Kiếm pháp này là kiếm pháp gia truyền của Tư Đồ gia, mọi người đều biết nhưng bây giờ một tiểu thị nữ của Toái Ngọc Cung lại có thể dùng bộ kiếm pháp này đánh bại Tư Đồ Hồng, hơn nữa, sau đó tiểu thị nữ còn luôn miệng chất vấn, Tư Đồ Kinh có còn nhớ Hàn Vũ Hà bên hồ Đại Minh hay không?
Liên tưởng một chút trước đó, sự địch ý không thể hiểu được của cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất với Tư Đồ Kinh, lại trông tuổi tác của thiếu nữ này, có phải vì mắt mọi người tự động lọc qua một lớp kính hay không mà nhìn thiếu nữ này và Tư Đồ Kinh thực sự còn khá giống nhau ở ánh mắt.
Thời trẻ Tư Đồ Kinh phong lưu, nếu không cũng sẽ không sinh ra nhiều hài tử như vậy, hai ngày trước nghe nói bảo đao của hắn chưa già, lại thu thêm một đại mỹ nhân nữa, người như vậy không nhớ được là vị lão tướng* nào cũng là chuyện bình thường.
*Đang chơi chữ nè, trên bảo là bảo đao, thì cầm đao phải đi oánh nhau với các chị gái nên là gọi người ta là lão tướng, hiểu nôm na dị nha.
Hàn Thừa Nặc căng da đầu, chỉ có thể tiếp tục nói như Khúc cung chủ đã dạy hắn.
"Ta bây giờ đang thay nàng tới tìm kẻ phụ lòng như ngươi, đòi một cái công đạo!"
Thật ra hắn cũng lo mình không diễn được ra hiệu quả mong muốn nhưng Khúc cung chủ nói, chỉ cần hắn có thể nhớ lại một chút tình cảnh lúc gia gia hắn qua đời thì sẽ khóc được.
Hàn Thừa Nặc thử thì phát hiện quả nhiên có tác dụng.
Khúc Cửu Nhất vốn chẳng lo Hàn Thừa Nặc không khóc được, người trọng tình trọng nghĩa như vậy sao mà không khóc được?
Muốn khiến cho Tư Đồ Kinh thân bại danh liệt, có rất nhiều cách. Để Hàn Thừa Nặc tự báo danh mình là Phó giáo chủ Thiên Cực thần giáo Hách Hồng Du, sau đó nói hết chuyện cũ giữa Hách Hồng Du và Tư Đồ Kinh cũng là một cách. Tuy vậy, Hàn Thừa Nặc sẽ khó mà nắm được quyền chủ động trong tay.
Người trong giang hồ ít nhiều vẫn sẽ chú ý tới việc phân chia chính tà.
Hơn nữa, bây giờ Vô Lượng sơn trang lại ở cùng một Vi Hà Sơn không chết không thôi với Thiên Cực thần giáo, có một cái gậy thọc phân như này, Hàn Thừa Nặc vô duyên vô cớ lại rước thêm một đối thủ cạnh tranh cường đại.
Thế giới võ hiệp mà, nếu không có mấy cây gậy bẩn thỉu này thì chuyện xưa không thể nào phát triển tiếp được. Khúc Cửu Nhất khá khoan dung với người của Vi Hà sơn, dù sao bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì, trên giang hồ quảng cáo rùm beng danh môn chính phái của mình lên xong chuyên đi làm đá kê chân cho người ta thì phải có chí công vô tư nhường nào cơ chứ!
Khúc Cửu Nhất quả thực bị bọn họ làm cho cảm động muốn khóc.
Khụ, trở lại chuyện chính.
Hàn Thừa Nặc tự nói ra là hạ sách vì sau khi tự nói ra, Hàn Thừa Nặc cũng chỉ có thể bị người của Thiên Cực thần giáo đưa đi bồi dưỡng làm giáo chủ. Hôm nay, dã tâm của Thiên Cực thần giáo đã là lòng Tư Mã Chiêu*, cá tính của Hàn Thừa Nặc tám phần là chẳng áp được, Khúc Cửu Nhất điên rồi mới đưa cho bọn họ một giáo chủ có võ công cao cường như vậy sao? Nên kịch bản này y cần phải đánh vỡ nó!
*Trong "Hán Tấn Xuân Thu" có viết, khi Ngụy đế Tào Mao còn tại vị, đại tướng quân Tư Mã Chiêu chuyên quyền, mưu đồ soái ngôi đoạt vị. Ngụy đế đã dùng câu "lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đời ai cũng biết" để hình dung dã tâm của người này. Sau này, hậu thế dùng cụm "lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đời ai cũng biết" để chỉ dã tâm của ai đó quá rõ ràng, ai ai nhìn cũng biết (nguồn:baidu)
Hàn Thừa Nặc này là do chính mình phát hiện trước, hơn nữa mình cũng có ơn với hắn, nếu có thể báo thù giúp hắn, người này gần như đã là người của mình. Thiên Cực thần giáo cũng chẳng có Thiên Nhãn*, Hàn Thừa Nặc này cũng chẳng phải là tôn tử ruột của Hách Hồng Du, bọn họ sao biết được Hàn Thừa Nặc rốt cuộc có xuất thân gì? Chờ tới khi bọn họ biết thì Hàn Thừa Nặc sớm đã là người của Toái Ngọc Cung rồi!
*(Dịch thô: mắt trời) Trong Đạo giáo, thiên nhãn là mắt của thần tiên, trong Phật giáo, thiên nhãn là một trong năm mắt, trong văn học, nó chỉ mắt của mặt trời, mặt trăng và cả ông trời (nguồn: baidu)
Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, Khúc Cửu Nhất đã cho Hàn Thừa Nặc một chủ ý như vậy.
Một biện pháp có thể khiến cho Tư Đồ Kinh cũng thân bại danh liệt nhưng không liên lụy gia gia hắn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ!
"Chẳng lẽ... ngươi là muội muội của ta?" Mạch não của Tư Đồ Hồng đương nhiên cũng giống với mọi người.
Nếu hắn bại bởi muội muội của mình, tuy rằng hơi khó nghe nhưng ít nhất cũng là chuyện của Tư Đồ gia nhà họ.
"Phi, ta không phải là muội muội nhà ngươi!" Hàn Thừa Nặc sẽ không tìm cho mình một thân thích dởm đời như vậy, cho dù là diễn kịch cũng không được.
"Năm ấy bên hồ Đại Minh, ngươi nói ngon nói ngọt với cô cô ta, ngươi nói Vô Lượng sơn trang của ngươi nhà to nghiệp lớn, không thể cưới một nữ tử không có gia thế. Ngươi lại nói Vô Lượng sơn trang uổng thay có bảo sơn mà không thể giữ được. Cô cô ta tin là thật, suốt đêm đi mở từ đường tổ tông, đưa kiếm phổ gia truyền của Hàn gia cho ngươi, cho rằng dùng bản kiếm pháp đỉnh cấp này làm của hồi môn thì có thể thành công gả cho ngươi" Hàn Thừa Nặc nói, xong lại nhớ tới chuyện năm ấy gia gia nói với hắn, ngoài sự phẫn nộ và bất bình thì bây giờ trên mặt hắn cũng có cả thù hận.
"Xong rồi sao? Xong ngươi có được bản kiếm pháp này không những không đúng hẹn cưới cô cô của ta qua cửa mà còn vì đoạt được kiếm pháp, ngươi phóng hỏa suốt một đêm, giết chết hết mười mấy mạng người trên dưới của Hàn gia ta. Năm ấy vì ta bị bị bệnh nên được người hầu ôm ra ngoài khám mới may mắn tránh được một kiếp. Còn cô cô của ta, hai chân tàn tật, cả người bỏng nặng, không biết ăn bao nhiêu khổ mới nuôi ta lớn được..."
Gì....
Mọi người nghe Hàn Thừa Nặc lên án, lại nhìn Tư Đồ Kinh trên khán đài, ánh mắt chẳng phải có mỗi sự ghét bỏ.
Lừa gạt cảm tình của người ta cũng đành, nhiều nhất cũng bị khiển trách về đạo đức một chút. Nhưng Tư Đồ Kinh này còn đoạt kiếm pháp gia truyền của nhà người ta, vì che giấu bí mật này mà còn giết chết hết cả nhà họ, chuyện như vậy thực sự là nghe mà rợn cả người!
"Lại nói tiếp, trước kia Vô Lượng sơn trang đúng thực là chẳng có võ công gì nhưng đột nhiên có một ngày Tư Đồ Kinh trở về xong võ công liền trở nên lợi hại"
"Hắn nói là công pháp do huynh đệ kết nghĩa của hắn, à, huynh đệ nhà ai mà tốt vậy? Ta thấy, hắn ta chắc là đi lừa nữ tử đáng thương này rồi"
"Có lý lắm, ít nhất kiếm pháp của tiểu cô nương Hàn gia không gạt được người khác mà"
"Vậy vế trước vế sau... khớp rồi"
Trước kia, câu chuyện cũ Tư Đồ Kinh bịa ra có không ít lỗ hổng, lúc ấy mọi người chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi, bây giờ có thêm một Hàn Thừa Nặc thì câu chuyện xưa lại càng trở nên chân thật hơn, mọi người sẽ càng có hướng để nghiêng về, hiểu được nội tình.
"Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người!" Tư Đồ Kinh sao không biết kiếm pháp của mình là từ đâu mà ra? Nhưng hắn không thể nói, nếu bị những người trong võ lâm biết được kiếm pháp của mình là lấy được từ chỗ Phó giáo chủ của Thiên Cực thần giáo thì chỉ sợ đảo mắt sẽ khép cho mình một tội danh cấu kết, hơn nữa, Thiên Cực thần giáo sẽ có ngay một cái cớ để tấn công Vô Lượng sơn trang bọn họ.
So sánh trên dưới, lời nói dối mà thiếu nữ này bịa đặt ra lại là cách nói Tư Đồ Kinh dễ dàng tiếp thu hơn.
"Ta có ngậm máu phun người hay không, trang chủ dám so với ta không?" Hàn Thừa Nặc cười lạnh, "Ngoài kiếm pháp ra, cô cô ta còn dạy chưởng pháp riêng của Hàn gia. Hàn gia ta trăm năm trước cũng có thanh danh hiển hách trên giang hồ nhưng chán ghét sự phân tranh nên mới thoái ẩn. Để có được công pháp của Hàn gia ta, ngươi trăm phương ngàn kế tiếp cận cô cô ta. Nếu ngươi không nhận thì đấu với ta một trận, để ta nhìn xem, mấy năm nay võ công ngươi trộm được từ Hàn gia ta luyện tới đâu rồi?"
"Trang chủ, bộ kiếm pháp trong tay tiểu cô nương này không gạt được người" Khúc Cửu Nhất ở một bên thêm mắm thêm muối, "Nếu chưởng pháp này cũng giống... Ài, Tư Đồ trang chủ, không phải tại hạ không tin ngươi, chỉ là bằng chứng của người ta như núi, bên này của ngươi lại chẳng có chứng cứ gì để phản bác, nếu muốn chúng ta tin thì ít nhất cũng phải có chứng cứ chứ đúng không?"
"Khúc cung chủ nói có lý"
"Người của Vô Lượng sơn trang vốn là chẳng giỏi giang tới đâu nhưng trong một đêm, thực lực lại tiến bộ thần tốc, Vô Lượng sơn trang cũng nhanh chóng mở rộng ra. Võ công lợi hại đều được truyền thừa. Nếu Trang chủ có chuyện tí, sửu, dần, mão gì thì lôi ra, mấy lão già chúng ta làm chứng cho ngươi cũng không phải không được!"
Sắc mặt Tư Đồ Kinh căng tới mức đỏ bừng.
Hắn sao có thể nói được?
"Ngươi... ngươi có phải được Toái Ngọc Cung sai khiến, cố ý bôi nhọ Vô Lượng sơn trang chúng ta hay không?" Một nhi tử của Tư Đồ gia nhảy ra.
Nhiếu người như vậy, nếu còn mặc kệ họ đồn đãi vớ vẩn, Tư Đồ gia bọn họ chẳng cần làm người nữa.
"Lời của vị công tử này ta không thích nghe" Khúc Cửu Nhất xoay đầu, trong lòng thầm khen một câu, quả thực là cớ tìm tới cửa.
Quả nhiên là không sợ đối thủ mạnh như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
"Gì mà được Toái Ngọc Cung sai khiến? Tiểu Hàn vì cửa nát nhà tan, chỉ có thể tới gia nhập dưới trướng của Toái Ngọc Cung ta. Toái Ngọc Cung ta bằng lòng tiếp nhận nữ tử trong thiên hạ, thu một người như nàng có gì không được? Nếu người Toái Ngọc Cung ta quyết tâm báo thù cho nàng ta thì chỉ e Vô Lượng sơn trang chưa chắc là đối thủ của chúng ta đâu. Nhưng bổn chưởng môn vẫn luôn cho rằng thù nhà mình nên do tự mình báo nên mới để Tiểu Hàn lên đấu một trận với các ngươi thôi"
Nói tới đây, Khúc Cửu Nhất có hơi thương hại nhìn người dưới đài, "Nhưng sao ta biết được, các ngươi nhiều đại nam nhân như vậy nhưng ngay cả một nữ tử yếu đuối như Tiểu Hàn cũng chẳng đánh lại được chứ? Chỉ có thể nói rằng là trộm thì trước sau gì vẫn là trộm, võ công của Hàn gia vẫn do người của Hàn gia sử dụng mới phát huy được uy lực lớn nhất"
Lời này của Khúc Cửu Nhất không khác gì là củng cố độ chân thực cho câu chuyện.
Kiếm pháp và chưởng pháp là đồ của Hàn gia.
Tư Đồ gia là đồ ăn trộm vô sỉ!
Nếu có thể, Tư Đồ Kinh hận không thể trực tiếp hộc máu thăng thiên dìm chết Khúc Cửu Nhất.
Nhưng hắn không thể.
Bây giờ người Vô Lượng sơn trang đều nhìn về hắn, hắn tuyệt đối không thể nhận được.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ Kinh cũng nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Tiểu Hàn, ta thừa nhận, lúc trước thực sự là ta đã phụ lại cô cô ngươi. Nhưng ta tuyệt đối không phóng hỏa giết người Hàn gia, trên thực tế, khi ấy ta có trở về tìm một nhà các ngươi nhưng không có ai biết các ngươi đã đi nơi nào. Ngươi nghĩ xem, ta có nhiều thê thiếp như vậy, thêm một cô cô của ngươi nữa cũng không tính là nhiều. Chỉ cần ta cưới cô cô ngươi, ta không có bất cứ nguy hiểm nào, ta cần gì phải làm chuyện mà cả thiên hạ không chấp nhận, đuổi tận giết tuyệt nhà các ngươi chứ?"
Tư Đồ Kinh quả là con cáo già, hắn biết Hàn Thừa Nặc nói vô căn cứ, rất nhiều chứng cứ Hàn Thừa Nặc cũng chẳng đưa ra. Mà hắn chỉ cần thừa nhận một chút, che giấu chuyện giết người phóng hỏa là được.
Tới lúc ấy, hắn bồi thường cho "Tiểu Hàn cô nương" này như nào thì lại là một chuyện khác.
Kể từ đó, có thể bảo toàn được thanh danh cho Vô Lượng sơn trang nhiều nhất.
Hắn sai thì nói trắng ra cũng chỉ là lừa gạt tình cảm của người khác mà thôi.
Khúc Cửu Nhất không khỏi nhìn Tư Đồ Kinh nhiều thêm mấy lần, nam nhân có thể vận hành gia nghiệp lớn như vậy quả nhiên không đơn giản. Cục diện hỗn loạn như vậy mà cũng bị hắn tìm ra được một con đường sống sao?
Đang lúc Khúc Cửu Nhất tính toán tiếp tục phóng thêm mồi lửa lên trên thì Tạ Tụ ra tay.
Hàn Thừa Nặc bị đống lời vô sỉ của Tư Đồ Kinh làm cho ngây người, sau Khúc cung chủ cũng không dạy hắn nói như nào, hắn hết đường xoay sở rồi!
Hắn vốn cho là Khúc cung chủ đã giỏi lắm rồi mà không ngờ Tư Đồ Kinh này cũng chẳng nhường một tấc. Nếu bản thân đơn thương độc mã tới tìm Tư Đồ Kinh, chắc chắn sẽ bị hắn trả đũa.
"Hàn thiếu hiệp, ta là Tạ Tụ, kế tiếp ta sẽ dạy ngươi nói"
Tạ Tụ?
Hàn Thừa Nặc nhìn qua Khúc Cửu Nhất, thấy Khúc Cửu Nhất gật đầu với hắn, trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Toái Ngọc Cung chắc chắn có cách!
Thực tế, Khúc Cửu Nhất cũng khá tò mò, trước kia Tạ Tụ chưa từng nhúng tay vào chuyện giang hồ, sao bây giờ lại đột nhiên thò tay vào? Hơn nữa, Khúc Cửu Nhất cũng muốn biết Tạ Tụ rốt cuộc sẽ làm như nào?
"Tư Đồ Kinh, ngươi đừng ở đây giả mù sa mưa" Hàn Thừa Nặc lập tức lên án mạnh mẽ, chẳng cho Tư Đồ Kinh cơ hội làm bộ làm tịch, "Ngươi nói ngươi không giết người phóng hỏa? Được, vậy ngươi nói ta nghe, mùa xuân của hai mươi năm trước, ngươi trốn mọi người chạy tới Tô Châu là vì lý do gì? Mười chín năm trước, người từng xuất hiện ở Lê Hoa sát nổi danh giang hồ, bỏ ra năm vạn lượng mua sát thủ kim bài của Lê Hoa sát ra tay là vì lý do gì? Từng có một nhà họ Khương ở Lạc Dương từng có được tung tích của tấm bản đồ kho báu, lúc ấy ngươi phái người đi suốt đêm hòng tới cướp tấm bản đồ của người ta, lại là vì lý do gì?"
Trong chốn giang hồ, chính đạo có một cung hai môn ba sơn bảy phái mười hai bang, tà đạo cũng có thế lực tương ứng. Lê Hoa sát là một thế lực rất có địa vị trong giới tà đạo, chủ yếu mua bán làm ăn bằng nghề sát thủ, mỗi một kỳ đều có sát thủ kim bài, sát thủ ngân bài, sát thủ đồng bài, cho dù là sát thủ đồng bài cũng có giá khởi điểm là trên trăm lượng.
Nói thật, lúc ấy thấy ngành sát thủ này sản xuất tiền nhanh như vậy, Khúc Cửu Nhất còn nổi lòng muốn gia nhập hắc đạo. Nhưng bất đắc dĩ rằng Tiêu Dao hoàn thực sự kiếm lợi quá nhiều khiến cho Khúc Cửu Nhất không biến ý tưởng này thành sự thật.
Ài, tổ chức sát thủ cũng là một phần không thể thiếu của thế giới võ hiệp.
Đồng thời, cũng là nơi bắt đầu các loại ân oán tình thù.
Võ hiệp, quả là một thế giới bảo tàng!
Sắc mặt Tư Đồ Kinh trắng bệch.
Hàn Thừa Nặc lần lượt nói ra rất nhiều chuyện.
Mà những việc này chỉ Tư Đồ Kinh mới biết được.
Nếu nói trước kia những chuyện Hàn Thừa Nặc nói theo Khúc Cửu Nhất chỉ là vô căn cứ thì những việc này có thời gian, địa điểm và nội dung, chỉ cần cố ý đi điều tra thì tuyệt đối sẽ tra ra không ít dấu vết.
Tư Đồ Kinh không có bất cứ cơ hội may mắn nào nữa.
Bởi vì những chuyện này đều là do Tạ Tụ dùng Nhiếp hồn thuật nghe hắn kể lại.
Nếu hắn không làm chuyện xấu, sao người như Tạ Tụ sẽ chủ động ra tay?
"Tư Đồ trang chủ, lời Tiểu Hàn cô nương nói lẽ nào đều là sự thật?"
"Ngươi thật sự tới Lê Hoa sát?"
"Những chuyện giết người phóng hỏa đó đều là ngươi làm?"
"Chuyện Khương gia kia ta cũng nghe nói qua, chờ ta tới, cả nhà bọn họ đều đã bị diệt khẩu, chẳng lẽ đều là Tư Đồ trang chủ làm?"
"Này... này... Tư Đồ trang chủ, ngươi phải cho bọn ta một lời giải thích hợp lý"
...
Tư Đồ Kinh giải thích như nào?
Hắn chỉ có thể căm hận nhìn bốn phía mà thôi.
Khúc Cửu Nhất âm thầm giơ ngón cái cho Tạ Tụ.
Quào, nắm thời cơ siêu chuẩn.
Tư Đồ Kinh bây giờ chỉ sợ cũng chẳng biết, sở dĩ hắn rơi tới bước đường này thực ra chỉ có một chút là do Khúc Cửu Nhất làm còn nhiều hơn vẫn là do người bình thường không tỏ vẻ gì, Tạ Tụ.
"Tư Đồ trang chủ, nếu ngươi không thể cho chúng ta một lời giải thích hợp lý, chỉ sợ đại hội tỷ võ chiêu thân này cũng không thể tiếp tục được" Phù Dương sơn chủ dù sao cũng có đức cao vọng trọng, bây giờ ông ta nói lời này cũng là hợp tình hợp lý.
Bọn họ tới Vô Lượng sơn trang tham gia đại hội tỷ võ chiêu thân, cũng chẳng phải tới một yến hội khoe ra chuyện xấu trong nhà.
Danh môn chính phái, chút khí khái và tinh thần chính nghĩa của tráng sĩ thì vẫn cần phải có.
"Sơn chủ, chuyện này có nhiều điểm kỳ lạ, ta nghĩ, ta cần thời gian để tìm được chứng cứ chứng minh mình trong sạch" Tư Đồ Kinh bây giờ chỉ có thể kéo dài thời gian, nhiều chuyện như vậy hắn cần chút thời gian để chậm rãi biến tấu mới được.
"Không bằng hôm nay tới đây thôi" Tư Đồ Kinh tiếp tục nói.
Phù Dương sơn chủ có hơi do dự.
Ài, xem ra là đánh không chết.
Lỗ tai Khúc Cửu Nhất hơi động, truyền âm cho Tạ Tụ, "Người quấy rối tới rồi, Tư Đồ Kinh này e là phải chết"
Ánh mắt Tạ Tụ sáng lên, "Thiên Cực thần giáo? Ngũ Độc Sử hẳn là cũng tới"
... Sao huynh lại nhớ rõ Ngũ Độc Sử này như vậy?
Khúc Cửu Nhất có hơi hụt hẫng.
Điều này giống hệt như bản thân mình vất vả nuôi một bé mèo nhỏ, chính mình đùa nó mãi, nó cho mình một móng vuốt cũng coi như tình yêu nhưng nếu người khác tới đùa nó, nó chẳng những cho xem móng mà còn cho sờ cho ôm, điều này khiến cho Khúc Cửu Nhất không thể tiếp thu được.
Tạ Tụ trước kia có thể nói là "Thánh nhân", hoàn toàn có thể đặt ở chùa miếu làm pho tượng cho người ta cúng bái. Y vất vả lắm mới kéo được Tạ Tụ xuống khỏi tòa thần kia, để người hắn dính chút khói lửa nhân gian và hương vị của tình người, kết quả bây giờ hắn lại để ý tới Ngũ Độc Sử còn chưa gặp mặt?
Nếu Khúc Cửu Nhất nói người tới, chắc chắn là tới rồi.
Quả nhiên, rất mau, bên ngoài đã có mấy âm thanh không hài hòa xuất hiện.
Đại hội tỷ võ chiêu thân có thể làm tới nơi tới chốn mà không có chuyện xấu thực sự quá ít. Cho dù có thì cũng là do đám pháo hôi làm, trận thế của Vô Lượng sơn trang làm lớn như vậy quả thực là viết mấy chữ to đùng trên cửa nhà "Hoan nghênh tới gây chuyện".
Không tới làm gì thì quá có lỗi với cảnh tượng bố trí trong Vô Lượng sơn trang!
"Ha ha ha ha, quả là một trò đùa hay"
Trong không trung đột nhiên truyền tới tiếng cười cuồng vọng.
Mọi người nhìn về hướng tiếng cười bay tới, lại thấy một đám người tập võ mặc phục sức quan ngoại đứng trên đỉnh lầu, ai cũng cầm vũ khí, vừa nhìn là biết tới kiếm chuyện.
"Thiên Cực thần giáo!"
Vi Hà sơn chủ đứng lên đầu tiên, các đệ tử phía sau hắn cũng đồng loạt trợn mắt tức giận.
Bọn họ với Thiên Cực thần giáo có ân oán từ lâu, nếu không phải biết Thiên Cực thần giáo sẽ tới, bọn họ sao lại vượt vạn dặm xa xôi tới Vô Lượng sơn trang này?
Đợi lâu như vậy, cuối cùng bọn họ cũng xuất hiện!
"Cái gì, là người của Thiên Cực thần giáo?"
"Sao bọn họ lại muốn tới đây?"
"Các hộ vệ của Vô Lượng sơn trang đâu? Sao không có ai báo cáo?"
"Bọn họ quả nhiên thông đồng với nhau!"
...
Người trong sân đã có hơi loạn nhưng cũng may là còn mấy đại môn phái ở đó, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể ổn định được thế cục.
"Tiểu Hàn, lại đây" Khúc Cửu Nhất vội vàng gọi Hàn Thừa Nặc.
Không thể để Hàn Thừa Nặc bại lộ trước mấy người Thiên Cực thần giáo kia được.
"Rõ, cung chủ" Hàn Thừa Nặc có thể vạch trần bộ mặt của Tư Đồ Kinh dưới mí mắt vô số người cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của gia gia mình rồi, giờ phút này, Khúc Cửu Nhất là đại ân nhân trong lòng hắn, đối với đại ân nhân, đương nhiên là người ta nói gì hắn nghe nấy.
Còn về Thiên Cực thần giáo, gia gia trước kia cũng đã từng nói, nếu thần giáo sắp bị diệt, hắn có thể ra tay trợ giúp nhưng nếu thần giáo phát triển tốt, hắn không cần phải đến thần giáo nữa.
Hách Hồng Du biết bản tính tôn tử nhà mình thuần lương, thiên phú tập võ lại vô cùng cao, nếu tới thần giáo, may mắn chút thì còn có thể vớt được chức vụ tốt nhưng nếu không may thì cũng chỉ có mệnh làm con rối.
"Lạ quá? Sao ta không có sức gì cả?"
"Không đúng, rượu ở đây hẳn là không có độc, sao lại..."
...
Cùng với sự xuất hiện của Thiên Cực thần giáo, không ít người trong võ lâm trong sân đều xuất hiện tình huống cả người vô lực.
Người có nội lực trong người còn tốt hơn chút nhưng cũng chẳng mạnh tới đâu.
Phù Dương sơn, Thủy Vân môn, Phá Sơn môn, tất cả đệ tử của các danh môn chính phái đều ngã ra, chỉ có đệ tử của Toái Ngọc Cung cũng không khác gì với lúc trước.
"Khúc cung chủ, sao các ngươi không sao?" Phù Dương sơn chủ áp độc tố trong cơ thể xuống, nhịn không được hỏi.
Đương nhiên là vì các nàng không chạm vào bất cứ thứ đồ ăn nào của Vô Lượng sơn trang rồi.
Ra ngoài cửa, bọn họ luôn tự mang lương khô.
Cũng không phải không có tiền.
"Đệ tử Toái Ngọc Cung ta chưa bao giờ ăn đồ gì không qua tay mình nấu" Khúc Cửu Nhất nhàn nhạt nói, "Nữ tử hành tẩu giang hồ có nhiều chỗ khó khăn, các nàng cẩn thận một chút cũng bình thường"
"Nhưng đồ ăn trong sơn trang của họ rõ ràng không có độc" Kỳ Liễu Diệp ở một bên chợt hỏi.
Bọn họ ra bên ngoài cũng không thể tùy ý ăn đồ ăn lạ, đều dùng ngân châm thử qua hết.
"Có nhiều độc vật dùng ngân châm không tra ra được điều gì. Hơn nữa, có một số độc vật vốn không có độc nhưng nếu kết hợp với các thứ khác sẽ sinh ra độc tố" Tạ Tụ ở một bên bắt mạch cho đệ tử trúng độc, nhẹ giọng nói, "Hạ độc quy mô lớn như vậy đương nhiên không phải kịch độc gì, nó chỉ là nặng hơn mê dược một chút thôi, trong vòng mấy canh giờ không thể sử dụng nội lực, hết giờ sẽ tự tan đi mất"
Nhưng ngắn ngủn mấy canh giờ cũng đã đủ để quyết định sinh tử rồi.
"Tư Đồ trang chủ, hay là ngươi thực sự cấu kết với Thiên Cực thần giáo?"
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Sắc mặt Tư Đồ Kinh trầm xuống, hắn nhìn lướt qua các đệ tử Vô Lượng sơn trang, "Rốt cuộc là ai cấu kết với Thiên Cực thần giáo? Chủ động đứng ra, đừng nên ép ta đại khai sát giới!"
Các chuyện lúc trước còn có đường xoay chuyển nhưng nếu thực sự cấu kết với Thiên Cực thần giáo chỉ e hắn cũng chỉ còn một con đường có thể đi thôi.
"Cha, người hà cớ gì phải làm bộ làm tịch chứ?" Đứng ra đầu tiên đúng là mấy nhi tử của Tư Đồ gia, ngay cả Tư Đồ Hồng cũng ở bên trong.
"Là ta làm thì có sao?"
Những nhi tử của Tư Đồ Kinh cũng chẳng phải đèn cạn dầu, "Trước kia Vô Lượng sơn trang chúng ta vẫn là chính phái, người muốn giữ gìn thể diện, nhi tử cũng có thể hiểu được. Nhưng hôm nay họ Hàn kia đã làm hỏng thanh danh của toàn bộ Vô Lượng sơn trang chúng ta, người của danh môn chính phái cũng sẽ chẳng bỏ qua cho người. Vô Lượng sơn trang chúng ta dứt khoát chuyển sang tà đạo không phải được rồi sao?"
Giết người phóng hỏa, cướp đoạt công pháp, những việc này ở trong tà đạo lại rất thường thấy.
"Không sai, Tư Đồ trang chủ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhi tử ngươi lại có thể nhìn rõ điểm này hơn ngươi" Một nữ tử trẻ tuổi của Thiên Cực thần giáo cười nói, "Chuyện của Phó giáo chủ chúng ta không truy cứu với ngươi, tuy vậy tấm bảo đồ kia ngươi nhất định phải giao ra"
"Chuyện này, ta cắt ngang một chút" Khúc Cửu Nhất không muốn đưa sàn diễn này cho người khác.
Lúc người càng nhiều thì càng cần hắn ra làm nhân vật chính.
Y cần là thằng nhóc sáng nhất trong đám người này!
"Ngũ Độc Sử của Thiên Cực thần giáo các ngươi rốt cuộc là ai? Thức thờimột chút, lăn ra đây nhanh, ta có việc muốn hỏi"