Mục lục
Sau Khi Giành Chức Vô Địch Esports, Tôi Lái Mecha
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【 Hư Không Liệt Văn 】 đã hoàn tất việc chuyển giao, nhưng vẫn cần vài tiếng nữa để hiệu chỉnh thử và liên kết thân phận với khoang điều khiển. Cậu cùng Tôn Dịch liền rời đi trước, ghé chợ đen trên đường mua sắm một vài thứ cần thiết.

"Cửa hàng vũ khí này là nơi tập trung đầy đủ chủng loại nhất ở chợ đen này. Về cơ bản, bất kỳ loại vũ khí cá nhân nào cậu có thể nghĩ đến, đều có thể mua được ở đây."

Tên sẹo đao nhiệt tình dẫn cậu và Tôn Dịch đến trước một cửa hàng, thái độ có thể nói là ân cần: "Danh tiếng của họ cũng là tốt nhất chợ đen, một hiệu buôn lâu đời cả trăm năm, đáng tin cậy lắm."

"Khách hàng, hai vị muốn xem gì ạ?"

Nhân viên cửa hàng cũng niềm nở ra đón hai người, trên mặt nở nụ cười tươi rói. Nếu không phải trong tiệm bày la liệt đủ loại vũ khí phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới đèn, nhìn thái độ nhân viên, người ta còn tưởng đây là cửa hàng thực phẩm.

"Mẫu sáu đại IKM mới nhất, bên anh có không?"

"Đương nhiên là có rồi."

Nhân viên cửa hàng cười nói: "Khách hàng quả là có mắt nhìn. Mẫu quang não mới này mới nhập hàng mấy ngày trước thôi, cả khu phố này chỉ có chỗ chúng tôi có đấy ạ."

Rất nhanh, một chiếc hộp kim loại được nâng lên cẩn thận. Bên trong là một con chip nhỏ xíu tinh vi, chỉ bằng móng tay cái, nhưng giá cả thì khiến người ta phải hít hà.

Cũng may số dư trong tài khoản của cậu hiện tại vẫn còn khá nhiều, mua một bộ lắp ráp này dư sức. Khi cậu rút ra tấm thẻ đen mà Bối lão đại đưa cho, mắt nhân viên cửa hàng lập tức sáng lên, đánh giá cậu rồi nói: "Chỗ chúng tôi còn rất nhiều mẫu vũ khí cá nhân mới, ngài có hứng thú xem qua không ạ? Ngài là khách hàng VIP của Bất Dạ Thành, ngoài việc được hưởng chiết khấu, còn có thể mua được những món hàng mà người thường không mua được đấy ạ."

"Ví dụ như khẩu này, súng lục Chu Tước MK30, cỡ nòng 0.50AE, động năng hỏa lực 22 vạn FR, được mệnh danh là pháo cơ giáp cỡ nhỏ, hiện tại mua sẽ được giảm 15% đấy ạ."

"Còn có cái này nữa, súng bắn tỉa chống cơ giáp Canh Gác Giả 77, hiện tại trên thị trường không mua được hàng tốt như vậy đâu. Tầm bắn có thể đạt tới 4.8 km, có thể dễ dàng xuyên thủng giáp bảo vệ cấp C và cả động cơ trung tâm của cơ giáp, tất nhiên là với điều kiện cơ giáp không bật lớp phòng hộ năng lượng..."

"Còn có..."

Tên đao sẹo đứng bên cạnh xem đến trợn mắt há hốc mồm. Gã ta lăn lộn ở chợ đen này đã lâu, biết cửa hàng vũ khí này ẩn chứa nhiều thứ ghê gớm, nguồn hàng thông thiên, nhưng không ngờ bên trong lại có nhiều hàng ngon đến vậy. Những trang bị này mang ra ngoài kia, mỗi món đều có thể bán với giá trên trời, hơn nữa không phải cứ có tiền là mua được.

Kỷ Minh Chúc biết chính tấm thẻ đen của Bối lão đại mới có giá trị lớn như vậy, trong lòng không khỏi có thêm vài phần thiện cảm với Bối lão đại.

"Những vũ khí này tôi muốn."

Cậu nói, đưa tấm thẻ đen trong tay cho nhân viên cửa hàng. Lúc này, bộ đàm của cậu vang lên, Kỷ Minh Chúc liếc nhìn, là Thiên Cơ gọi đến.

"Minh Chúc, chúng ta bị Vô Thường Tư phát hiện rồi."

Giọng bình tĩnh của Thiên Cơ truyền đến từ đầu dây bên kia: "Cậu có liên lạc được với Dao Quang không?"

Lòng cậu chùng xuống: "Anh đang ở đâu?"

"Tôi và Sói Hoang đang ở trên sân thượng thì phát hiện máy bay không người lái của Vô Thường Tư. Dưới lầu cũng bị người của Vô Thường Tư bao vây rồi, chắc là người của tiểu đội Luân Hồi, Địa Tạng. Tôi đang cố gắng tìm cách phá vòng vây."

Thiên Cơ nói: "Bên tôi không có vấn đề lớn, có thể cầm cự được một lúc. Tôi lo cho Dao Quang bên kia..."

"Tôi sẽ đến tìm anh ngay."

Cậu nói xong, cúp máy, liên lạc với Dao Quang.

Bộ đàm đổ chuông mấy tiếng, vẫn không có ai nghe máy, ánh mắt cậu dần dần lạnh xuống.

Vào giây cuối cùng, đầu dây bên kia vang lên một tràng tạp âm.

"Thiên Xu!"

Giọng Dao Quang mang theo chút thở dốc, xung quanh có rất nhiều tạp âm hỗn loạn, nghe có vẻ tình hình không tốt lắm, nhưng Dao Quang vẫn có thể truyền tin, điều này khiến cậu hơi yên tâm.

"Tình hình bên cậu thế nào?"

"Tôi và cô Bertha đang ở cùng nhau."

Dao Quang nói: "Chúng tôi đang trốn ở tầng hầm bí mật của khách sạn, nhưng người của Vô Thường Tư sắp tìm được rồi, chúng tôi phải di chuyển."

"Chờ chút, tôi đến ngay."

"Bên cậu chắc cũng có người của Vô Thường Tư mò tới rồi."

Dao Quang nói: "Chợ đen bên này rất loạn, thành phần phức tạp. Ở nội thành bọn chúng còn có chút kiêng dè, nhưng ở chợ đen..."

Phanh!

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng súng vang, giọng Dao Quang đột nhiên im bặt, cuộc gọi ngay sau đó bị ngắt.

Cậu không biết Dao Quang trúng đạn hay quang não liên lạc của cậu ta bị đạn phá hủy, ánh mắt cậu hơi trầm xuống: "A Tu, định vị vị trí của Dao Quang."

"Đã nhận."

Cậu quay người lại, nhân viên cửa hàng vẫn đang nhiệt tình giới thiệu vũ khí cho Tôn Dịch. Cậu tiến lên, dứt khoát nói: "Giúp tôi lắp hết những vũ khí này lên người, Tôn Dịch, chúng ta đi."

Tôn Dịch sững người một chút, nhìn thái độ của cậu, cảm giác dường như có chuyện gì đó xảy ra, nhưng hắn ta không hỏi nhiều.

Hai người nhanh chóng ra khỏi cửa hàng vũ khí. Vừa bước ra khỏi cửa tiệm, A Tu đã nhanh chóng phát ra cảnh báo.

"Hướng 9 giờ và 3 giờ, có hai nhóm người đang nhìn chằm chằm về phía này, trên người mang theo vũ khí."

A Tu nói: "Hướng 11 giờ, tầng 46 của tòa nhà kia, có ánh phản quang của ống ngắm bắn tỉa."

Quả nhiên.

Dao Quang và Thiên Cơ đều đã bị tấn công, Vô Thường Tư đương nhiên không có khả năng bỏ qua cậu ở đây. Cậu nghi ngờ mục đích chính của Vô Thường Tư là chính mình. Cậu vừa mới giao chiến với Miêu Phi Yến ở chợ đen, nếu Vô Thường Tư có ý định dò xét vị trí của cậu, cũng không khó để biết được hướng đi của cậu.

Chỉ là Kỷ Minh Chúc không ngờ tới, ngay thời điểm sắp giao chiến với Thiên Không Thành, Vô Thường Tư lại còn có tâm trí đến tìm cậu gây phiền phức? Đối với Kỳ Linh mà nói, bản thân cậu chỉ là một "bản sao", đáng để tốn công phái người đến vậy sao?

Kỷ Minh Chúc mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hiện tại cũng không rảnh nghĩ nhiều như vậy.

"A Tu."

Kỷ Minh Chúc nhanh chóng quyết định: "Mở chế độ Tu La."

"Đã nhận lệnh, đang mở chế độ Tu La."

Giọng A Tu vừa dứt, giây tiếp theo, quyền điều khiển cơ thể Kỷ Minh Chúc đã bị tiếp quản.

Tôn Dịch từ phía sau cầm túi đuổi theo, cậu ra hiệu cho hắn ta: "Đừng theo, anh đi chờ tôi ở cửa chợ đen, tôi đến ngay."

"... Vâng."

Tôn Dịch nhận thấy vẻ mặt cậu không đúng, cũng không hỏi nhiều, gật đầu.

Từ khi theo chân Kỷ lão đại bọn họ, cảm giác mỗi ngày đều thật sự quá kí.ch t.hích...

Kỷ Minh Chúc sắc mặt bình thường, lập tức đi về phía đường phố.

Dưới năng lực tính toán khổng lồ của A Tu, tất cả vật thể, người đi đường, kiến trúc trước mắt dường như trong nháy mắt biến thành mô hình số hóa. Vô số thông tin và dữ liệu quét qua, tất cả đều không còn chỗ ẩn náu.

"A Tu."

Kỷ Minh Chúc nói: "... Giao cho cậu."

Giọng A Tu so với lúc ban đầu đã trưởng thành hơn nhiều, mang theo chút từ tính, có vài phần tương tự với giọng cậu. Nó cười nói: "Yên tâm. Tôi sẽ bảo vệ tốt ngài."

Vút ——

Trên nóc nhà cao tầng, tay súng bắn tỉa giữa biển người mênh mông đã nhắm trúng thân ảnh Kỷ Minh Chúc, bóp cò.

Dưới tác dụng của ống giảm thanh, những tiếng động này gần như không thể nghe thấy, giữa con phố chợ đen náo nhiệt như một cây kim rơi xuống đất, hoàn toàn không gây ra bất kỳ sự chú ý nào. Một vệt sáng bạc lóe ra, lao nhanh về phía cậu!

Kỷ Minh Chúc... không, hiện tại là A Tu đang điều khiển.

Vệt sáng bạc lóe lên trong nháy mắt, A Tu hơi nghiêng đầu, một luồng khí lạnh lẽo sượt qua tai, găm vào bức tường phía sau.

Ánh mắt A Tu quay lại đảo qua. Đó là một ống tiêm nhỏ màu bạc, bên trong là chất lỏng màu xanh nhạt, hẳn là một loại vũ khí gây mê.

Tay súng bắn tỉa trên nóc nhà sững người một chút, hắn ta không biết đây là trùng hợp, hay đối phương đã sớm đoán trước.

Nếu là vế sau, thì thật đáng sợ... Đây vẫn là phản ứng của con người sao?

"Cẩn thận một chút."

Tay súng bắn tỉa áp tay lên tai nghe: "Mục tiêu dường như đã phát hiện ra... Cậu ta trông không ổn lắm."

Trong đám người qua lại ở chợ đen, các thành viên của Địa Tạng, Luân Hồi tiểu đội đều nhận được lời nhắc nhở của tay súng bắn tỉa.

Nhưng bọn họ không cho là đúng.

Thiên Xu là người điều khiển át chủ bài của Vô Thường Tư, điểm này người của Vô Thường Tư đều biết. Trong các nhiệm vụ trước đây, chỉ cần là nhiệm vụ liên quan đến điều khiển cơ giáp, Thiên Xu đều có thể hoàn thành một cách hoàn hảo. Nhưng với tư cách đồng nghiệp, họ cũng hiểu rõ về tố chất cơ thể và khả năng cận chiến của Thiên Xu. Vị từng là thiên tài tuyệt diễm trong đội Bắc Đẩu Thất Tinh, không nghi ngờ gì nữa, có điểm yếu lớn nhất là cận chiến. Mà bọn họ đều là những chuyên gia về ám sát và ẩn mình, lẽ nào lại không đánh lại một thiếu niên gầy yếu tay trói gà không chặt?

Trong chợ đen, người đến người đi, dòng người chen chúc xô đẩy. Ánh đèn neon của Bất Dạ Thành đã lên, lập lòe đủ màu sắc trên đường phố. Không ít cửa hàng kiến trúc cổ kính giả cổ treo đèn lồng đỏ tạo thành từ tia laser, bay nhanh trên đầu rồi vụt qua. Những cô gái ăn mặc gợi cảm sánh bước cùng bạn trai, không ai chú ý đến dòng chảy ngầm đang cuộn trào dưới vẻ náo nhiệt.

A Tu tiếp tục đi về phía trước, hắn kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai, giấu khuôn mặt trong bóng tối. Ánh đèn neon ngũ sắc chiếu rọi xung quanh, hắt lên khuôn mặt hắn như một bức tranh sơn dầu tinh xảo tuyệt đẹp.

Trong đám đông chen chúc, mấy người đàn ông mặc thường phục tiến đến đối diện. Khi đi ngang qua A Tu, đối phương đột nhiên bùng nổ, lao tới bao vây hắn!

Rõ ràng là những chuyên gia được huấn luyện bài bản, chiêu thức khóa tay quân dụng được sử dụng vô cùng xảo diệu, tính toán chuẩn xác, đối với người thường càng là đòn sát thủ. Nếu mục tiêu thực sự là một người thường chưa qua huấn luyện cận chiến chuyên nghiệp, chỉ trong nháy mắt sẽ bị khống chế và ngất đi, mất hết khả năng phản kháng.

Vụt ——!

Giây tiếp theo, A Tu đột nhiên xoay người. Vẻ mặt hắn bình thản như nước, khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai vẫn là mặt Kỷ Minh Chúc, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng ra tay lại tàn nhẫn và ác độc!

Mấy người của Vô Thường Tư khi chạm phải ánh mắt A Tu trong nháy mắt, trong lòng tức khắc hẫng một nhịp.

Trong chớp mắt, A Tu đã áp sát. Thân hình tiến lên, cánh tay đột nhiên nhấc lên, vòng qua người phía trước nhất rồi chụp lấy. Bước chân lướt đi, động tác không lớn, hơn nữa rất kín đáo, nhưng lại như đã tính toán vô số lần. Bất kể là tốc độ di chuyển hay góc độ né tránh và bắt giữ đều không thể bắt bẻ, còn chính xác hơn cả kết quả tính toán hàng triệu lần của máy tính.

"A ——"

Người đàn ông phía trước nhất vừa định chụp lấy bỗng cảm thấy cẳng chân đau nhói, thân thể không tự chủ được mà khụy xuống một đoạn. Đây là phản xạ tự nhiên do dây thần kinh ở chân bị kí.ch th.ích mạnh trong thời gian ngắn, dù là người đã qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng rất khó chống lại phản xạ có điều kiện của cơ thể.

A Tu sắc mặt bình thản, vươn tay chụp lấy, tay trái nắm chặt cổ người đàn ông, tay phải giả vờ ôm giữ đầu hắn ta.

Thân hình người đàn ông cao lớn hơn Kỷ Minh Chúc không ít. Trong tình huống đối mặt bình thường, với vóc dáng của Kỷ Minh Chúc rất khó vươn tay chạm vào đầu đối phương như vậy. Nhưng A Tu vừa rồi đạp trúng dây thần kinh ở chân hắn ta, khiến hắn ta không tự chủ được mà cúi người xuống. Từ góc độ của người khác nhìn vào, tựa như A Tu chỉ bình thường vươn tay, đối phương đã tự đưa đầu vào tay hắn vậy.

Răng rắc ——

Một tiếng giòn tan rợn người vang lên, cổ người đàn ông trực tiếp bị vặn sang một bên, vẹo vọ thành một góc độ quái dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK