Quả là dưới chân thiên tử, kinh thành cực phồn hoa. Nhìn cái đường rộng này đi, mấy chục xe ngựa đi cũng qua được, nhà chung quanh san sát nối tiếp nhau, tiếng rao hàng văng vẳng bên tai chẳng dứt. Người đi tới xung quanh cũng toàn mặc tơ lụa mượt mà, vừa nhìn đã biết có tiền, những nhân sĩ võ lâm nghèo rớt kia vốn không thể so sánh được.
Đây mới là đám dễ béo nục!
Khi Khúc Cửu Nhất cảm thán nhân sĩ kinh thành có tiền thật thì nhân sĩ kinh thành cùng đồng loạt bất ngờ với độ giàu sụ của Toái Ngọc Cung.
Nha.
Vị công tử này thoạt nhìn có khí thế hơn nhiều các vương công quý tộc, không biết là quý nhân nhà ai? Thứ mặc trên người cũng có nhiều người chẳng nhận ra được. Càng phải nói tới một đống sính lễ sau lưng Khúc Cửu Nhất phải mấy dặm phố, liếc mắt một cái cũng nhìn chẳng hết được.
Sợ rằng đây không phải tới cưới công chúa đâu!
Cũng chẳng biết là nữ tử nhà ai may mắn như vậy, có thể có hôn phu tốt như vậy chứ?
Khúc Cửu Nhất hoàn toàn không biết mình đã thành phong cảnh trong mắt người khác, hoặc là nói cho dù biết y cũng chẳng để ý.
Vì ngày hôm nay, Khúc Cửu Nhất đã chuẩn bị hơn nửa năm.
Khụ khụ, chủ yếu là từ Toái Ngọc Cung về tới kinh thành cũng riêng việc lên đường đã là nửa năm rồi, trong lúc ấy, xe ngựa chỉ đi nhanh được tới mức này, hơn nữa, y còn đưa theo một dải sính lễ đấy. Khúc Cửu Nhất cũng chẳng thể tự chạy một mình được. Hơn nữa, chuyện như thành thân, cả đời chỉ có một lần, hẳn cũng nên trịnh trọng một chút.
Tạ gia chẳng phải gia đình bình dân gì, bình thường Tạ Tụ chạy ngược chạy xuôi theo y như vậy, cũng chưa từng tặng hắn thứ gì, đưa cho hắn vài người mà cuối cùng mấy người này còn gia nhập Toái Ngọc Cung. Hầy, ngẫm lại như thế bình thường y đối xử với Tạ Tụ đúng thực không tốt lắm.
Nên nể mặt thì vẫn phải làm.
Vì vậy, Khúc Cửu Nhất cứ tự hỏi mãi, tốc độ cũng chậm hơn.
Cuối cùng cũng tới kinh thành rồi.
"Cung chủ, một trăm chỗ này đều là trạch viện của chúng ta, người muốn ở đâu?" Đệ tử Toái Ngọc Cung đưa sổ sách tới, dò hỏi Khúc Cửu Nhất.
Toái Ngọc Cung quá có tiền, cũng chỉ có thể đi mua cửa hàng, đất đai ở khắp nơi.
Kinh thành giá cả đắt đỏ cho nên ở nơi này, cũng chỉ có một phần mười sản nghiệp là của Toái Ngọc Cung. Ài, những thế gia kia đâu thiếu tiền, bình thường không bán cửa hàng điền trang cho nên Toái Ngọc Cung cũng chẳng mua được.
Cho dù là vậy, Toái Ngọc Cung cũng vẫn khiến vô số thế gia và triều đình vô cùng kiêng kị.
Vốn triều định còn định khóa chặt mậu dịch với các nước nhỏ bên ngoài, nay thấy Toái Ngọc Cung cường đại như vậy, chỉ mới ba ngày giải lệnh cấm mà đã khiến Toái Ngọc Cung vội vàng khuếch trương thêm.
Đáng tiếc, Toái Ngọc Cung lại rất chướng mắt chỗ tiền bảo kê đường đi.
"Chọn chỗ gần Tạ gia nhất đi" Khúc Cửu Nhất ngáp một cái.
"Cung chủ, người phải nghỉ ngơi cho tốt" Thanh La và Hồng Tiêu vẫn hầu hạ bên người, thấy cung chủ nhà mình vất vả như vậy cũng không khỏi có hơi đau lòng.
Ài, Tạ trưởng lão đã về nhà gần bốn tháng rồi, cung chủ các nàng ngày nào cũng ăn không no ngủ không yên, thực sự là tình thâm nghĩa trọng.
Nghe nói, phụ thân của Tạ trưởng lão bệnh nặng, Tạ trưởng lão mới vội vàng dẫn theo Tạ Anh cô nương trở về. Vốn Khúc Cửu Nhất muốn về cùng nhưng Tạ trưởng lão lại dặn Khúc Cửu Nhất chuẩn bị sính lễ cho tốt, trực tiếp tới cửa luôn cũng được.
Tạ Tụ ban đầu còn có hơi quan tâm quá nên bị loạn nhưng rất mau đã suy nghĩ cẩn thận lại. Phụ thân hắn là dòng chính Tạ gia, một ngày thì có ba lần bắt mạch bình thường, hơn nữa, trong nhà mình cũng để lại một số đan dược trị bệnh, sao cũng không thể đột nhiên phát bệnh được mà?
Nếu thực sự như vậy, phía trên Tạ gia chỉ e sớm đã nghe thấy rồi, sao sẽ giấu kín kẽ rồi gửi thư viết chữ chứ?
Nếu nhớ không nhầm thì tuy võ công của phụ thân hắn chẳng ra gì nhưng ít nhiều cũng có luyện nội công.
Chỉ e là họ nghe được tiếng gió gì nên biết được quan hệ của hắn với Khúc Cửu Nhất nhưng sĩ diện, không tiện tự tới chia tách uyên ương nên mới nghĩ ra cái cách chẳng ra sao này.
Bởi vậy, Tạ Tụ cũng quyết định dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp để Khúc Cửu Nhất đưa sính lễ tới tận cửa, tất cả đều đối mặt nói với nhau thì lại dễ dàng hơn một chút.
Đương nhiên là một nam nhân có trách nhiệm, Tạ Tụ vẫn quyết tâm tự đi về trước làm công tác tư tưởng với phụ mẫu. Tiểu muội mang theo Hàn Thừa Nặc đi về trước hẳn cũng có thể giúp đỡ được.
"Có gì cần nghỉ ngơi chứ?" Khúc Cửu Nhất vốn chẳng mệt, tinh thần y tốt lắm, "Các ngươi nếu nhàn quá không có việc gì thì trước hết, gọi hết các bà mối có danh tiếng tốt ở kinh thành này tới hết cho ta"
"Nhớ kỹ, là phải có tiếng và có miếng, giá cả dễ nói, nói ngắn hơn là ta muốn người cả kinh thành này đều biết, Tạ Tụ của Tạ gia chỉ có thể là người của Toái Ngọc Cung ta!" Khúc Cửu Nhất bày ra bộ dáng thổ hào khí chất đủ mười phân vẹn mười.
"Cung chủ, yên tâm, chúng ta sẽ đưa son phấn đẹp nhất ra"
"Cho dù phải cướp, chúng ta cũng chắc chắn sẽ cướp Tạ trưởng lão về cho người"
"Ngoài Tạ trưởng lão ra, ai cũng không thể là cung chủ phu nhân được!"
"Hu hu hu, không gì có thể chia tách hai người được"
....
Các đệ tử của Toái Ngọc Cung ai nấy đều bùng lên sức chiến đấu, bên trong còn có một số ngôn luận kỳ quặc không hiểu được.
Tuy vậy mấy cái đấy không quan trọng, Khúc Cửu Nhất không quan tâm tới những chi tiết này.
Ừm, chỉ cần cướp Tạ Tụ về trước thì tốt rồi.
Tạ gia.
"Sao nào, nó có nhìn trúng ai không?" Tạ lão gia Tạ Hợp nhìn qua, dè dặt nhìn phu nhân nhà mình, nói chuyện cũng rất dè dặt.
"Nếu nó nhìn trúng thì đã chẳng phải nhi tử của chúng ta" Tạ phu nhân lắc đầu, vốn chẳng cho rằng hành vi này sẽ có tác dụng, "Nếu nó thích ai, những người khác có tốt tới đâu nó cũng chướng mắt"
Nếu Tạ Tụ có thể "khuyên được", hắn cũng chẳng rời nhà nhiều năm như vậy, từ bỏ kinh thành vinh hoa phú quý một mình lang bạt trên giang hồ.
"Vậy cũng chẳng thể để nó ở cạnh cung chủ Toái Ngọc Cung được" Tạ Hợp dẫu chẳng phải tộc trưởng Tạ gia cũng đã nghe qua thanh danh của Toái Ngọc Cung. Đặc biệt là một năm này, tên tuổi của Toái Ngọc Cung dẫu ở trên triều hay ở trong các thế gia khác, tần số xuất hiện còn nhiều hơn cả việc khuyên bệ hạ lập hậu!
Cũng chẳng trách ông ta được, trong một năm này, thanh thế của Toái Ngọc Cung quả thực quá lớn.
Nó chẳng những nuốt gọn hết những cửa hiệu mặt tiền nhàn tản và điền trang ở kinh thành mà còn nắm trong tay bí phương của Tiêu Dao hoàn và Long Phượng hoàn!
Tiêu Dao hoàn bán chạy cỡ nào chưa nói tới mà Long Phượng hoàn kia còn có công hiệu thần kỳ. Vương thị Lang gia đã nhiều năm không có con cái, bọn họ gần như là cầu hết thần phật trong cõi trời này rồi, tiểu thiếp cũng dài được bằng mấy con phố, các phương thuốc cổ truyền đều thử hết rồi nhưng vẫn chẳng có thu hoạch gì.
Kết quả, Long Phượng hoàn vừa ra, phu nhân Vương thị kia đã gần 40 mà trong một tháng đã có thai rồi, hiệu quả thần kỳ này khiến các đại thế gia khiếp sợ.
Nhà ai không có hậu bối vô sinh chứ?
Ngay cả việc muốn tới tìm Toái Ngọc Cung gây phiền toái cũng quẳng ra sau đầu rồi.
Toái Ngọc Cung thu mua các cửa hiện mặt tiền ở kinh thành cũng có Vương gia ở phía sau hộ tống hộ giá, chẳng tới lượt Tạ gia ra tay hỗ trợ.
Vốn là Tạ Hợp còn định ra vẻ đắn đo, để đám cỏ dại giang hồ kia đừng mơ tưởng tới nhi tử của ông ta. Kết quả người ta vừa ra tay đã khiến bao nhiêu thế gia khóc lóc đòi hỗ trợ. Ông muốn ra tay hỗ trợ còn phải chờ xếp hàng, quả thực khiến người ta tức tới mức không ngủ nổi.
"Toái Ngọc Cung này có thể nói là họa lớn của triều đình, luôn có một ngày bị thanh toán. Tới lúc ấy, Tri Vân và Toái Ngọc Cung dây dưa chẳng rõ, về sau có thể có kết cục gì tốt được?" Tạ Hợp hoàn toàn tự cho mình là một phụ thân nhân từ, chỉ là nhi tử không hiểu thôi mà thê tử cũng chẳng hiểu?
"Thôi đi, nói như Cố gia với Tạ gia chẳng phải họa lớn của triều đình vậy?" Tạ phu nhân trợn mắt tức giận, "Tạ lão gia, không thì ông cứ nói thẳng là ông coi thường người ta là người giang hồ đi, dối trá thế làm gì?"
Từ sau khi nữ nhi và nhi tử phản nghịch xong, ông ta phát hiện hình như phu nhân nhà mình cũng có chiều hướng tiêu cực rồi. Trước kia, bà ấy ôn nhu dễ gần, cao quý trang nhã, bây giờ hoàn toàn là một khi trái tính thì ai cũng chẳng nói được bà ấy.
"Không thể sao? Ta cực khổ nuôi Tri Vân lớn tới như vậy, nó không cưới những quý nữ thế gia kia thì cũng chẳng ở đắm mình trong trụy lạc, ở với đám dân đen giang hồ kia được" Tạ Hợp có hơi thẹn quá hóa giận, "Ta sinh được một nhi tử chứ chả phải một nữ nhi"
Trong thế gia, người thích nam nhân không phải không có, nói theo hướng tốt là thiếu niên phong lưu, từng có một câu chuyện. Dù sao nếu là hai nam nhân cũng chưa nói chắc được ai chiếm tiện nghi của ai.
Có xấu cũng chỉ vì Tạ Tụ quá tốt, bất kể là ai đứng ở góc nhìn của Tạ Hợp cũng sẽ chắc chắn rằng Tạ Tụ hẳn là đứa chịu thiệt. Nhưng Tạ Hợp biết, thủ cung sa của nhi tử mình vẫn còn, vốn không bị chiếm lợi gì. Nhưng lời này nói ra cũng chẳng ai tin, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Lão gia, lão gia, Toái Ngọc Cung mời rất nhiều bà mối tới, đều chờ được bái kiến ở bên ngoài!"
"Rất nhiều?" Tạ Hợp vẫn là lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy, không khỏi sửng sốt trong chốc lát, đi theo ra ngoài.
"Tạ lão gia, đại hỉ nha đại hỉ!"
"Tạ lão gia, chung thân đại sự của Tạ công tử quá tốt rồi"
"Tạ công tử và Khúc công tử quả là một đôi trời sinh nha...."
....
Tạ Hợp vừa vào tới cửa đã thấy phòng khách của ông ta chen chúc nhúc nhích đầy bà mối.
Quả là quá nhiều!
Lần đầu tiên Tạ Hợp cảm thấy sảnh tiếp khách của nhà mình lại có hơi nhỏ.
Những bà mối này cũng chẳng biết nhận của Toái Ngọc Cung bao nhiêu tiền, nói hay tới mức chẳng nghĩ tới việc sống mà rời khỏi đây nữa, dường như không cho hai người họ ở bên nhau thì còn quá đáng hơn cả Vương Mẫu nương nương chia tách Ngưu Lang và Chức Nữ, hẳn là người có tội ác đáng bị ngũ mã phanh thây.
Tạ Hợp muốn xin phu nhân nhà mình giúp đỡ lại phát hiện phu nhân, nhi tử và nhi nữ cũng chẳng biết chạy đi đâu rồi, chỉ có thể một mình đối đầu với quần hùng.
"Tạ lão gia, ngày mai Khúc công tử sẽ mang theo sính lễ tới cửa, tới lúc ấy mọi người có chuyện cũng dễ bàn bạc" Nhóm bà mối nói với Tạ Hợp từ lúc hừng đông cho tới khi trời tối hẳn, nói tới mức Tạ Hợp chấn kinh chẳng phân biệt nổi phương hướng rồi lúc này mới ngậm ngùi rời đi.
Đã bao năm rồi?
Các nàng làm mai nhiều năm như vậy, đã bao năm chưa nhận được tiền mai hậu hĩnh như vậy rồi? Toái Ngọc Cung quả là hào phú, nếu cung chủ Toái Ngọc Cung có thể coi trọng nhi tử của các nàng, nói là nhi tử chứ tướng công các nàng cũng cho được!
"Ca ca cứ việc yên tâm, nương chắc chắn đứng ở phe huynh, huynh có quyết định gì thì bà ấy cũng sẽ ủng hộ huynh. Còn về cha ấy, hổ giấy mà, chờ ngày mai Khúc cung chủ qua chắc chắn không tiếp được chiêu của huynh ấy đâu" Tạ Anh nhìn vẻ mặt trấn định của Tạ Tụ nói.
"Ta không hề thấy không yên tâm" Tạ Tụ dở khóc dở cười, "Nhưng A Anh muội ấy, muội sắp ăn hết ba bàn đồ ăn vặt rồi mà còn chưa no à?"
Lo lắng suốt như vậy rõ ràng là muội muội của hắn chứ chẳng phải hắn.
"Muội đương nhiên lo lắng" Tạ Anh cố gắng đứng lên, lảo đảo hai bước, khụ khụ, ăn nhiều quá rồi, "Ta nghe nói cha đi hết một đêm để mời các thúc bá, huynh đệ tỷ muội trong tộc tới, vì để làm khó Khúc cung chủ. Nhỡ tới lúc ấy Khúc cung chủ tức giận, với công phu mèo ba chân kia của cha còn chưa đủ tiếp được một chưởng của người ta đâu!"
... Hóa ra là lo cái này sao?
Tạ Tụ thấy có hơi buồn cười, "Sẽ không, Cửu Nhất chẳng phải người tùy tiện ra tay như vậy"
"Một khi huynh ấy ra tay thì chẳng phải người nữa rồi" Sắc mặt Tạ Anh âm trầm, "Trên bảng xếp hạng mới nhất của Bách Hiểu Sinh, Khúc Cửu Nhất mới là thiên hạ đệ nhất xứng đáng nhất. Hơn nữa, Bách Hiểu Sinh còn cố ý đánh dấu một dòng rằng "tâm tư thâm trầm, thuận lợi như có thần phía sau". Nếu đối đầu với Khúc Cửu Nhất, trực tiếp cắt cổ tự sát sẽ nhanh hơn chút"
Tuy Toái Ngọc Cung không hoành hành ngang ngược như khi Khúc Thu Thủy tại vị, không hề nhúng tay vào chuyện giang hồ nhưng không đồng nghĩa với việc người trong giang hồ không kiêng kị họ. Ngược lại, nỗi kinh hoàng về Toái Ngọc Cung còn trở thành dấu ấn trong lòng võ lâm giang hồ.
Chỉ cần Khúc Cửu Nhất còn sống trên đời này một ngày, Toái Ngọc Cung sẽ còn một ngày chưa đổ.
Bây giờ, người trong giang hồ sinh nữ nhi lại thấy vô cùng vui vẻ, sinh nhi tử ra thì lại mặt ủ mày ê, số lượng nữ hiệp giang hồ nháy mắt đã tăng lên nhiều.
Chỉ là một thế lực đã khiến vị trí của nam nữ trên giang hồ có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, nếu là trước kia thì đây là chuyện hoàn toàn không dám nghĩ.
Nhưng cố tình Khúc Cửu Nhất lại làm được!
"Được rồi, A Anh, muội cũng ngủ đi" Tạ Tụ cố gắng đều cười không ra tiếng, "Muội còn nói nữa thì ta nghi ngờ Cửu Nhất chẳng phải người mà lại một con sói đội lốt người đấy"
"Ài, ca ca huynh ngốc có phúc của kẻ ngốc" Tạ Anh bất đắc dĩ, nàng chứng kiến Khúc Cửu Nhất chơi đùa cả giang hồ từ đầu tới cuối, sao không biết được sự lợi hại của Khúc Cửu Nhất? Nhưng trong mắt ca ca, Khúc Cửu Nhất dường như luôn luôn là một người đáng thương thiện lương cô độc vậy.
Chỉ có thể nói ca ca có tấm lòng bao la rộng lớn.
Tạ Anh thở ngắn than dài, phảng phất như thấy được tương lai sau này ca ca bị ăn sạch sành sanh.
"Muội muội nhà huynh đánh giá ta cao quá" Khúc Cửu Nhất nhảy từ cửa sổ vào, "Đáng tiếc ta còn chưa bắt được Bách Hiểu Sinh, sao hắn có thể bôi nhọ ta như vậy? Con người ta chưa bao giờ chủ động coi ai là kẻ địch"
Thấy Tạ gia có một đám người phòng ngự xung quanh nhưng đối với Khúc Cửu Nhất, trông hệt như chẳng ai trông coi vậy.
Tạ Tụ gắt gao nhìn chằm chằm Khúc Cửu Nhất.
Mới mấy tháng không gặp, Cửu Nhất nhìn qua đẹp hơn trước một chút. Vốn có nét còn trẻ con này đã hoàn toàn mất đi hết trở thành một nam nhân tuấn mỹ, phong độ ngời ngời rồi.
Nhớ lại, lần đầu tiên thấy Cửu Nhất hình như là chuyện rất lâu rồi nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng chỉ mới một, hai năm mà thôi.
Ở cùng với Khúc Cửu Nhất, trải qua tất cả mọi chuyện đại khái còn dày hơn cả đời người cộng vào mới khiến hắn có cảm khái như vậy.
"Lâu rồi không gặp huynh không có gì muốn nói với ta à?" Khúc Cửu Nhất thấy ánh mắt Tạ Tụ nhìn mình không đúng lắm, chợt thấy có hơi nóng, cầm chén nước của Tạ Tụ uống liền mấy ngụm mới tốt hơn.
Kinh thành chết tiệt, mới tháng tư thôi sao lại nóng vậy?
"Ngày mai nhẹ tay với phụ thân ta một chút" Tạ Tụ khẽ nhếch miệng ở một góc khó mà phát hiện ra được, "Ít nhất phải giữ một hơi để ta cứu ông ta về"
Lời này nói ra hệt như y có thể ăn ông ta được vậy.
Khúc Cửu Nhất gật đầu, "Yên tâm đi, ta biết chừng mực"
Còn sống là được.