận nói “Tiếu Bằng chết tiệt, cậu chờ đó, tốt nhất đừng để mình nhìn thấy cậu, nếu không mình sẽ lôi tổ tông mười đời nhà cậu ra chửi!”
Chỉ là bây giờ mặc dù cô không biết Lôi Ti đang ở đâu nhưng có thể xác định cô ấy chưa chết cô thật sự rất vui!
Bây giờ cô cảm thấy cô quyết định đến đây là đúng, cô muốn ở lại đây chờ Lôi Ti quay về lấy hành lý!
Tiếu Bằng cúp máy, nhíu mày nghĩ, tại sao Mộng Na biết Lôi Ti ở cùng mình?
Chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra tình cảm của mình?
Không thể, tuyệt đối không thể nào, anh nhất định không thể để cho Mộng Na biết chuyện Lôi Ti mang thai!
Lúc Đỗ Lôi Ti nhìn thấy Tiếu Bằng đi ra, thở phào nhẹ nhõm, Tiếu Bằng chăm sóc cô như vậy, cô cảm thấy không quen, cô nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ......
Tuấn Vũ, không có em làm bạn, anh có nhớ em không?
Lúc cô nghĩ như vậy lại tự cười mình, làm sao anh có thể nhớ cô chứ?
Bây giờ có lẽ anh đang rất hạnh phúc?
Bởi vì người quan trọng nhất đã quay trở lại.
Hợp đồng giữa anh và cô đã sớm xóa bỏ?