Bởi vì mất đi Titan, hơn nữa sự kích động của Vô Thường Tư, Cửu Thắng Thành lâm vào cục diện hỗn loạn, lực khống chế của Bình Họa Tư đối với Cửu Thắng Thành lung lay sắp đổ, sự bất tín nhiệm của người dân đối với Thiên Không Thành và Bình Họa Tư ngày càng gia tăng.
Các hoạt động diễu hành nổi lên khắp nơi, các loại tội phạm và xung đột cũng thường xuyên xảy ra, nhưng theo tình hình trước mắt, vấn đề vẫn chưa nghiêm trọng, Bình Họa Tư vẫn có thể miễn cưỡng duy trì trật tự ở Cửu Thắng Thành.
Nhưng giống như một quả bóng bay đang căng phồng, không ai biết nó sẽ vỡ tan lúc nào. Nếu Thiên Không Thành vẫn không ra tay, sự rung chuyển ở các Vệ Tinh Thành chỉ có thể ngày càng nghiêm trọng hơn.
"Có nhầm không vậy?" Bertha trừng lớn mắt: "Sao mà đắt thế?" Họ tìm được một khách sạn, muốn nghỉ ngơi tạm thời, nhưng giá cả khách sạn cao hơn vài lần so với tưởng tượng, điều này khiến Bertha có chút khó chấp nhận, còn tưởng rằng mình bị coi là con mồi béo bở.
"Thưa quý khách, xin ngài thông cảm cho chúng tôi." Cô lễ tân khó xử nói: "Tình hình hiện tại thế nào ngài cũng biết đấy, khách sạn chúng tôi còn mở cửa được đã là không dễ dàng rồi, hơn nữa chi phí an ninh cũng cao hơn bình thường không ít, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ."
Hiện tại ở Cửu Thắng Thành, ngoài các loại xung đột trong nội bộ Vệ Tinh Thành, còn có một lượng lớn người tị nạn từ Dương Uyên Thành đổ về, khiến Cửu Thắng Thành càng trở nên phức tạp. Chi phí quản lý khách sạn tăng vọt, giá cả cũng tự nhiên theo đó mà leo thang.
Bertha vẫn cảm thấy lời giải thích này khó chấp nhận, dù sao đây cũng chỉ là một khách sạn bình thường, giá phòng thậm chí còn ngang ngửa với khách sạn cao cấp nhất ở Dương Uyên Thành, quả thực là tăng giá vô tội vạ.
Cô năn nỉ ỉ ôi một hồi, nhưng cô lễ tân hoàn toàn không lay chuyển, rất có thái độ "các người không ở thì còn rất nhiều người khác đến ở", không còn cách nào, Bertha đành phải chấp nhận số phận, ngoan ngoãn móc ví trả tiền.
Sắc trời đã dần tối sầm xuống, nếu không tìm được chỗ dừng chân, họ có lẽ phải ngủ ngoài đường. Hiện tại trên đường phố có không ít "người vô gia cư" mới xuất hiện, đều là người tị nạn chạy từ Dương Uyên Thành đến, cảnh này khiến trị an ở Cửu Thắng Thành càng thêm đáng lo ngại, Bertha không muốn gặp phải chuyện phiền phức nào nữa.
Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, nhóm Kỷ Minh Chúc cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi tử tế.
Mấy ngày sống ở hoang dã đã khiến họ cả về thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn ngả mình xuống chiếc giường lớn mềm mại để ngủ một giấc thật ngon, đợi tinh thần tốt hơn rồi sẽ bàn bạc chuyện tiếp theo.
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, dòng nước như màn mưa xối xả xuống dưới, Kỷ Minh Chúc nhắm mắt lại, dần dần thả lỏng trong hơi nóng ẩm ướt.
Thiên Không Thành, Bình Họa Tư, Vô Thường Tư, Phi Bác, vô số đường cong hỗn loạn đan xen trong đầu cậu.
Bất kể là Thâm Hồng, Kỳ Linh, hay là anh trai cậu Kỷ Khải Minh, Kỷ Minh Chúc cảm thấy rất nhiều chuyện trên thế giới này giống như bị bao phủ bởi một màn sương mù mờ mịt. Dù không nhìn rõ chân tướng, cậu vẫn mơ hồ cảm thấy những chuyện này đều có liên quan đến mình.
Bản thân cậu trước khi mất trí nhớ đã để lại cho cậu một tờ giấy, trên đó ghi lại phòng thí nghiệm cũ của Kỷ Khải Minh. Kỷ Minh Chúc biết chắc chắn là có nguyên nhân, có lẽ cậu có thể tìm thấy rất nhiều đáp án và chân tướng trong phòng thí nghiệm đó. Nhưng khi cậu thực sự đến Cửu Thắng Thành, khi thời điểm sắp vén màn bí mật đến, cậu lại có chút do dự và sợ hãi.
Bọt nước chảy dọc theo xương quai xanh trên làn da cậu, trong suốt như pha lê, giống như một chuỗi hạt thủy tinh, lấp lánh ánh sáng dịu dàng. Kỷ Minh Chúc lau khô tóc, từ trong phòng tắm bước ra, cơ thể mềm mại nhưng đầy sức mạnh, đường cong uyển chuyển phác họa nên vóc dáng cậu một cách hoàn hảo. Kỷ Minh Chúc lập tức ngả xuống chiếc giường mềm mại, chìm sâu vào đó.
"A Tu."
"Tôi đây."
Giọng Kỷ Minh Chúc khàn khàn: "Tôi mệt quá."
"Tôi có thể giúp ngài mát-xa."
Kỷ Minh Chúc khựng lại một chút: "Còn có chức năng này nữa à? Cậu không phải là không có cơ thể sao?"
"Đúng vậy, nhưng tôi có thể thông qua dòng điện sinh học trên chip để kí.ch th.ích các mô cơ thể, đạt được tác dụng thư giãn."
Sau khi A Tu nói xong, Kỷ Minh Chúc thực sự cảm thấy một chút tê mỏi lan tỏa từ sau gáy, như có một dòng điện nhỏ bé chạy dọc cơ thể đến các dây thần kinh. Không đau chút nào, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, dường như mọi bụi bẩn và mệt mỏi đều tan biến theo đó, thế giới trở nên thư thái, thuần khiết và tươi mát hơn.
Kỷ Minh Chúc thở dài một tiếng: "A Tu, cậu thật là một cộng sự tốt." A Tu im lặng một lát rồi nói: "Tôi rất vui. Tôi cho rằng trong định nghĩa của ngài, tôi đã không còn thuộc phạm trù cộng sự nữa."
"...... Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?"
"Giống như ngài đã nói, tôi che giấu một vài chuyện, dù tôi cũng không biết mình che giấu điều gì, nhưng việc ký ức của ngài bị xóa bỏ, không hề nghi ngờ là do tôi gây ra." A Tu nói: "Trong định nghĩa về cộng sự, trung thành và không dung thứ sự phản bội là những nguyên tắc cơ bản, tôi dường như đã vi phạm những nguyên tắc đó."
Kỷ Minh Chúc lắc đầu: "Cậu không cần nghiêm trọng như vậy, ngay cả giữa người với người cũng không có tình cảm tuyệt đối như thế. Cho dù có, thì đó cũng là mối quan hệ giữa chủ nhân và nô lệ, chứ không phải giữa đồng đội với đồng đội. Cho nên... tớ không nghĩ những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta."
A Tu khựng lại một chút, rồi nói: "Tớ hiểu rồi."
"Cho nên..."
Kỷ Minh Chúc chợt nhận ra: "Thảo nào mấy ngày nay cậu im lặng như vậy, trừ khi toio hỏi, cậu rất ít khi chủ động nói chuyện với tôi. Là vì chuyện này sao?"
A Tu đáp: "Tôi nghĩ cậu sẽ vì chuyện đó mà đề phòng, thậm chí ghét tôi."
"Không hề có chuyện đó, A Tu." Kỷ Minh Chúc nghiêm túc nói: "Bởi vì tôi biết cậu sẽ không làm hại tôi, nên tôi chưa từng nghĩ như vậy. Với tôi, cậu là một sự tồn tại đặc biệt, không thể thay thế."
A Tu ngừng một lát: "...Tôi hiểu rồi."
"Cậu đang ngại ngùng sao?" Kỷ Minh Chúc chớp mắt: "Sao tôi cảm thấy giọng cậu có chút ngượng ngùng vậy?"
"Tớ không biết cảm xúc này có nên gọi là ngượng ngùng hay không."
"Vậy chính là nó rồi."
Kỷ Minh Chúc khẽ cười, sau đó đột nhiên như nghĩ ra điều gì: "Cậu có cảm thấy giọng mình hình như trầm hơn không?"
"Có sao?"
"Trước đây nghe như giọng một đứa trẻ con ấy." Kỷ Minh Chúc gật gù: "Bây giờ nghe có vẻ như mười bảy, mười tám tuổi rồi."
Bởi vì ngày nào cậu cũng trò chuyện với A Tu, nên sự thay đổi này không mấy rõ rệt. Giống như những người sớm chiều ở chung khó nhận ra sự trưởng thành từng ngày của đối phương, Kỷ Minh Chúc bây giờ so sánh giọng của A Tu với lúc ban đầu, mới chợt nhận ra sự khác biệt lớn đến vậy.
Hơn nữa, không biết có phải cậu ảo giác không.
Cậu luôn cảm thấy, giọng của A Tu ngày càng giống với giọng của một người nào đó trong ký ức...
...
"Tìm được chưa?"
"Tìm được rồi, tổng tư."
Diêu Hướng Vinh cúi đầu báo cáo: "Chúng tôi nhận được tin tức từ các cứ điểm Vệ Tinh Thành, những người dân trốn khỏi Dương Uyên Thành đã lục tục đến các Vệ Tinh Thành khác. Còn ở đội ngũ từ Cửu Thắng Thành, có thông tin không rõ ràng về việc Thiên Xu và những người khác đã xuất hiện. Hơn nữa, theo lời kể của những người trong đội ngũ đó, họ đã gặp phải dị chủng tấn công trên đường đi, và một thiếu niên điều khiển cơ giáp đã đẩy lùi dị chủng. Với khả năng điều khiển cơ giáp cấp B đối đầu cùng lúc tám dị chủng cấp đại họa, rất có thể đó chính là Thiên Xu."
Cửu Thắng Thành...
Kỳ Linh không biết Kỷ Minh Chúc và họ đến Cửu Thắng Thành làm gì, nhưng những lời Tất Phương nói trước đó khiến Kỳ Linh không thể không để tâm.
"Vụ nổ trước đó điều tra thế nào rồi?"
"Chúng tôi đã khởi động lại cuộc điều tra. Mặc dù đã qua một thời gian, nhưng hồ sơ và chi tiết ban đầu vẫn được lưu giữ đầy đủ."
Diêu Hướng Vinh nói: "Về vụ việc thành viên trung tâm hội nghị Khải Minh tử vong, quả thực vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ. Chúng tôi đã tiến hành đối chiếu lần thứ hai các mảnh vỡ còn sót lại tại hiện trường, và kết quả phát hiện..."
Ánh mắt Kỳ Linh hơi trầm xuống: "Phát hiện ra gì?"
"Các mảnh vỡ còn sót lại tại hiện trường và các dấu vết khác không mất đi hoạt tính ngay trong ngày xảy ra sự việc, mà giống như đã mất hoạt tính từ ba ngày trước. Và chúng tôi đã điều tra lại hồ sơ của Vô Thường Tư trong khoảng thời gian đó, phát hiện ra rằng vài tuần trước vụ nổ, phòng thí nghiệm đã mất một mẫu vật nhân bản..." Diêu Hướng Vinh nói: "Cho nên chúng tôi nghi ngờ... Khải Minh có lẽ vẫn chưa chết."
Không khí chìm vào một khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi.
Ánh mắt Kỳ Linh gắt gao nhìn chằm chằm Diêu Hướng Vinh trước mặt, nghiến từng chữ: "Cậu nói cái gì?"
Kỷ Minh Chúc thật sự, vẫn chưa chết?
Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu hắn ta. Bao gồm cả sự phản bội của "Thiên Xu", dáng vẻ "Thiên Xu" điều khiển 【Chúc Cửu Âm】, cảnh "Thiên Xu" giết chết Bạch Ông, và cả trận chiến của cậu ta ở Dương Uyên Thành đối mặt với 【Chúc Dung】...
"Kỷ Minh Chúc..."
Kỳ Linh đứng dậy.
Lẽ nào... cậu ta thật sự là Kỷ Minh Chúc?
"Ra lệnh cho đội Luân Hồi, Địa Tạng, Giới Luật, tiến về Cửu Thắng Thành."
Giọng Kỳ Linh lạnh lẽo: "Lập tức."
"Nhưng..." Diêu Hướng Vinh ngẩn người: "Nhưng nhân lực của chúng ta hiện tại không đủ, cuộc chiến với Thiên Không Thành đòi hỏi rất nhiều tài nguyên và nhân lực, chúng ta hiện tại đã..."
"Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai."
Kỳ Linh lạnh lùng nói: "Bất kể phải trả giá đắt đến đâu, lập tức, lập tức."
...
Thiên Không Thành.
Bên trong Thiên Không Thành có một tòa kiến trúc hình tháp cao vút tận mây xanh, đây là đỉnh điểm của cả Thiên Không Thành, cũng là nơi ở của Đại Thần Quan Thâm Hồng.
Ở nơi này, có thể thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời không gì sánh bằng, ngắm nhìn tầng mây với tư thế ngang hàng, nhìn xuống thành phố trên không tựa như viên ngọc quý được cấu tạo từ pha lê trong suốt và thép. Khi mặt trời lên cao, các bức tường kính của tòa nhà sẽ tự động điều chỉnh góc độ, để ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong, đồng thời nhiệt độ, độ ẩm và các thông số môi trường khác đều được điều khiển tự động. Sự thoải mái sánh ngang với thiên đường, khác biệt hoàn toàn với sự hỗn loạn lầy lội của các Vệ Tinh Thành dưới mặt đất, như thể hai thế giới khác nhau.
Thâm Hồng ở trên đỉnh tháp cao, nhìn vào màn hình thực tế ảo trước mặt hiển thị từng trang tài liệu.
Trên đó là tất cả thông tin về "Kỷ Minh Chúc", lý lịch thật hoặc giả của cậu, tất cả hình ảnh từ khi cậu vào Tông Bỉnh Nhất Viện cho đến bây giờ, bao gồm cả hình ảnh chiến đấu và sinh hoạt, cũng như những tài liệu mà Bình Họa Tư điều tra được sau khi cậu bị nghi ngờ là thành viên của Vô Thường Tư.
Trong hình ảnh, thiếu niên nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt sáng như sao trời. Mái tóc đen mượt mà phủ xuống trán, đường nét khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan tuấn tú tinh xảo, mang theo khí phách nồng đậm của tuổi trẻ. Vẻ phóng khoáng và tiêu sái khi cậu điều khiển cơ giáp khiến cả người cậu tỏa ra một sức hút khó cưỡng.
"Minh Chúc..."
Thâm Hồng nhìn thiếu niên trong ảnh, mang theo nỗi nhớ nhung sâu sắc.
Là cậu sao?
Chắc chắn là cậu rồi.
Đối với người khác có thể khó phân biệt, nhưng Thâm Hồng chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra. Hắn và Kỷ Minh Chúc đã ở bên nhau nhiều năm, khoảng thời gian đó, cho dù là bây giờ, vẫn là một kho báu quý giá nhất trong cơ sở dữ liệu khổng lồ như biển cả của Thâm Hồng.
"Đại thần quan..."
Thuần Bạch tiến lên, nàng chưa từng thấy Thâm Hồng lộ ra vẻ mặt như vậy, không khỏi hỏi: "Mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất, chúng ta có phải nên hành động ngay bây giờ không?"
"Ừ."
Thâm Hồng nhàn nhạt đáp: "Khởi động Thiên Không Thành đi, chúng ta xuất phát."
Thuần Bạch khẽ giật mình: "Xuất phát... đi đâu?"
"Cửu Thắng Thành."