Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song ôm nhau, nói ít cũng phải hết một bình trà* nhưng cũng chẳng biết làm sao, mấy người truy sát bên dưới lại ngơ ra nhìn, vốn chẳng nghĩ tới có thể nhân lúc này đi lên đánh nhau.
* Ý nói thời gian pha một bình trà, nhanh gọn thì tầm gần phút mà tỉ mỉ thì cũng phải hai phút
Thực tế, nếu như lúc này sau lưng họ có người đánh lén một đao, trực tiếp xiên cho hai người một xiên cũng chẳng phải chuyện gì khó. Nhưng bọn họ cứ như trúng tà vậy, chẳng cử động gì, quá là phí phạm. ngôn tình ngược
"Lắm lời" Một giọng nam nhàn nhạt truyền tới.
Cùng lúc, kẻ địch bên dưới dường như bị lời này đánh thức, rất mau đã phản ứng lại, xông thẳng về phía Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song.
"Cẩn thận!" Sử Vô Song một đạp đá bay một tên định đánh lén, sau đó hậm hực nhìn về đám Khúc Cửu Nhất ở trên lầu.
"Công tử, nàng ta nhìn ta"
"Nàng ta không nhìn ngươi, nhìn ta" Khúc Cửu Nhất một tay chống cằm, thở dài, "Thanh Lam ngươi đi giục chưởng quầy đi, thức ăn của chúng ta sao còn chưa lên?"
Sợ là bây giờ người của khách trạm đều chẳng còn tâm tình nấu cơm nữa rồi" Tạ Tụ nhíu chặt mày, "Đánh nhau như kia, sợ ra khách trạm tổn thất không ít"
"Không sao, Thanh La, ngươi đi nói với chưởng quầy, chỉ cần bọn họ đúng giờ bưng thức ăn lên, ta đảm bảo hôm nay bọn họ không phải chịu tổn thất nào hết, mau lên, ta đói rồi"
"Rõ"
Thanh La cầm kiếm lên, vội vàng đi xuống.
Cung chủ mà đói rồi?
Nàng là thị nữ cho cung chủ, vậy mà không thể nhận ra điều này, đúng là quá thất trách! Cung chủ hiện tại là một người ăn phần hai người, chắc chắn rất dễ đói, nàng vậy mà không nhận ra điều này? Đợi sau khi về Toái Ngọc Cung, nàng sẽ chủ động tới hình phòng nhận phạt!
Tạ Tụ im lặng một lúc, lại mọc ra một gói giấy dầu từ trong lòng ra, bên trong có một ít mứt quả sấy khô, "Ngươi có thể ăn trước một ít này"
Khúc Cửu Nhất chẳng khác sau nắm một nắm bỏ vào miệng, "Sao bên người ngươi lại có mấy thứ này? Không phải là tính lừa cô nương nhà nào chứ"
"Bởi vì rất nhiều người đều vì thuốc đắng mà không dám uống thuốc cho nên ta luôn luôn chuẩn bị" Tạ Tụ ý tứ sâu xa nhìn Khúc Cửu Nhất, "Có câu cắn người miệng mềm,* vẫn mong Khúc công tử nói cho, tại sao ngươi có thể chắc chắn hai người bên dưới sẽ phải lòng nhau chứ?"
*吃人嘴短拿人手软:Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, nhận lợi ích từ người khác thì dù họ có sai có lầm, cũng nên nhân nhượng đôi chút, ở đây anh Tạ nói ăn mứt của người ta thì nói người ta biết đi
Khúc Cửu Nhất đang nhồm nhoàm được một nửa:...
Tạ Tụ ngươi thay đổi rồi, ngươi không phải thần y Tạ thuần thuần vừa dễ lừa vừa chính trực sao!
Sao lại phải lòng á?
Đương nhiên là vì CP của giới võ hiệp trước giờ chỉ có mấy kiểu, gặp phải chắc chắn sẽ xuất hiện một chút vấn đề mà. Lại nói, định luật ma lực tình yêu xoay vòng vòng, hiện tại y còn chưa gặp qua ai có thể phá vỡ được đâu.
"Sử Vô Song mặc dù chọc vào một số thế lực nhưng nàng ta chỉ cần nói ra tên của Toái Ngọc Cung, sẽ không có ai dám ra tay với nàng ta. Cho dù mới ban đầu nàng ta giả vờ làm ăn mày đi theo Cố Thiếu Bình là vì để che giấu tai mắt của người ta nhưng sau đó nàng ta chắc chắn vẫn có ít ý tứ với Cố Thiếu Bình. Nếu tình yêu cần môn đăng hộ đối, thì sẽ không phải là tình yêu" Khúc Cửu Nhất phân tích cũng ra dáng ra hình.
Tạ Tụ cảm thấy Khúc Cửu Nhất nói khá có lý nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Kiểu phân tích này đương nhiên không thể thuyết phục hắn.
Nhưng Khúc Cửu Nhất cũng không có cách nào nói suy nghĩ thực sự ra hết, lẽ nào y nói y cảm thấy thế giới này không phải một thế giới võ hiệp bình thường? Thế giới võ hiệp chân chính nào mà xuất hiện thể chất "song tính" cổ quái này chứ?
"Được thôi, ta đổi câu hỏi, Khúc công tử không phải muốn Sử Vô Song quy phục ngươi sao? Hiện giờ ngươi không đi lôi kéo nàng ta, ngược lại còn cố ý gây hấn, không biết nên hiểu như nào?" Tạ Tụ rất hiếm khi tò mò chuyện không liên quan tới mình nhưng Khúc Cửu Nhất khiến hắn có cảm giác quá kỳ lạ.
Chẳng lẽ là thể song tính đều sẽ có suy nghĩ không theo lẽ thường, khó đoán được sao?
Đương nhiên là vì ta muốn tìm niềm vui chứ gì, Khúc Cửu Nhất âm thầm trợn mắt trong lòng.
Giải trí bằng việc nhìn thấy phim truyền hình đời thực chắc chắn thú vị hơn gì mà xem người hát nhiều mà.
"Sử Vô Song chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, nào đáng để bổn tọa dùng lễ kết giao chứ? Nếu là mẹ nàng thì ta có thể ngước mắt cao một chút, còn về nàng ta, bây giờ còn quá kém" Lời này của Khúc Cửu Nhất khá cuồng vọng nhưng Tạ Tụ lại biết y có vốn để cuồng vọng.
Rất mau, Thanh La đã bưng thức ăn lên.
Chưởng quầy rầu rĩ đứng sau Khúc Cửu Nhất, lúc thấy hướng Khúc Cửu Nhất nhìn lại khó nén nổi mong chờ.
"Đám người đó, một người cũng chẳng tha, không giao tiền không được đi" Khúc Cửu Nhất quay đầu nói với vài đệ tử. Những đệ tử nọ lập tức bay xuống, chặn đứng cửa ra của khách trạm.
"Còn chưởng quầy này, chúng ta giao dịch có được không?" Khúc Cửu Nhất nhìn những món ăn bình thường này, cũng chẳng vội ăn mà hứng thú đàm phán buôn bán với chưởng quầy.
"Không biết công tử có gì chỉ giáo?" Chưởng quầy cũng biết Khúc Cửu Nhất này không được dây vào do đó bây giờ có thể nói là rất phối hợp.
"Khách trạm này của ông, bán như nào?" Khúc Cửu Nhất cũng không vòng vo với hắn, đi thẳng vào đề.
"Cái này... Nơi này là tài sản tổ tiên để lại, không bán được" Chưởng quầy vừa dứt lời cũng ý thức được có gì không đúng, vội vàng sửa chữa, "Đương nhiên, nếu công tử ngài ra giá tốt, cũng không phải là không thể thương lượng"
Bởi vì chưởng quầy đột nhiên hiểu ra, nếu như công tử này không nhúng tay, hôm nay khách trạm nhà họ sẽ bị đám giang hồ phía dưới phá nát! Thay vì giữ mãi không buông cái khách trạm xiêu vẹo này, không bằng cứ bán đi luôn, hắn mở một cái mới là được.
"Ông nói giá đi" Khúc Cửu Nhất tiếp tục nói.
Chưởng quầy vui ra mặt, giơ một bàn tay, "500 lượng!"
Hắn biết công tử nhà lớn kiểu này đều không để tiền vào mắt do đó hắn muốn thử công phu sử tử ngoạm một lần. Thực ra khách trạm của ông nhiều nhất cũng chỉ 100 lượng thôi nhưng chưởng quầy vẫn muốn cược một phen.
Tạ Tụ nghe xong, nhìn chưởng quầy, vừa định mở miệng, không ngờ tốc độ của Khúc Cửu Nhất còn nhanh hơn.
"20" Khúc Cửu Nhất trực tiếp đập cho chưởng quầy một con số ông chẳng thể đỡ nổi.
"Công tử, ngài đang đùa sao?" Sắc mặt của chưởng quầy nhăn nhó.
Chưa thấy ai mặc cả như này, công tử này mua một bàn thức ăn tốn tận chín lượng, mua một khách trạm chỉ tính bỏ ra hai mươi lượng, đùa à?
"Chưởng quầy đừng gấp, ta nói hai mươi, không phải hai mươi lượng mà là hai mươi viên đan dược" Khúc Cửu Nhất khẽ phất tay, đệ tử xung quanh lập tức đưa cho Khúc Cửu Nhất một bình đầy đan dược.
"Ta thấy bước chân của chưởng quầy ngươi yếu ớt, chắc nhiều năm không thể sinh hoạt vợ chồng" Khúc Cửu Nhất lắc lắc bình đan dược trước mặt chưởng quầy, "Hai mươi viên Tiêu Dao hoàn, ta nghĩ kiến thức của chưởng quầy khá rộng, chắc biết rõ giá trị của nó"
Lúc chưởng quầy nhìn thấy cái bình, hô hấp cả người gấp gáp hơn nhiều.
Biết, sao không biết được?
Dược hoàn này là ước mơ của vô số nam tử trung niên đó!
"Ta... ta sao biết đây là thật hay giả được?" Giọng của chưởng quầy run run nhưng đó giờ không hề rời mắt.
"Ngươi có thể ăn một viên trước, đi tới thanh lâu trong huyện thành một lúc" Khúc Cửu Nhất khá dễ nói chuyện, "Sau đó ngươi xác nhận hiệu quả rồi, có thể đưa khế đất cho ta. Bên trong có hai mươi viên đan dược, chỉ cần chưởng quầy biết nắm bắt, lợi ích trong đó dùng để xây thêm một khách trạm cũng chẳng khó"
Chưởng quầy không nói gì.
Nhưng bản thân trầm lặng đã biểu thị một loại thái độ rồi.
Thuốc này có lẽ có giá không cao nhưng nếu có nó làm quà tặng, tặng cho huyện thái gia hoặc tri phủ đại nhân, ưu điểm bên trong có thể có được rất nhiều.
"Ta thử một viên trước, nếu là thật, ta lập tức đổi cho ngươi" Chưởng quầy cũng là người có kinh nghiệm kinh doanh nhiều năm, rất nhanh đã đưa ra quyết định hắn cho là càng đắt giá hơn.
"Chưởng quầy là người thông minh" Khúc Cửu Nhất cười cười, đưa một viên thuốc cho hắn, "Hy vọng chưởng quầy hưởng thụ hết mình một ngày không dễ có này. Người đâu, trước đưa chưởng quầy rời khỏi đây"
"Rõ"
Đệ tử nọ đưa chưởng quầy rời khỏi cuộc hỗn chiến, Khúc Cửu Nhất mới cởi đấu lạp ra bắt đầu ăn cơm.
"Đại phu khám bệnh, bình thường đều phải nhìn, nghe, hỏi, chờ, Khúc công tử chỉ liếc một cái đã có thể biết được bệnh trạng, trình độ y thuật ắt hẳn không thấp" Tạ Tụ hiếu kỳ nhìn Khúc Cửu Nhất dường như muốn trò chuyện thêm lát với Khúc Cửu Nhất.
"Ta vốn chẳng hiểu y thuật" Khúc Cửu Nhất chớp chớp mắt, "Tạ thần y, xem ra những năm ngươi ra ngoài lang bạt, vẫn chẳng thể hiểu hết việc đối nhân xử thế nhỉ. Cũng đúng, dù gì Tạ thần y cũng là quân tử, chắc chắn không thèm đi tìm hiểu những thứ ấy"
Khúc Cửu Nhất cười híp mắt nhìn Tạ Tụ nói, thấy Tạ Tụ nghi hoặc đầy mặt, trong lòng thầm sảng khoái, nhân dịp khoe khoang một phen, "Tạ thần y, bản thân ngươi trông đẹp như vậy, đương nhiên không hiểu ai ai đều có lòng yêu cái đẹp. Nữ đệ tử của Toái Ngọc Cung ta xinh đẹp là vậy, từ lúc bước vào khách trạm, người người trong khách trạm hầu như đều ngẩn ngơ ngắm các nàng, chỉ có mỗi chưởng quầy, đứng cách họ gần nhất nhưng biểu hiện lại khắc khổ, thản nhiên. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng chưởng quầy thực sự thích nam sắc, chỉ là xác suất không lớn. Vậy cách giải thích duy nhất chỉ là hắn có lòng lại vô lực, tự biến mình thành thanh tâm quả dục rồi"
"Nhỡ đâu chưởng quầy có tuân theo lễ nghi" Tạ Tụ vẫn giãy giụa.
"Thế gian này đâu có ai không thèm phở ngoài hàng?" Khúc Cửu Nhất hỏi ngược lại, "Sinh vật như nam nhân, chỉ cần giữa hai chân họ mọc thêm một thứ thì rất dễ bị nó khống chế. Cho dù mười bảy hay bảy mươi tuổi, nam nhân đều chẳng thay đổi, đây là do nội tiết tố nam trời sinh của họ quyết định đó"
Tạ Tụ không hiểu cái gì nội tiết hay ngoại tiết, chỉ đơn thuần cảm thấy lời này của Khúc Cửu Nhất không tránh được có chút cay nghiệt.
Cho dù Khúc Cửu Nhất không phải nam nhân cũng không thể hạ thấp nam nhân như thế.
"Tạ thần y, Tạ đại khuê tú, cho dù ngươi không muốn nghe sự thật, đây vẫn là sự thật" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ tay, "Đợi ta ăn xong bữa cơm này, khách trạm này sẽ biến thành của ta. Thần y, ta nói rồi, ta sẽ thay đổi thế giới, đối với ngươi, Tiêu Dao hoàn chỉ là một viên tráng dương be bé nhưng theo ta thấy, nó là thứ đồ còn đáng sợ hơn bất cứ thần binh lợi khí tuyệt thế võ công nào trên thế gian này"
Trong lúc tam quan của Tạ Tụ mơ hồ có ít vết nứt, hắn cảm thấy thứ hắn luôn tuân theo rơi vỡ mất rồi.
Hắn luyện ra rõ ràng là một viên tráng dương bình thường không thể bình thường hơn mà thôi, vì sao từ miệng của Khúc Cửu Nhất lại có cảm giác nó đã biến thành thứ đồ hại nước hại dân lật nhào thế gian thế nhỉ?
Có vấn đề không nên là hắn, là Khúc Cửu Nhất mà!
Đợi đã, nói đi cũng phải nói lại, Tạ đại khuê tú là cái xưng hô khỉ gì?