“Lôi Ti, nước của cô đây!” Tiếu Bằng đi vào, đưa cho Đỗ Lôi Ti một chai nước.
Sau khi cầm chai nước cô nói: “Cảm ơn thầy Tiếu!”
Tiếu Bằng mỉm cười nhìn cô nói “Đừng khách sáo, tôi nói rồi, cô là bạn Mộng Na, cũng chính là bạn tôi.”
“Mộng Na, đây là của cô!” Nói xong đưa cho Mộng Na một chai nước.
Tiếu Bằng nhìn Lâm Thanh nói “Cô có muốn uống nước không?”
Lâm Thanh nhìn anh ta, lại nhìn hai người phụ nữ đang ngồi trên ghế, trên tay mỗi người đều cầm một chai nước, cho nên cô ta cũng cầm lấy.
“Lôi Ti, cô ngồi đây đi, tôi có chuyện muốn nói với Tiếu Bằng!” Nói xong, đứng lên, kéo tay Tiếu Bằng đi ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Thanh thấy cửa phòng nghỉ đóng lại, cầm khăn tay đặt trên ghế sa lon, lau bàn tay vừa mới cầm nước, đi tới trước mặt Đỗ Lôi Ti.
Vươn tay, túm toc Đỗ Lôi Ti, mặt hung dư nói “Tôi khuyên cô nên nhanh chóng rời khỏi phủ tổng thống, nếu không cô không biết cô sẽ chết thế nào!”
Đỗ Lôi Ti trợn to mắt nhìn cô ta “Công chúa, cô phải biết, rời khỏi phủ tổng thống không phải tôi muốn là được, cái này cô hỏi tổng thống xem, nếu tổng thống đồng ý, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây!”
Lâm Thanh dùng sức, hung hãn nói “Còn dám mặc cả?”
“Tôi không có!” Đỗ Lôi Ti bình thản nói tiếp “Công chúa, cô làm như vậy sẽ làm mất thân phận của chính mình!”
Mẹ kiếp, mụ phù thủy này có thể so sánh với Dung Ma Ma, hai người thật sự giống nhau, chuyên nắt nạt người khác???
Được rồi, cô không dám phản bác, ai nói thân phận mụ phù thủy này cao quý như vậy.
“Cô.......” Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Thanh buông lỏng tóc cô, vừa mỉm cười vừa cầm tóc cô nói “Tóc cô rối rồi, tôi sửa lại giúp cô.”
Một bên giúp cô sửa lại tóc, vừa âm thàm giật tóc cô, Đỗ Lôi Ti đau đến nỗi muốn khóc.
Bùi Mộng Na thật sự tò mò, thật không ngờ mụ phù thủy này lại có thể hạ mình sửa tóc cho Lôi Ti.
Đánh chết cô cũng sẽ không tin cô ta tốt bụng như vậy, nhất định có gì mờ ám.
“Lôi Ti, không sao chứ?” Bùi Mộng Na không yên lòng hỏi.
“Không có, không có chuyện gì!” Đỗ Lôi Ti tránh ánh mắt cô.
Tiếu Bằng nhìn đồng hồ trên tay, mơ miệng nói “Lôi Ti, chúng ta tập một chút nữa rồi đi ăn trưa!”
“Được, phải dạy bạn tôi thật tốt, biết chưa?” Bùi Mộng Na dặn dò.