Diệp Chính Đức hừ lạnh một cái, nói:
Người đâu, tôi muốn gặp ngay lập tức.
À, mời Diệp bí thư sang bên này ngồi, tôi sẽ cho người dẫn Lâm Phong ra ngay.
Không cần, mọi người cứ để nguyên, tôi muốn gặp trực tiếp. Người đang ở chỗ nào?
Trán Diệp Chính Đức nhăn lại, lạnh giọng hỏi, chân cũng bước đi gấp gáp vào trong. Bản thân hắn cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Là…là phòng biệt giam.
Hả? Phòng biệt giam? Tốt. Tốt. Tốt!
Sau khi nói ba chữ tốt, Diệp Chính Đức liền bước đi vào, một viên cảnh sát thấy thế bèn khúm núm dẫn đường. Còn Tào Thành thì mô hôi lạnh đầy đầu bước gấp theo sau.
Lạch cạch…
Tiếng chìa khóa va vào nhau vang lên, cửa phòng biệt giam Lâm Phong được mở ra, ánh sáng đèn ngay lập tức được bật lên.
Diệp Chính Đức vừa đưa mắt nhìn, liền tức giận đến nổ phổi, hai mắt đỏ sòng sọc, không bình tĩnh được nữa, gầm lên một tiếng:
Tào Thành, con mẹ ông, ông làm cái gì đây hả?
Bên trong phòng, Lâm Phong hai tay bị còng treo trên trần, khuôn mặt sưng húp, một bên má là dấu tay hiện lên rõ ràng, máu bầm vẫn còn ứ đọng. Hai con mắt của Lâm Phong sưng húp chỉ khẽ mở được một đường nhỏ khi ánh đèn bật lên, miệng mồm đầy máu, quần áo thì tơi tả những dấu nhăn nheo nhưng bị đấm đá vào, đầu tóc rũ rượi vô cùng thê thảm.
Nhìn thấy Lâm Phong đang hai chân khuỵu xuống, lung lay toòng teng như bao cát. Diệp Chính Đức liền lửa giận công tâm, bàn chân bước nhanh về phía trước đưa hai tay nâng Lâm Phong đứng thẳng, hét lớn:
Đây là Cục công an hay là nơi tra tấn? Các anh phá án như thế này sao? Còn không mau thả người?
Nói xong, liền dùng giọng hết sức thành khẩn:
Chú, cháu xin lỗi đã đến muộn, để chú chịu oan ức rồi, cháu nhất định cũng phải tìm lại công đạo cho chú.
Tào Thành vốn đi phía sau chưa kịp nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nghe tiếng Diệp Chính Đức hét lên thất thanh liền kinh hoảng bước tới nhìn, lại nghe Diệp Chính Đức gọi Lâm Phong bằng chú, tức thì cả người bỗng lạnh toát từ đầu tới chân, trong đầu Ong một tiếng, tay run run chỉ vào Lâm Phong, tức đến tăng huyết áp tại chỗ ngất đi.
Thì ra, ngay lúc Tào Thành bước ra thì Lâm Phong đã không ngại ngùng thi triển tuyệt chiêu tự tàn, lại thêm chút hiệu ứng máu me quả nhiên đủ kích thích. Hơn nữa, Tào Thành lại là người cuối cùng vào trong phòng, cho dù có nói kiểu gì thì gã cũng không tránh thoát trách nhiệm.
Diệp Chính Đức nhìn Lâm Phong mặt mũi sưng tấy, miệng vẫn cố nở một nụ cười lạnh thì sau lưng cũng không nhịn được mà thấy lạnh lẽo.
Lâm Phong sau khi được thả, liền một mình bước ra khỏi cục cảnh sát, còn Diệp Chính Đức thì ở lại, phỏng chừng là dọn dẹp hiện trường, chuẩn bị thu hoạch chiến lợi phẩm. Còn riêng Lâm Phong thì tất nhiên không hứng thú với những thứ đó nên về trước, mặc cho Diệp Chính Đức khuyên nhủ đi kiểm tra y tế.
Sau khi bước ra khỏi sở cảnh sát, Lâm Phong đi đến một nhà vệ sinh công cộng, bước vào bên trong chừng năm phút.
Khi trở ra đã hoàn hảo vô khuyết, ngay cả dấu tay cũng biến đâu mất.
Tuy vậy, một cái tát này, Lâm Phong nhất định không bỏ qua. Đừng nói là hắn bị hãm hại, cho dù tính thế nào thì Lâm Phong cũng không nuốt trôi cơn giận này. Hiển nhiên bây giờ chưa phải lúc, cho nên Lâm Phong chờ Diệp Chính Đức thu thập tàn cuộc xong sẽ gặp riêng Tào Thành để hỏi thăm sức khỏe lão.
Lâm Phong bỗng nhìn thấy một người cũng vừa ra khỏi sở cảnh sát, đang chầm chậm đi về phía này, liền cười cười.
Hắc, tiểu La, diễn xuất của em ngày càng kinh người. Lúc nãy anh nhìn dáng vẻ của em, anh còn tưởng anh chính là hung phạm thật sự ấy chứ. Hahaha…
Thì ra cô gái nhân chứng lúc nãy chính là tiểu La. Còn mấy gã bặm trợn còn ai khác chính là nhân thủ Thiết Đầu Bang.
Ngay từ đầu, khi Tào Thành liên hệ Thiết Đầu Bang thì Lâm Phong đã được mật báo, lúc ấy hắn còn tức giận đến vỗ bàn, nhưng nghĩ lại liền tương kế tượu kế, cho gã một nhát chí mạng.
Quả nhiên, mọi việc thành công mỹ mãn.
Haha, anh Lâm, em thật sự bội phục anh quá chừng. Mưu kế thâm như vậy anh cũng nghĩ ra. Lúc nãy, anh mà nhìn thấy vẻ mặt của gã Tào Thành khi em khai hắn là chủ mưu bày trò vu khống ai, kèm theo đoạn băng thu âm, hình chụp gã, thì sắc mặt gã không khác màu gan heo là mấy, thật là đại khoái nhân tâm, hihihi…
Tiểu La, em cũng đâu có kém. Hai chúng ta cùng một giuộc, đều là thiên tài cả. Haha, mau gọi mấy người kia, đêm nay chúng ta đi chúc mừng một thoáng. Mọi người muốn ăn chơi vui đùa gì tất cả tính phần anh.
Lâm Phong cao hứng cười lớn, dõng dạc tuyên bố.
Tiểu La cũng cười, sau đó lấy điện thoại bấm một dãy số rồi nói gì đó.
Lát sau, chiếc xe lúc trước xuất hiện ở gần nhà Lâm Phong lại trờ tới. Nhưng theo sau nó là một chiếc xe màu đen mới cáu, tài xế là Diệp Băng Chi.
Lâm Phong thấy vậy thì giật mình, bởi vì người thì đúng là Diệp Băng Chi nhưng khuôn mặt thì lại bị che bằng một cái mặt nạ che lấp nửa bên mặt có sẹo.
Anh nhìn cái gì thế? Em nghe mọi người bảo anh vừa thực hiện được gian kế, muốn khao đãi, cho nên em đến ăn ké, anh có vấn đề gì sao?
Diệp Băng Chi thấy Lâm Phong trố mắt nhìn mình thì không nhịn được xấu hổ, sẵng giọng.
Một đám đàn em đang đứng bên cạnh, nghe lời này liền một nửa rớt cằm xuống đất, một nửa thì mắt lồi ra ngoài.
Vị Diệp bang chủ này, khi giải quyết chuyện giang hồ đều mang vẻ mặt hung thần ác sát. Lúc truy sát đám phản đồ còn không hề nhíu mày cầm dao chém mấy thằng đến máu me tung tóe, có bao giờ thể hiện ra mặt nữ tính đâu?
Chẳng lẽ…
Đám côn đồ mặc dù nghe nhiều chuyện về Lâm Phong, đối với bọn họ Lâm Phong không khác gì thần tượng, nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ của Hắc La Sát bang chủ trước mặt vị thần tượng Lâm Phong này thì lập tức hình ảnh Lâm Phong hắn trong mắt họ liền cao lớn thêm một vạn tám nghìn lần, từ thần tượng chuyển qua làm thánh sống luôn.
Thậm chí, mấy người trong số đó không nhịn được mà làm tư thế kính cẩn, chắp tay vái Lâm Phong thật nghiêm túc rồi đánh một ánh mắt dâm tiện mà Lâm Phong vừa nhìn qua liền ngứa ngáy khó chịu.
Diệp Băng Chi thấy đám đàn em mình lại dám giở thái độ trêu đùa nàng thì bản tính hung hăng nổi dậy, đạp mấy người mấy đạp mới cùng Lâm Phong lên xe.
Mọi người thấy vậy cùng cười ha ha.
Vậy là hai chiếc xe, một chở Lâm Phong và Diệp Băng Chi do chính nàng làm tài xế, xe còn lại thì chở những người còn lại đến một nhà hàng năm sao do Thiết Đầu Bang đang sở hữu.
Nhà hàng này sớm đã đóng cửa, chỉ chuyên tâm phục vụ đám người Lâm Phong mà thôi. Từ đây có thể thấy, Diệp Băng Chi cũng đã có chuẩn bị từ trước.
Mọi người sau khi vào, liền thoải mái ăn uống, trò chuyện.
Nguyên một đám sau khi nghe tiểu La thuật lại mọi chuyện thì cười lên ha hả, sướng khoái vô cùng.
Lâm Phong thấy cảnh này thì cũng cười, tiếp sau đó là những màn vây công, đá lẽ, bật tường…rượu đến rồi đi liên tục, nhưng Lâm Phong không hề ngán ai, có cứ uống, đến một ly uống một ly, đến hai ly thì trả lại bốn ly, đến một chai liền đá lại một chai, hết sức tận hứng.
Mãi cho đến khi tất cả đều say mèm, Lâm Phong mới vỗ vỗ cái bụng, bước đi ra ngoài dạo mát, đồng thời sẵn tiện hóa giải hơi men trong người.
Diệp Băng Chi thình lình cũng cắn răng bước theo. Lâm Phong thấy vậy thì cũng cười cười, có người đẹp cùng đi dạo tăng hai, cầu còn không được a!
Khi đến một cái ghế phía trước hòn giả sơn, hai người liền ngồi xuống.
Lâm Phong nhìn khung cảnh chung quanh, buột miệng khen:
Không gian nơi này cũng được, xem ra Thiết Đầu Bang các cô cũng không chỉ biết đánh đấm. Nơi này mọi người mua lại hay do ai thiết kế?
Nơi này đa số cảnh quan do em thiết kế…
Diệp Băng Chi có chút ngượng ngùng đáp.
Ồ, không ngờ Diệp tiểu thư còn có tài năng này, bội phục. Ha ha…
Lâm Phong liền cười khen, sau đó nhận thấy không gian có chút xấu hổ, liền khục khục ho khan.
Anh Lâm, cảm ơn viên thuốc của anh lần trước. Vật quý giá như vậy, anh lại tặng cho em, em thật lòng không biết nói gì cho phải.
Diệp Băng Chi hít một hơi sâu, sau đó định hành đại lễ.
Lâm Phong thấy vậy hoảng hồn, đỡ nàng ta dậy, ôn hòa nói:
Không có gì, một chút tâm ý mà thôi, Diệp tiểu thư không cần để trong lòng. Nhưng chẳng lẽ thuốc kia không hiệu quả, sao hôm nay cô lại đeo mặt nạ?
Lâm Phong nói xong thì hơi thắc mắc.
Diệp Băng Chi nhìn Lâm Phong một cái thật sâu, đáp:
Nếu anh đã bắt em gọi bằng anh thì cứ gọi em một tiếng em là được, anh cứ gọi Diệp tiểu thư làm em thấy rất áy náy. Hơn nữa, thuốc của anh chẳng những có hiệu quả, mà có thể nói thần đan tiên dược cũng không quá đáng.
Ồ, nếu vậy, sao c…em còn mang mặt nạ?
Lâm Phong hơi ngạc nhiên, hỏi lại.
Bởi vì…
Diệp Băng Chi nói tới đây thì ngập ngừng, chậm rãi đưa tay kéo chiếc mặt nạ xuống.
Một khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành hiện ra trước mắt Lâm Phong, hai mắt sâu lắng như hồ thu nhưng không mất đi vẻ kiên cường, làn da trắng hồng, môi son mềm mại ẩm ướt, tất cả hiện ra một cách hoàn mỹ trước mắt Lâm Phong, làm cho hắn sững sờ. Người đẹp thì Lâm Phong không phải chưa gặp qua, nhưng đẹp sâu lắng thấm đẫm tâm hồn như vầy thì đúng là Lâm Phong mới thấy lần đầu.
Bởi vì, em muốn anh là người đàn ông đầu tiên và duy nhất nhìn thấy gương mặt này, cho đến khi nào anh không muốn nhìn nữa.
Diệp Băng Chi chậm rãi mà bình tĩnh, nhìn Lâm Phong nói. Tiếng nói dịu dàng thỏ thẻ nhưng chất chứa nỗi niềm của một cô gái dám yêu dám hận, thẳng thắn nhưng dịu dàng cùng hòa quyện vào nhau.
Lâm Phong nghe vậy thì hai mắt mê mang. Nói thật, nói hắn không cảm động là giả. Phỏng chừng bất cứ gã đàn ông nào khi nghe một mỹ nhân tuyệt sắc nói những lời đó thì sẽ tận tình ôm áp vỗ về người đẹp.
Nhưng Lâm Phong thì khác, con đường của hắn và nàng khác xa nhau. Hơn nữa, đối với nàng, Lâm Phong chưa xác định rõ cảm giác, trước nay luôn ở ngưỡng cửa của một người bạn.
~~Bù canh 4~~Xin lỗi mọi người~~Chủ nhật tiếp tục 4 bi nha.
Danh Sách Chương: