Cuối cùng cô ta mở tủ quần áo, nhìn thấy bên trong có một hộp quà xinh đẹp, cô ta mở ra......
Bên trong chính là chiếc váy mà cô chủ tặng Lôi Ti, cô ta rất thích sờ mãi không buông, lấy chiếc váy ra, đi tới trước gương, để chiếc váy trên người quay tới quay lui.
Một người giúp việc mà lại được uu ái như vậy, cô ta đã ở phủ tổng thống hơn mấy năm, chưa từng được đối xử như vậy, cô ta không cam lòng, rơ ràng dung mạo và vóc dáng cô ta đều hơn hẳn Đỗ Lôi Ti, nhưng tại sao......?
Cô ta ghen tỵ đến nỗi đỏ cả mắt, tìm trong ngăn kéo một cây kéo, hung hăng cắt chiếc váy, nhất thời, chiếc váy biến thành vô số mảnh!
Nhìn thấy trên sàn nhà rơi đầy mảnh vụn, vội vàng thu dọn, bỏ vào hộp quà, trả hộp quà về chỗ cũ, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng.
“Tiểu Thanh, trong phủ tổng thống chaỵ tới chạy lui như vậy còn ra thể thống gì?” Quản gia nói.
Tiểu Thanh bị sợ ngây ngẩn người, cố gắng điều chỉnh hô hấp “Không có, không có gì, tôi muốn xuống bếp xem một chút!”
“Được, đi đi!”
Tiểu Thanh gật đầu đi vào phòng bếp!
Trong phòng làm việc vamg lên tiếng Bùi Tuấn Vũ “Tình hình nước Hàn thế nào?”
“Bây giờ nước Hàn rất bận, sau khi tôi nghe theo tổng thống để lộ tin tức kia ra ngoài, xem ra sau này nước Hàn sẽ không dám bước vào nước chúng ta!” Đường Vũ trả lời
“Được, tốt lắm, hôm nay không còn chuyện gì nữa, cậu về đi!” Bùi Tuấn Vũ như có điều suy nghĩ.
“Vâng, tổng thống!” Đường Vũ xoay người đi ra khỏi phòng.
Bây giờ công việc đã được giải quyết xong, anh không còn gì phải lo lắng, anh dứng dậy, đi tới cửa sổ nhìn cảnh tượng bên ngoài, ánh mặt trời làm anh nhớ tới người giúp việc buổi sáng, cô có nhiều tính cách co được dãn được, mặc quần áo giúp việc nhìn có vẻ già nhưng mặc trang phục khác lại có thể tôn lên vóc dáng của cô, làm cho anh cảm thấy ngoài ý muốn!
Anh nghĩ lại lần đầu tiên gặp cô, trường hợp đó cũng không bình thường, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất buồn cười, chính anh cũng cảm thấy có hứng thú với người giúp việc này.
Chỉ là loại hứng thú này trong nháy mắt tan vỡ, anh không tin bất kỳ người phụ nữ nào, bởi vì trong lòng anh tất cả nhưng người phụ nữ đều giống nhau “tham lam hư vinh”
Trong công việc, anh muốn nghiêm khắc, quản lý cả một đất nước nhưng trong cuộc sống anh không phải là người nghiêm khắc, chỉ là trong lòng cảm thấy âm u không thấy lối ra, vốn dĩ một nhà ba người hạnh phúc, cũng bởi vì lúc đó anh là một nghị viện nhỏ, vợ anh liền bỏ anh và con trai đi.
Những chỉ trích năm đó vẫn còn đọng bên tai anh, ngay cả có những chỉ trích này anh cũng chỉ có thể thu mình lại, mãi đén hôm nay mới có quyền lực này!