Giống, quá giống.
Gần như là đúc từ một khuôn mà ra!
Người trên đài này chẳng những trông giống hệt với Tạ Tụ mà chiều cao hình thể cũng giống y như đúc. Chỉ là ánh mắt hắn có lệ khí rõ ràng, làn da tái nhợt, môi đỏ một cách bất thường khác hẳn Tạ Tụ ở dưới, một người giống yêu, một người giống tiên, ai đều có sự hấp dẫn riêng của mình.
Có khuôn mặt khá giống với Tạ Tụ, dù cho hắn có bộ dáng quỷ dị thì cũng có thể có được bộ dáng của yêu quái trong thoại bản xưa có thể lấy được tim người.
Khúc Cửu Nhất và Tạ Anh gần như là sầm mặt ngay.
Mẹ nó.
Thứ quỷ gì đây?
Dám giống với Tạ Tụ (ca ca) sao?
Có được vẻ ngoài mà chẳng có được cái thần thái, đến xách giày cho Tạ Tụ cũng chẳng xứng!
Trịnh Trí Gia ẩn mình trong Kim Phong tiêu cục đè lại khóe miệng muốn nhếch lên, tựa như cảm thấy rất thú vị.
Thực sự thú vị, Hồng Liên đạo vậy mà có thể tìm được người trông giống với Tạ Tụ? Nếu vậy thì những tiếng lành mà Tạ Tụ tích lũy được trong võ lâm xem như hoàn toàn bị hủy rồi.
Trước mặt bao người, người này trông giống với Tạ Tụ, hơn nữa, rõ ràng không phải thuật dịch dung có thể làm được tới mức ấy (không ít lão nhân giang hồ có được năng lực quan sát này), nói cách khác, sau này, nếu có người dùng túi da này của Tạ Tụ đi làm chuyện ác, mọi người bất giác sẽ nghi ngờ Tạ Tụ.
Không có lý lẽ gì cả, chỉ đơn thuần là bản tính con người mà thôi.
Mọi người sẽ yêu ai yêu cả đường đi, trái lại cũng giống vậy.
Trịnh Trí Gia thấy nhiều rồi. Trong hoàng cung, những phi tần có địa vị cao cũng sẽ ghét các phi tần có địa vị tương tự mình mà chẳng cần lý do gì cả. Nhưng nếu các nàng sinh con mà có nét giống hệt với bệ hạ, sẽ mừng rỡ như điên.
Bây giờ, Tạ Tụ ở cùng với Toái Ngọc Cung, bây giờ người giống hắn lại ở trong Hồng Liên đạo. Những người không biết gì về Tạ Tụ sẽ nghĩ như nào?
Chỉ e, suy nghĩ thái quá nào cũng sẽ có.
Tạ Anh tức nghiến răng nghiến lợi, rất nhiều lần muốn trực tiếp đi xuống lại bị Hàn Thừa Nặc kéo lại, "A Anh tỷ, bình tĩnh, cung chủ đang nhìn chúng ta đấy"
Hàn Thừa Nặc không nói dối, bây giờ Khúc Cửu Nhất đúng là đang nhìn Tạ Anh và Hàn Thừa Nặc.
Nhưng thực ra không có gì đặc biệt cả, Khúc Cửu Nhất chỉ đơn thuần muốn nhìn xem Tạ Anh huynh khống này thấy được một Tạ Tụ hàng giả giống hệt với Tạ Tụ có biểu hiện gì mà thôi.
Rất tốt, Tạ Anh cũng bạo phát sát khí rồi.
Chứng minh không chỉ có mình ta.
Khúc Cửu Nhất cười.
Y muốn giết chết mặt hàng giả này là bình thường.
"Cửu Nhất, thắng bại trận này đã rõ, vẫn nên gọi các nàng về đi" Ngay lúc này, chẳng có bất cứ ai nói chuyện, ngược lại là Tạ Tụ như chẳng có việc gì cả, ở bên cạnh nói với Khúc Cửu Nhất.
Cùng với lời nói của Tạ Tụ, mọi người mới đồng loạt hồi thần.
"Các ngươi làm khá lắm, lui xuống đi" Khúc Cửu Nhất chỉ có thể cố đè lại sát ý trong lòng, trước gọi đệ tử Toái Ngọc Cung về nhưng giọng điệu lại lạnh như băng.
"Rõ, cung chủ" Đôi tỷ muội này cũng không dám nán lại lâu, càng không dám nhìn nhiều hơn, run rẩy đi thẳng xuống dưới.
Hu hu...
Các nàng quả thực không dám tưởng tượng bây giờ cung chủ đang giận tới mức nào.
Trước kia, trước khi cung chủ kế thừa vị trí cung chủ, khi đối mặt với tả hữu hộ pháp khơi mào nội đấu trong cung, giọng của y cũng chẳng lạnh như vậy.
Là đệ tử Toái Ngọc Cung, biết được khi nào cung chủ nhà mình tức giận nhất là công khóa họ bắt buộc phải học!
Giờ này khắc này, hầu như tất cả các đệ tử Toái Ngọc Cung đều đặt sự chú ý lên người Khúc Cửu Nhất.
Các nàng tuyệt đối không thể đắc tội cung chủ vào lúc này, nếu không chắc chắn bị phạt tới Dục Anh Đường, tám, mười năm cũng chẳng ra khỏi đó được!
Chỉ có thể dựa vào Tạ trưởng lão.
"Cửu Nhất, nào, uống một ngụm trà đi" Tạ Tụ khẽ cười, đưa tách trà trong tay mình qua tay của Khúc Cửu Nhất bên cạnh.
"Ta không uống nổi" Bây giờ y muốn uống máu, chính là máu của thứ hàng giả kia.
Khúc Cửu Nhất rất tức giận.
Y liếc mắt đã nhìn ra người trên đài kia là ai.
Ngoài cái Tạ Quyện từng hạ dược cho y ra thì còn có thể là ai? Tôn An tam bất cứu kia chính là người "chỉnh dung" giúp Tạ Quyện.
Ở thế giới võ hiệp, động dao chỉnh mặt không đáng kể chút nào nhưng biến thành dáng vẻ của Tạ Tụ lại khiến người khác thấy thật ghê tớm.
"Em uống được" Tạ Tụ cười tủm tỉm nói, "Đợi lát nữa, thời điểm cần em còn rất nhiều, sao phải tức giận như vậy?"
Tạ Tụ thực sự không tức giận.
Hắn cũng chẳng thấy người khác làm ra khuôn mặt giống như mình thì có gì đáng để ý.
Ngược lại, Tạ Tụ thấy có hơi thương hại người trên đài.
Cho dù Tạ Quyện chỉ là một chi thứ của Tạ gia, trông khá giống hắn, sống dưới bóng của hắn nhưng dù gì hắn vẫn là Tạ Quyện, là chính bản thân hắn ta. Nhưng bây giờ lại biến thành một "Tạ Tụ" khác, định sẵn phải làm đồ thay thế cả đời này.
Chính Tạ Tụ cũng là đại phu.
Cho dù y thuật của Tôn An có cao, Tạ Quyện trước đó cũng giống với hắn nhưng muốn biến một người trông giống với người khác thì kỹ thuật cần có tuyệt đối không phải dễ như trở bàn tay là làm được.
Cạo xương lột da xem như nhẹ nhàng.
Trong đó có lẽ còn phải dùng một ít độc, ít cổ trùng.
Nhưng bởi vậy cũng có thể giải thích được vì sao Tạ Quyện lại là độc nhân. Vì nếu hắn thực sự yêu cầnubiến thành Tạ Tụ thì tất cả những thứ cần dùng tới cũng đủ để khiến hắn ta trở nên không bình thường.
Hơn nữa, động đao có rủi ro lớn, nguy cơ tử vong cũng cực cao. Cho dù may mắn thành công, sau này cũng có thể có đủ loại bệnh, chỉ e sống cũng chẳng được lâu.
Trong tình cảnh như vậy, trở thành một độc nhân hẳn là con đường duy nhất của Tạ Quyện.
Một người sống như vậy có còn là "chính mình" không?
Một người đáng thương, bi ai như vậy, có gì đáng để tức giận chứ?
Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ thêm mấy lần, thấy thái độ của Tạ Tụ thực sự bình thản, chẳng hề bị ảnh hưởng gì nên tâm trạng cũng dần dần lắng lại.
Đại khái đối với Tạ Tụ mà nói, đây thực sự chẳng phải chuyện gì đáng tức giận lắm nhưng y lại có hơi làm to chuyện.
Khúc Cửu Nhất nhận trà Tạ Tụ đưa qua, phát hiện trong chén cũng chẳng có trà mà là một ít mứt hoa quả khô.
Đây đều là những thứ Khúc Cửu Nhất thích ăn.
Chỉ là một chi tiết nho nhỏ nhưng lại đủ để khiến Khúc Cửu Nhất từ tức giận thành vui vẻ.
Tạ Tụ thực sự hiểu cách dỗ y.
Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ như vậy, đột nhiên cảm thấy chẳng tức giận như vậy nữa.
Lửa giận của y tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Dẫu có là ai dỗ ngươi bằng chất giọng nhẹ nhàng, trầm ấm này như Tạ Tụ thì có lửa giận ngút trời cũng chẳng thể nào phát ra được nữa.
Khúc Cửu Nhất cũng khó mà thoát được.
Huống hồ người này còn là bạn trai y.
"Thôi, nể mặt huynh, ta ăn một miếng cũng được" Khúc Cửu Nhất giả vờ khó xử.
Ừm, mứt hoa quả này rất ngọt.
Ngọt tới tận tim rồi.
Trần Thủy nhìn tương tác của Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ, trong lòng lại đánh giá Tạ Tụ cao hơn mấy phần. Khúc Cửu Nhất nhìn trúng Tạ Tụ chỉ e chẳng phải thực sự vì mỹ mạo và y thuật của Tạ Tụ.
Đối với võ giả như bọn họ, một người có thể tùy lúc tùy chỗ khiến mình bình tĩnh lại mới là thứ có giá trị nhất so với bất cứ thứ gì khác.
Trở thành tông sư thực ra cũng chẳng có trăm lợi mà không có hại như tưởng tượng.
Trái lại, sau khi trở thành tông sư, rất nhiều cảm xúc sẽ bị phóng đại lên tương ứng với võ công. Bởi vì sau khi trở thành tông sư, họ chẳng còn là người tập võ bình thường mà sẽ nắm giữ một sức mạnh thật lớn như một "hung thú nhân gian".
Một tông sư có thể tung hoành dễ như trở bàn tay giữa thiên quân vạn mã. Sự tồn tại của tông sư cũng là điều khiến triều đình kiêng kị.
Mà những người trở thành tông sư thường sẽ lựa chọn lánh đời. Ngoài do tuổi tác bọn họ đã cao thì cũng vì không để hỉ nộ bên ngoài ảnh hưởng quá nhiều tới mình rồi làm ra chuyện gì chẳng thể cứu vãn nổi.
Nếu nói một cao thủ võ lâm vì khí phách nhất thời mà chỉ giết chết được một người thì lửa giận của một tông sư đủ để hủy diệt môn phái vừa và nhỏ.
Đã từng có một tông sư nào đó không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, dẫn tới giết hại cả nhà mình, cuối cùng tông sư này tự sát.
Chỉ có trở thành đại tông sư rồi, thực sự trở thành truyền thuyết của giang hồ rồi mới có thể hoàn toàn khống chế được mình.
Trần Thủy sở dĩ lựa chọn làm Trần Tiểu Lang bán đèn lồng cũng chẳng qua vì muốn mượn cuộc sống sinh hoạt của người thường, chậm rãi làm tâm tình bị phóng đại quá mức của mình lắng xuống sau khi trở thành tông sư.
Cùng đạo lý, Khúc Thu Thủy cũng vậy.
Năm ấy, Khúc Thu Thủy hoành hành ngang ngược ở trên giang hồ, cướp lấy mỹ nam tử ở khắp nơi cũng là lúc bà ta vừa mới trở thành tông sư.
Đó là cái giá đắt phải trả sau khi trở thành "tông sư".
Mà hắn chọn lúc này để Tạ Quyện xuất hiện, thực ra cũng có ý chọc giận Khúc Cửu Nhất.
Người như Khúc Cửu Nhất, cực kỳ hiếm thấy, trẻ tuổi lại khôn khéo, từ lúc y bắt đầu chấp chưởng Toái Ngọc Cung, y không đi sai một bước nào, mỗi một bước đều là sự lựa chọn tốt nhất mà y có thể đưa ra ngay tức khắc.
Bởi vậy, Trần Thủy muốn lợi dụng việc Khúc Cửu Nhất mới đột phá tông sư, tâm cảnh chưa vững để làm cho y tâm phiền ý loạn, làm ra hành động sai lầm.
Nhưng Trần Thủy coi thường Tạ Tụ rồi.
Hắn không ngờ rằng, tâm cảnh mình cần dùng tới năm năm để làm lắng xuống, ở chỗ Khúc Cửu Nhất, chỉ cần một Tạ Tụ là có thể thành công.
Thứ như tình cảm đùa bỡn vô số nhi nữ giang hồ lại vẫn có người theo đuổi nó cả đời cũng do có ma lực độc đáo của riêng nó.
"Các ngươi lui xuống đi, đừng quấy rầy Y Nguyên Thập Nhất Lang các hạ cứu đồ đệ của hắn" Trần Thủy thuận miệng phân phó.
Phàn Đình và Tạ Quyện hơi chắp tay với Trần Thủy, đi xuống dưới đài.
Sau khi Tạ Quyện đi xuống, lại dùng một chiếc khăn mới che lại mặt mình, từ đầu tới đuôi không nhìn về phía Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất.
Thật giống như là chẳng hề nhìn thấy họ vậy.
Y Nguyên Thập Nhất Lang đã tức giận tới mức mất đi lý trí.
Bốn đồ đệ này là những đồ đệ ông vất vả khổ cực, đi khắp cả Phù Tang mới chọn ra được. Bọn họ lại hiếu thuận, tư chất tập võ tốt, bây giờ vì trúng độc mà chẳng biết sống chết ra sao.
Người Trung Nguyên thực sự khinh người quá đáng!
"Lão phu hôm nay tới báo thù!" Y Nguyên Thập Nhất Lang lửa giận công tâm, gần như trong nháy mắt đã bay tới trước mặt Trần Thủy, đánh ra chưởng phong mạnh mẽ về phía hắn.
Đồ đệ hắn ngã xuống vì người của Hồng Liên đạo, vậy thì muốn báo thù đương nhiên cũng phải hướng về phía Trần Thủy.
Ai bảo hắn trước đó lên sàn khoe khoang nhiều thế làm gì?
Khúc Cửu Nhất chọn điệu thấp vào lúc này không phải không có lý do. Vì người khoe khoang vốn càng dễ kéo thù hận.
Khúc Cửu Nhất nhìn chằm chằm Trần Thủy.
Lão giả Phù Tang này tuy rằng đầu óc không quá minh mẫn nhưng dù gì cũng là tông sư hàng thật giá thật.
Tông sư đánh nhau cũng có thể để Khúc Cửu Nhất quan sát kỹ càng bản lĩnh của thiếu chủ Hồng Liên đạo này, nhìn xem võ công của đối phương rốt cuộc tới trình độ nào rồi.
Chỉ thấy Trần Thủy hoàn toàn không chú ý gì tới Y Nguyên Thập Nhất Lang, đầu vẫn cúi xuống. Y Nguyên Thập Nhất Lang gần như lộ ra vẻ đắc ý tới nơi như cho rằng ngay sau đó sẽ thấy người này phun máu tại chỗ!
Chỉ một khoảnh khắc, Trần Thủy động.
Cơ thể hắn cong với tư thế uốn lượn vượt qua cả cực hạn của cơ thể người, ngay lúc Y Nguyên Thập Nhất Lang đánh tới, hắn khẽ khàng né qua, bàn tay phẩy nhẹ một cái liền đánh tan hơn nửa lực công kích của Y Nguyên Thập Nhất Lang, hệt như cơn sóng trong nước, một dâng một hạ, khẽ hóa công kích thành vô hình.
Cùng lúc ấy hắn lại vòng tới phía sau Y Nguyên Thập Nhất Lang, tại chỗ ba tấc dưới cổ của hắn ta, như là vô ý phủi đi bụi bặm trên người, tùy ý chạm nhẹ.
Nhưng Y Nguyên Thập Nhất Lang chợt cứng người.
Hắn lẳng lặng đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Đang lúc mọi người nghi ngờ có phải hắn đã bị làm sao rồi không, hắn lại ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, cả người liên tục lùi về sau vài bước, gần như quỳ rạp xuống đất.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Y Nguyên Thập Nhất Lang hào hùng phóng tới nháy mắt lại như chó nhà có tang.
Rất nhiều người trong giang hồ vốn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Bọn họ chỉ thấy tông sư Phù Tang này muốn tới công kích thiếu chủ Hồng Liên đạo sau đó lại đột nhiên hộc máu. Thiếu chủ Hồng Liên đạo né khi nào bọn họ cũng chẳng rõ lắm.
Chỉ có những người có thị lực hơn người mới có thể biết rõ vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.
Trên đài, Hàn Thừa Nặc đang cúi đầu giải thích với Tạ Anh gì đó.
Người thấy rõ được động tác của Trần Thủy giờ phút này trong lòng đều đang tự hỏi bản thân một câu, nếu lúc nãy người công kích Trần Thủy là mình, họ có thể tránh được đòn đánh trả của Trần Thủy sao?
"... Sao ngươi biết được mệnh môn* của ta?" Sắc mặt của Y Nguyên Thập Nhất Lang nhanh chóng xấu đi, bây giờ hắn đã chẳng khác gì với những lão nhân bình thường rồi.
*Theo Hải Thượng Lãn ông, mệnh môn nằm giữa hai quả thận, là nơi thành lập ra sinh mệnh của con người, là cội nguồn của sự sinh sản và là nơi phát nguồn của tạng phủ (nguồn: google)
Vừa rồi, một cái chạm nhìn như không đáng kể của Trần Thủy đã phá hủy mệnh môn hắn giữ bao năm, bây giờ, nội lực của hắn đang trôi đi nhanh chóng, một khi ngã xuống từ cảnh giới tông sư, muốn quay trở về sẽ chẳng có khả năng nữa.
"Hồng Liên đạo không gì không biết" Trần Thủy khoanh tay đứng, khẽ cười, "Chỉ cần là người thì sẽ có nhược điểm. Các hạ thân là tông sư đương nhiên cần phải cảnh giác"
Nói xong, Trần Thủy hơi gật đầu về phía Khúc Cửu Nhất, "Nhược điểm của ngươi quá rõ ràng, ta nghĩ, cho dù là Khúc cung chủ Toái Ngọc Cung cũng có thể phát hiện ra được"
Gì mà cho dù là ta?
Khúc Cửu Nhất cắn miếng mứt khô trong miệng như đang nhai xương của Trần Thủy.
Y Nguyên Thập Nhất Lang kia rõ ràng là vừa mới thành tông sư đã vội vàng mang đồ đệ tới tìm người. Lại chẳng nghĩ tới rằng khi hắn công kích người khác, chỗ sau lưng bất giác co rúm lại.
Nhưng thực ra cũng không hoàn toàn rõ ràng.
Khúc Cửu Nhất vì luôn đứng ở bên cạnh quan sát nên mới có thể nhìn ra được.
Y Nguyên Thập Nhất Lang này có thể trở thành tông sư hẳn do may mắn. Nếu không với tâm tính như vậy sớm đã thành pháo hôi rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói về, thế giới võ hiệp chắc chắn có mấy cái nhân vật nhân phẩm không được, vận khí cũng không được trở thành đường phân cách yếu nhất của cấp bậc nào đó.
Rất rõ ràng, Y Nguyên Thập Nhất Lang là tông sư yếu nhất này. Đừng nói là người có thiết lập nhân vật vừa nhìn đã biết là đại vai ác như Trần Thủy, dẫu có là Hàn Thừa Nặc nếu toàn lực liều chết một phen, với hào quang của vai chính nói không chừng cũng có thể giết được hắn ta.
Chỉ tiếc, pháo hôi gặp được đại Boss, nháy mắt bị hạ gục là điều đương nhiên.
"Trần thiếu chủ cũng rất ung dung thoải mái" Khúc Cửu Nhất ngoài cười nhưng trong chẳng cười nhìn đối phương, "Lời mạnh miệng này cũng nói ra được cũng chỉ có người ăn no uống đủ mới có tự tin như vậy. Cơm tối chắc ngài chẳng cần ăn nữa rồi"
Điển hình của việc ăn no rửng mỡ hết việc làm, nhàn đến điên rồi.
Trần Thủy cũng chẳng tức giận.
"Khúc cung chủ, mới nãy là lời ta nói không được thỏa đáng, mong thứ lỗi"
"Ngươi không thỏa đáng đâu chỉ có một lời này" Khúc Cửu Nhất hừ lạnh, không khách khí chút nào thả sát khí về phía Tạ Quyện đứng sau Tôn An.
Tạ Quyện chẳng có phản ứng gì, vẫn lẳng lặng đứng cạnh Tôn An.
Người này... rất không đúng.
Khúc Cửu Nhất đè xuống nghi hoặc trong lòng, không nói nữa.
"Khụ, hôm nay trời cũng đã tối, không bằng chúng ta dừng ở đây, sáng sớm ngày mai chư vị lại tiếp tục luận bàn" Lão tiền bối được mời tới chủ trì đã chẳng dám tự xưng là thái sơn bắc đẩu chốn võ lâm nữa rồi.
Người của Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo đối mặt với một tông sư như Y Nguyên Thập Nhất Lang cũng có thể trò chuyện vui vẻ, võ công chỉ e đã cao hơn hắn không biết bao nhiêu.
Thực sự đáng sợ!
Trên giang hồ xuất hiện một luyện võ kỳ tài đã là điều không thể tưởng tượng được rồi mà bây giờ còn có hai người?
Sinh trong thời đại có thiên tài như vậy, người trẻ tuổi trong giang hồ cũng quá thảm rồi.
Nói vậy, đại hội võ lâm ngày mai sẽ chẳng còn có chuyện gì của các đệ tử môn phái khác nữa, chỉ có thể để cho Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo đấu với nhau.
Mọi người cũng chẳng còn lòng nào tiếp tục nữa, hôm nay, bọn họ cần thương thảo quá nhiều chuyện, bây giờ cần phải trở về ngẫm lại xem kế tiếp nên làm như nào mới phải.
Kẹp ở giữa Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung, khoảng cách giữa ranh giới sống chết tuyệt đối không phải chuyện đơn giảng.
Chưởng môn các phái chính tà cũng rất lo lắng sốt ruột. Khi bọn họ rời đi, dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự nghiêm nghị.
Một tông sư mà hai phái này cũng chẳng coi ra gì sao?
Người của Thiên Cực thần giáo và Lê Hoa sát đi còn nhanh hơn.
Trong phái bọn họ, nếu cũng có thiên tài võ công như vậy thì tốt rồi!
Hàn Thừa Nặc và lão Tam bất giác thấy lạnh. Nhưng bọn họ rất mau đã vứt cái cảm nhận này ra sau đầu.
Ban đêm nếu lạnh phải nhắc nhở A Anh tỷ (Tiêu Tiêu) mặc thêm y phục!
Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ về phòng, các đệ tử Toái Ngọc Cung thức thời lui ra.
Nhưng điều ấy không có nghĩa là họ không thích hóng hớt.
Ngược lại, bây giờ các nàng còn muốn nói rất nhiều!
"Quào, ngày mai còn một trận ác liệt phải đánh, hôm nay, nếu tình hình chiến đấu của cung chủ và Tạ trưởng lão quá kịch liệt, mai không dậy được thì phải làm sao bây giờ?"
"Sao sẽ không dậy được chứ? Ngươi quên Tạ trưởng lão là ai rồi à?"
"Hơn nữa, người Hồng Liên đạo kia cũng quá không biết xấu hổ rồi, đó là cái mặt phỏng theo Tạ trưởng lão của chúng ta!"
"Đúng vậy, cho dù là sinh đôi cũng chẳng giống như vậy"
"Trước công chúng để lộ mặt thật, rõ ràng là muốn người trong giang hồ phòng bị Tạ trưởng lão của chúng ta. Nói không chừng sau này Tạ trưởng lão ra ngoài, người khác đều sẽ nghi ngờ hắn rốt cuộc có phải người thật hay không!"
"Nè nè nè, sao trong phòng không có tiếng gì vậy?"
Các đệ tử Toái Ngọc Cung vô cùng muốn tiến sát vào để nghe được chút động tĩnh trong phòng nhưng mới tiến lên một bước, các nàng đã nghe được giọng Khúc Cửu Nhất truyền ra "Các ngươi đều về phòng cho ta!"
Các đệ tử không dám lỗ mãng, chỉ có thể thất vọng rời đi.
Hức hức hức, các nàng chỉ là quan tâm một chút về vấn đề tình cảm của cung chủ và trưởng lão thôi mà, loại nữ tử tay trói gà cũng chẳng chặt như các nàng có thể có ý xấu gì chứ?
Trong phòng, Khúc Cửu Nhất tỉ mỉ đánh giá Tạ Tụ từ trên xuống dưới, hơn nữa, còn hay dùng tay đo đạc, tranh thủ sờ soạng mấy cái.
"Em đang làm gì thế?" Tạ Tụ dở khóc dở cười, cảm giác như mình là thịt trên thớt đang bị Khúc Cửu Nhất lật qua lật lại để kiểm tra.
"Ta kiểm tra một chút" Khúc Cửu Nhất cũng chẳng ngẩng đầu lên.
"Có thể biến Tạ Quyện thành dáng vẻ này, Tôn An quả thực có tài năng kinh người" Tạ Tụ cảm thán không thôi, "Nếu là người không biết ta, chỉ e thực sự sẽ không biết phân biệt hai người chúng ta"
"Huynh rõ ràng đẹp hơn hắn nhiều mà" Khúc Cửu Nhất chẳng nghĩ ngợi gì trả lời.
"Ta lặp lại một lần nữa, Tạ Quyện kia có chỉnh giống huynh thì cũng kém xa so với huynh. Đôi mắt của huynh lớn hơn sáng hơn, mũi tinh xảo, đẹp hơn, môi cũng hồng hơn, mềm hơn, làn da trắng sáng hơn, eo cũng..."
Lời Khúc Cửu Nhất còn chưa dứt, Tạ Tụ đã thẹn thùng, trực tiếp dùng tay chặn miệng Khúc Cửu Nhất.
Đang nói cái gì với cái gì đấy?
"Em nghĩ mấy cái này..." Tạ Tụ cũng chẳng biết nên nói cái gì, Hồng Liên đạo thế tới rào rạt, Khúc Cửu Nhất không nghĩ xem nên đối phó như nào mà ngược lại còn đặt tâm tư trên người hắn, nghiên cứu chỗ khác của hắn với Tạ Quyện.
"Đợi đã, có phải em nhìn kỹ quá rồi không" Tạ Tụ khẽ nhíu mày, "Em nhớ hắn rõ vậy sao?"
Nếu hắn nhớ không nhầm, lần trước hình như Tạ Quyện trần như nhộng chạy ra khỏi sơn động.
Không nhớ lại còn tốt, vừa nhớ lại Tạ Tụ liền cảm thấy bản thân không có cách nào đối mặt một cách bình thản được.
Khúc Cửu Nhất thấy sắc mặt Tạ Tụ biến hóa, trong lòng cũng căng thẳng.
Chết, nói sai rồi.
"Không, ta chỉ nhớ huynh kỹ càng thôi" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc trả lời, "Thứ giả mạo này vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra sự khác biệt với huynh"
Phải không?
Tạ Tụ có hơi nghi ngờ.
"Đương nhiên rồi" Khúc Cửu Nhất vội cứu chữa, "Hơn nữa, ta là dạng người gì huynh còn không rõ sao?"
Tạ Tụ nghiêm mặt nói, "Ta hiểu rất rõ, em sẽ không có ý gì khác nhưng làm việc nhìn người đều rất tinh tế, nói vậy, lúc trước Tạ Quyện cởi quần áo, em cũng đã nhìn hết rồi"
Không phải, người yêu ơi, anh thích lôi chuyện cũ ra vậy sao?
Khúc Cửu Nhất cảm thấy đầu y to ra rồi, đang yên đang lành y nhắc lại chuyện này làm gì?
"Từ thân hình tới dung mạo, hai người đúng là rất giống" Khúc Cửu Nhất muốn đẩy cái chết ra tìm cái sống về, dứt khoát thừa nhận, "Hệt như song sinh vậy, vừa rồi ta có nhìn kỹ càng, thực ra là vì xác định điều này, lúc trước ta không hề để ý"
Trọng điểm của việc tẩy trắng cho bản thân là phải cho ra một sai lầm nhỏ bé không đáng kể, tẩy trắng sai lầm lớn hơn nữa, sau đó tiến hành bẻ lái.
"Vì để phân biệt thật giả, ta sẽ cho huynh chút đánh dấu phòng bị"
Khúc Cửu Nhất thừa dịp Tạ Tụ còn đang tự hỏi, hôn mạnh lên cổ Tạ Tụ một cái.
Trồng dâu trước.