Mục lục
Sau Khi Giành Chức Vô Địch Esports, Tôi Lái Mecha
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh hai!"

Nghe thấy tiếng xe quen thuộc từ ngoài cửa, cậu bé Kỷ Minh Chúc thò đầu ra nhìn, rồi nhanh chóng chạy xuống lầu.

Vừa chạy đến cửa, Kỷ Minh Chúc đã thấy bóng dáng Kỷ Khải Minh, phía sau Kỷ Khải Minh còn có mấy người lính vũ trang đầy đủ đi theo, đang đứng bên cạnh chiếc xe nói chuyện gì đó.

Kỷ Khải Minh trông rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, nhưng lúc này y đã là nhà khoa học hàng đầu trong nước. Ngay cả Viện Nghiên cứu số Một, nơi coi trọng thâm niên và kinh nghiệm nhất, cũng đã rộng mở cửa chào đón y, mời Kỷ Khải Minh vừa tốt nghiệp về đảm nhiệm vị trí nhân viên nghiên cứu trưởng. Trong lòng Kỷ Minh Chúc, Kỷ Khải Minh là một người tài giỏi không gì không thể.

Những người lính nghe thấy động tĩnh bên cạnh, cảnh giác nhìn thoáng qua, phát hiện ra bóng dáng nhỏ bé ngây thơ của Kỷ Minh Chúc thì lại thả lỏng.

Kỷ Khải Minh cười cười, đưa tập văn kiện đã ký cho người lính: "Xin lỗi, em trai tôi hơi sợ người lạ."

Y dáng người thẳng tắp, dù mặc chiếc áo blouse trắng mộc mạc, vẫn có thể nhận ra là một chàng trai cực kỳ tuấn tú. Viện nghiên cứu tuy phần lớn là những kẻ cuồng nhiệt đam mê nghiên cứu khoa học, nhưng trong khoảng thời gian Kỷ Khải Minh vừa mới nhậm chức, cửa văn phòng y tấp nập rất nhiều nữ nghiên cứu viên trẻ tuổi ra vào, có thể thấy dù soái ca đi đến đâu, cũng đều được hoan nghênh.

Người lính nhận lấy văn kiện, gật đầu, không nói gì thêm.

Họ cũng có nghe nói về người em trai này của Kỷ Khải Minh, nghe nói bố mẹ tiến sĩ Kỷ Khải Minh mất sớm, trong nhà chỉ có hai anh em nương tựa lẫn nhau, Kỷ Khải Minh chính là vì em trai mình mà chọn về nước nhậm chức.

Hơn nữa nghe nói em trai Kỷ Khải Minh bệnh tật ốm yếu, dường như thể trạng bẩm sinh không tốt lắm, vẫn luôn ở nhà điều dưỡng, rõ ràng đã đến tuổi sắp đi học tiểu học, mà ngay cả trường mẫu giáo cũng chưa từng đến.

Nghĩ đến đây, người lính quay đầu, đối diện với bóng dáng non nớt kia nở một nụ cười thân thiện.

Kỷ Minh Chúc nhỏ lùi lại một bước, giấu người sau cánh cửa, bày ra vẻ cảnh giác, khiến người lính có chút xấu hổ.

... Mình trông đáng sợ vậy sao?

Đợi đến khi ký xong văn kiện, mấy người lính lái xe rời đi, cậu bé Kỷ Minh Chúc mới rụt rè bước ra.

Kỷ Khải Minh xoa đầu em trai, giọng điệu dịu dàng: "Đi thôi, về nhà. Vừa rồi anh kia chào em đấy, sao em không để ý đến người ta?"

Cậu bé Kỷ Minh Chúc nghiêm túc nói: "Anh ấy trông giống như nhân vật phản diện trong phim hoạt hình."

"..."

"Thật đấy, cười lên càng giống."

Kỷ Minh Chúc nói: "Cảm giác sẽ ăn thịt trẻ con ấy."

Kỷ Khải Minh không nhịn được bật cười: "Có hơi bất lịch sự đó nha, người ta chỉ chào em thân thiện thôi mà."

"Thật sao?" Kỷ Minh Chúc nhỏ nghiêng đầu: "Vậy lần sau em gặp lại anh ấy sẽ xin lỗi anh ấy sau. Đây là cái gì vậy?"

Kỷ Minh Chúc nhìn chiếc thùng phía sau Kỷ Khải Minh, tò mò hỏi.

"Bạn mới của em đấy."

Kỷ Khải Minh vừa nói, vừa mở chiếc thùng ra.

"Không phải là búp bê Barbie gì đó chứ? Thật trẻ con."

Cậu bé Kỷ Minh Chúc miệng vừa nói, vừa thò đầu ra nhìn: "... Người máy?"

Chiếc thùng mở ra, từ bên trong bước ra hai người máy tròn vo, trên cái đầu tròn xoe là một đôi mắt điện tử máy móc, ngay khi chiếc thùng mở ra đã tò mò nhìn xung quanh, trông rất linh hoạt, lại mang theo vẻ ngây thơ khó tả.

"Chào cậu, tôi là Thâm Hồng."

"Tôi là Thương Lam."

Hai người máy cao nửa người, chiều cao xấp xỉ Kỷ Minh Chúc, vừa ra đã lễ phép tự giới thiệu, mặc dù là giọng tổng hợp điện tử, nhưng lại không giống với giọng của phần lớn người máy khác, không có vẻ cứng nhắc và khô khan, ngược lại ngữ điệu lên xuống và âm sắc đều gần với người thật hơn.

Kỷ Minh Chúc nhỏ há to miệng: "Bọn họ biết nói chuyện!"

"Bọn họ đều là trí tuệ nhân tạo cao cấp, có năng lực tư duy của riêng mình."

Kỷ Khải Minh nói: "Sau này bọn họ sẽ ở lại đây với chúng ta một thời gian, đừng coi họ là đồ chơi, phải coi họ là bạn bè nhé."

"Biết rồi!"

Kỷ Minh Chúc nhỏ không quay đầu lại đáp, cũng không biết có nghe lọt tai không, nhưng nhìn cậu bé vây quanh Thương Lam và Thâm Hồng xoay vòng, thỉnh thoảng rụt rè đưa tay chạm vào, rõ ràng là tràn đầy tò mò và hứng thú với hai "người bạn mới" này.

"Chào các cậu, tớ tên là Kỷ Minh Chúc."

Kỷ Minh Chúc nhỏ nghiêm túc giới thiệu mình với hai người máy: "Tớ dẫn các cậu đi tham quan nhà nhé?"

"Vậy làm phiền cậu."

Thương Lam rất lễ phép gật gật cái đầu tròn vo.

Kỷ Khải Minh vỗ vỗ đầu Kỷ Minh Chúc nhỏ: "Đi đi, lát nữa nhớ xuống ăn cơm."

...

Hai người máy AI đến, khiến Kỷ Minh Chúc nhỏ trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Từ lúc ban đầu xa lạ, tò mò, đến sau này quen thuộc, chỉ cách nhau một khoảng thời gian ngắn ngủi vài ngày. Kỷ Minh Chúc thậm chí còn chia sẻ những món đồ chơi quý giá của mình cho Thương Lam và Thâm Hồng. Có thể thấy, cậu bé rất thích hai người bạn mới này. Mà Thâm Hồng và Thương Lam cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của Kỷ Minh Chúc, trong quá trình chung sống, bất kể là ngôn ngữ hay hành vi, cũng ngày càng gần gũi với cảm xúc của con người.

Kỷ Khải Minh nhìn tất cả những điều này trong mắt, cũng cảm thấy có chút khó tin.

Chứng kiến sự phát triển của trí tuệ nhân tạo là một điều vô cùng kỳ diệu, giống như con người trưởng thành từ khi còn bé. Mặc dù là những AI được sinh ra từ cùng một phòng thí nghiệm, nhưng theo thời gian phát triển, chúng lại xuất hiện những đặc điểm tính cách hoàn toàn khác nhau.

Giống như tên của chúng, Thâm Hồng có tính cách tương đối hướng ngoại, thể hiện những sắc thái tính cách của màu đỏ, mạnh dạn, nhiệt tình, thậm chí đôi khi có vẻ nóng nảy. Còn Thương Lam lại là một thái cực khác, dịu dàng, bao dung, kiên nhẫn, giống như biển xanh thẳm, rất biết quan tâm đến cảm xúc của người khác.

"Nghe nói thằng nhóc nhà cậu, chơi với hai cái AI kia khá tốt?"

Trong phòng thí nghiệm, tiến sĩ Trương Tất Phương vỗ vai Kỷ Khải Minh, hỏi.

Trương Tất Phương lớn hơn Kỷ Khải Minh bảy tám tuổi, thời gian vào viện nghiên cứu cũng sớm hơn Kỷ Khải Minh, hai người là bạn học cùng trường đại học, coi như bạn bè, bởi vậy quan hệ cũng rất thân thiết. Mặc dù là tiền bối, nhưng xét về địa vị trong phòng thí nghiệm, Kỷ Khải Minh và Trương Tất Phương ngang hàng, thậm chí Kỷ Khải Minh còn được coi trọng hơn một chút. Đôi khi Trương Tất Phương nhìn thấy Kỷ Khải Minh tùy tay giải quyết được vấn đề hóc búa mà tổ gần hai tháng trời không giải quyết được, cũng không khỏi cảm thán ông trời thật bất công.

Những thiên tài như Kỷ Khải Minh, dù ở đâu cũng sẽ tỏa sáng.

Đối diện với sự trêu chọc của Trương Tất Phương, Kỷ Khải Minh chớp mắt: "Đúng vậy... Minh Chúc ở chung với chúng thật sự rất vui vẻ. Thâm Hồng và Thương Lam xử lý và học hỏi cảm xúc của con người cũng nhanh hơn nhiều so với dự đoán của tôi. Đôi khi tôi nói chuyện với chúng, nếu không phải trên người chúng rõ ràng là những đặc điểm của người máy, tôi sẽ còn tưởng mình đang nói chuyện với hai người."

"Từ một góc độ nào đó mà nói, đây cũng là hé mở một góc của chiếc hộp Pandora."

Tiến sĩ Trương Tất Phương nói: "Không ai rõ ràng, giới hạn phát triển của trí tuệ nhân tạo ở đâu. So với sinh vật carbon, giới hạn sinh mệnh của sinh vật silicon rõ ràng cao hơn nhiều... Nếu không có nhiều hạn chế đối với trí tuệ nhân tạo, nói không chừng sẽ gây ra một tai họa rất lớn nào đó."

"Đích xác."

Kỷ Khải Minh gật đầu: "Hiện tại Thương Lam và Thâm Hồng, tạm thời vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu bài xích con người, ngược lại, chúng tràn đầy hứng thú với việc học hỏi con người như thế nào. Đợi đến khi vài năm nữa, kỹ thuật trí tuệ nhân tạo trưởng thành, tôi tin rằng chúng sẽ hoàn toàn thay đổi cách sống hiện tại của chúng ta."

"Cậu nói đúng, bây giờ suy xét cái này còn quá sớm." Trương Tất Phương gật đầu: "Mỗi một đột phá khoa học kỹ thuật đều sẽ mang đến một số nguy hiểm, để bù đắp cho loại nguy hiểm này, lại cần những tiến bộ kỹ thuật mới... Con người vẫn luôn phát triển như vậy, trí tuệ nhân tạo nếu đã xuất hiện, bước chân đi tới cũng không thể dừng lại được nữa. Đúng rồi, nghe nói gần đây cậu đang cùng người của viện nghiên cứu trí tuệ nhân tạo thương lượng về dự luật trí tuệ nhân tạo?"

"Ừm." Kỷ Khải Minh nói: "Vẫn chỉ là một ý tưởng ban đầu thôi. Năng lực học tập của Thương Lam và Thâm Hồng rất nhanh, nếu kỹ thuật này trưởng thành và được ứng dụng, quần thể trí tuệ nhân tạo cũng sẽ giống như con người, có nhu cầu tranh thủ quyền lợi. Nhanh chóng soạn thảo dự luật trí tuệ nhân tạo cũng không phải là chuyện xấu."

Rất nhiều bộ phim về AI đã sớm cảnh báo về điều này. Nếu chỉ coi trí tuệ nhân tạo như công cụ, mà xem nhẹ nhu cầu của chúng như một sinh mệnh trí tuệ, thường sẽ mang đến những xung đột cực lớn. Kỷ Khải Minh không hề nghi ngờ là thuộc về phái bình quyền, cho rằng một khi máy móc sinh ra trí tuệ, tự nhiên cũng nên được hưởng những quyền lợi ngang bằng với sinh mệnh trí tuệ.

Trương Tất Phương nhún vai: "Không sai biệt lắm là được, đừng lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này, nghiên cứu trí tuệ nhân tạo đâu phải là công việc chính của cậu... So với cái này, nghiên cứu thiên thạch mới là vấn đề chính hiện tại, đây mới là thứ thực sự sẽ thay đổi thế giới."

"Tôi biết."

Theo sau vụ thiên thạch rơi xuống vài năm trước, tần suất thiên thạch rơi xuống những năm gần đây càng thêm thường xuyên. Mỗi lần thiên thạch bị viện nghiên cứu bắt được, đều có thể thu được nhiều thông tin hơn. Ghép những mảnh thông tin này lại, các nhân viên viện nghiên cứu đã đi đến một kết luận kinh ngạc.

"Thần vũ trụ..."

Trương Tất Phương lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy tò mò: "Cậu nói xem, thật sự có loại đồ vật này tồn tại sao?"

"Mặc dù nghe có vẻ rất khó tin, nhưng vũ trụ bao la, bất cứ điều gì xảy ra tôi đều không cảm thấy bất ngờ."

Kỷ Khải Minh nói: "Cho dù là cái gọi là thần vũ trụ, chỉ cần là ở trong thế giới vật chất, chắc chắn sẽ có 'người đầu tiên' tồn tại, điều này có nghĩa là thần là thứ có thể được tìm tòi nghiên cứu."

"Tôi không nghĩ vậy."

Trương Tất Phương nói: "Nếu có thể dễ dàng bị tìm tòi nghiên cứu, thì thần cũng không thể gọi là thần vũ trụ. Tiến sĩ Kỷ Khải Minh, đối với những thứ không biết, tốt nhất vẫn nên giữ thái độ kính sợ... Nói không chừng, thần đến sẽ thay đổi rất nhiều thứ đấy? Tỷ như trật tự xã hội hiện tại, hoặc những vấn đề nan giải đang làm chúng ta bối rối, trước sức mạnh của thần, những thứ này chẳng là gì cả."

"Anh nói có lý." Kỷ Khải Minh gật đầu, nhưng vẫn nói: "Nhưng chúng ta cần thiết phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Không ai biết vị thần vũ trụ này có thiện ý hay không, mù quáng tiếp nhận tín hiệu chẳng khác nào một canh bạc khổng lồ... Trước khi đón nhận thử thách, chúng ta cần đảm bảo mình có đường lui mới được."

Thật là một người lý trí đến cùng cực...

Trương Tất Phương thầm nghĩ trong lòng.

Chủ đề của hai người không tiếp tục nữa, bởi vì rất nhanh, một nghiên cứu viên từ bên ngoài vội vã bước vào đã cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

"Tiến sĩ Trương Tất Phương, tiến sĩ Kỷ Khải Minh..."

Sắc mặt nghiên cứu viên ngưng trọng: "Lại có thiên thạch mới đến."

"Sao lại có vẻ mặt này?"

Trương Tất Phương nghi hoặc nói: "Theo tần suất tính toán trước đây, thiên thạch mới còn phải hai ngày nữa mới rơi xuống cơ mà?"

"Lần này không giống."

Nghiên cứu viên hít sâu một hơi: "Trên thiên thạch, dường như có vật sống..."

Trương Tất Phương và Kỷ Khải Minh nhìn nhau, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK