Khí tức này rất lạ, dù có mưa nhưng không thể lạnh như thế này, cho dù Lâm Phong có là tu sĩ thì cũng có cảm giác lạnh lẽo.
Quái, chẳng lẽ gặp ma?
Lâm Phong lẩm bẩm, xong rồi tự cười mình. Thật sự có ma sao? Mình là tu sĩ, tu luyện pháp thuật, thì tại sao không thể có âm hồn hoặc thứ gì đó tương tự như thế.
Nói tới vấn đề này, nếu là người thường thì hay có cảm giác sợ, sợ chính là vì người ta không biết nó là gì, con người vốn dĩ hay sợ những thứ mình không thể giải thích. Riêng Lâm Phong, hắn tu luyện chính là pháp quyết tiên gia, đối với các loại lực lượng linh hồn cũng có lý giải. Theo hắn được biết, có một số tà ma công pháp còn có phương thức điều khiển âm hồn uy lực rất khó lường nữa kia.
Nghĩ vậy, Lâm Phong lặng lẽ tỏa thần thức dò xét xung quanh, nhưng cơn âm hàn đến rất nhanh mà tiêu thất cũng không chậm, Lâm Phong chỉ giật mình suy nghĩ trong phút chốc, vậy mà để cho nó chạy thoát mất rồi.
Lắc lắc đầu, Lâm Phong cũng đem chuyện này quẳng ra sau đầu.
Bước về nhà, thấy mọi người đã ngủ yên, Lâm Phong lặng lẽ vào nhau, thay một bộ đồ ngủ rồi ngồi xuống đả tọa theo thói quen.
Từ ngày tu luyện đến nay, thay vì ngủ, Lâm Phong đã hoàn toàn thay thế thành đả tọa, hơn nữa tác dụng cũng vô cùng tốt, vừa tu luyện vừa cải thiện tinh khí thần, phục hồi thần thức tiêu hao.
Lúc này, Lâm Phong lẳng lặng phân ra một tia thần thức tiến vào hệ thống, sau đó đi tới phòng luyện đan.
Suy nghĩ của Lâm Phong rất đơn giản, đã gọi là chỗ luyện đan, chắc chắn sự kiên cố gấp nhiều lần bình thường, ít nhất là với các công kích vật lý thì lại càng chịu đựng tốt. Vì vậy mà hắn chọn nơi này làm nơi tu luyện thuật pháp. Đầu tiên là Hỏa cầu thuật, rồi Phong độn thuật, Khống vật thuật…cứ thế Lâm Phong bận rộn suốt đêm. Một bên tập trung hấp thụ linh khí, tĩnh tâm vận chuyển Hỗn Nguyên Quyết, một bên tu luyện ngũ hành thuật pháp cơ bản, rất nhanh một đêm yên tĩnh trôi qua.
Sáng hôm sau, mở mắt thức dậy, hai mắt Lâm Phong thanh tĩnh khác thường, chẳng những thần thanh khí sảng mà trong cơ thể, dòng linh khí lại thô to hơn một chút, đang cuồn cuộn di động trong kinh mạch.
Lâm Phong phất tay một cái, thử vận dụng Khống Vật thuật mà đêm qua vừa tu luyện, thì thấy cái điện thoại nhẹ nhàng bay vào tay mình, cực kỳ huyền diệu. Thử vận dụng Càn Khôn Nhãn, sau đó thi triển khống vật thuật với một tờ báo, Lâm Phong thấy thiên địa xuất phát từ tay mình có chút dao động, rung động một chút rồi một lực lượng khó hiểu như sợi dây vô hình kéo tờ báo đến tay.
Nhưng có lẽ mới chỉ nắm được chút da lông bên ngoài, cho nên khi Lâm Phong thi triển với những vật nặng hơn thì chỉ nhúc nhích chứ không khống chế được như những thứ nhẹ. Dù vậy, khi Lâm Phong còn đang vui sướng thử đi thử lại ngón nghề này thì trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở:
Chúc mừng chủ nhân tu luyện thành công tầng thứ nhất Hỗn Nguyên Quyết, nhận thưởng mười viên linh thạch sơ cấp. Do chủ nhân đã hoàn thành dung hợp hệ thống cho nên phần thưởng độ dung hợp sẽ đổi thành một lần cơ duyên rút thưởng. Chủ nhân có nhận ngay không?
Được, nhận ngay.
Tích…
Lâm Phong nói xong, trước mặt bất ngờ trôi nổi mười viên bảo thạch, không, phải nói là linh thạch hình khối óng ánh xinh đẹp lạ thường. Lâm Phong giơ tay cầm lấy thì cảm nhận mỗi viên tràn đầy linh khí tinh thuần, cảm giác khi sờ vào còn rất ấm áp, ôn nhu.
Linh thạch này ngoài tu luyện, luyện đan còn có thể làm gì nữa không?
Lâm Phong thắc mắc nên dò hỏi.
Thưa chủ nhân, Linh thạch chính là vật phẩm giao dịch ở tu tiên giới, cũng là vật phẩm sau này ngài có thể dùng hối đoái vật phẩm trong hệ thống. Thỉnh chủ nhân cân nhắc khi sử dụng. Theo hệ thống nhận xét, giới diện chủ nhân đang ở cực kỳ khuyết thiếu linh thạch.
Hả, khuyết thiếu? Vậy tức là còn có?
Vấn đề này còn cần chủ nhân cố gắng nâng cao tu vi, tự mình tìm hiểu.
Ài, cũng như không. Thôi được, vậy cho ta xem giao diện rút thưởng đi, lần trước bận quá cũng chưa quan sát bản thế nó thế nào.
Được, chủ nhân!
Âm thanh hệ thống vừa dứt, Lâm Phong liền thấy trước mắt hiện lên bản thể hệ thống, phía trên là giao diện rút thưởng là một vòng xoáy đen ngòm, phía trong là đủ loại ánh sáng lập lòe cực kỳ xinh đẹp và thần bí.
Hệ thống, ta phải rút thế nào đây?
Chủ nhân, ngài cứ trực tiếp dùng tay cho vào lấy ra là được. Nhưng chủ nhân lưu ý, khi không có cơ hội rút thưởng, ngài không nên dùng tay cố rút, đây là trái phép, ngài sẽ bị lấy lại vật phẩm rút được gần nhất!
Ồ, vậy sao, ta biết rồi.
Nói rồi, Lâm Phong cũng làm như hệ thống vừa nói, cho tay vào chọn lựa, cảm giác khá lạnh bên trong có khá nhiều vật hình tròn xoay tứ tung, Lâm Phong rất vất vả mới bắt được một vật đem ra, thì ra là một viên đá hình cầu, bên trong có khắc chữ:
Chúc mừng ngài, ngài nhận được lời chúc may mắn lần sau!
Lâm Phong thấy chữ chúc mừng đang định cười lớn thì đọc đến dòng chữ sau lập tức biến thành quả bóng xì hơi.
Quả nhiên vận rắm chó!
Bực tức buông lời thô tục, nhưng Lâm Phong vẫn thừa hiểu, vận khí của hắn thật sự đã tốt lắm rồi, nếu cứ tham lam quá, mặc dù tu vi tiến nhanh nhưng sẽ để lại ẩn hoạn khôn lường.
Giải quyết xong, Lâm Phong nhìn lại mười viên linh thạch đã nằm yên trong nhẫn trữ vật, phát ra từng đạo quang mang xinh đẹp thì lập tức cao hứng trở lại.
Lâm Phong đang suy nghĩ thì nghe tiếng mẹ gọi ra ăn sáng.
Cả ngày hôm ấy Lâm Phong không ra khỏi nhà mà sau khi ăn xong thì vào đóng kín cửa phòng ngồi tu luyện, sau khi dựa vào pháp quyết Tụ linh trận của Hỗn Nguyên Quyết để bố trí một cái tụ linh trận đơn giản sơ sài vừa đủ để linh khí không thoát ra ngoài, sau đó đánh một pháp quyết cách âm đơn giản chung quanh người thì Lâm Phong liền lấy một viên linh thạch ra hấp thu.
Không có thì thôi, nhưng khi được hấp thu linh khí trong linh thạch rồi thì Lâm Phong mới cảm thán một phen, quả nhiên so với hấp thu với linh khí mỏng manh bên ngoài thì linh khí trong linh thạch tựa như con voi so với con muỗi vậy. Cảm giác thư sướng sảng khoái, tu vi như khô hạn gặp mưa rào một đường tăng tiến.
Vốn trước đây Lâm Phong tu luyện công pháp Hỗn Nguyên Quyết, thời khắc nào linh khí trong người cũng tự động vận chuyển, khiến cho tu vi sớm đã đạt đến Luyện khí trung kỳ, nhưng vì thiên địa linh khí thiếu thốn, tu vi chậm chạp không thể tiến thêm.
Giờ phút này, tu vi của Lâm Phong vốn đã có căn cơ, dành một ngày chuyên tâm hấp thu hết bốn viên linh thạch thành bột phấn thì đã trực tiếp tiến giai lên Luyện khí trung kỳ.
Tâm tình hưng phấn, cảm nhận linh khí dồi dào trong người đang cuồn cuồn vận chuyển, Lâm Phong không nhịn được thoải mái cười to.
Ân, cũng đến chiều rồi, ra giúp mẹ làm cơm đã.
Lâm Phong suy nghĩ một chút lại nhìn nhìn mọi thứ, liền xắn tay thu dọn sạch sẽ rồi bước ra ngoại giúp mẹ làm cơm. Đây là thói quen của Lâm Phong khi có mặt ở nhà, mặc dù tối nay Lâm Phong đã nói với mẹ là sẽ ra ngoài dùng cơm tại nhà một người anh kết nghĩa nhưng hắn vẫn phụ giúp mẹ làm cơm như một cách để tăng thêm không khí ấm áp gia đình, Lâm Phong cũng chưa đả động tới tuổi thật của Diệp lão nên mẹ của Lâm Phong cũng tươi cười đồng ý.
Lặt rau, làm cá…mấy việc này từ nhỏ Lâm Phong đã làm nên hắn ra tay cũng rất nhanh, dù cho giờ đã là tu sĩ Luyện khí Trung kỳ không nói, cho dù sau này có tiến cao hơn, Lâm Phong cho rằng mình vẫn là đứa con nhỏ của cha mẹ, việc phụ giúp cha mẹ là việc mà bất cứ đứa con nào trên thế giới này đều phải làm.
Đâu đó xong xuôi, tắm rửa sạch sẽ, Lâm Phong mặc một cái quần jean áo sơ mi, mang giày thể thao bước ra khỏi nhà.
Khí trời bên ngoài, ban đêm tuy có gió hơi se lạnh vì cơn mưa hôm qua nhưng Lâm Phong ngược lại có cảm giác rất thoải mái.
Miệng lẩm nhẩm giai điệu bài hát Cơn mưa ngang qua của ca sĩ nào đó mà hắn không rõ tên tuổi, Lâm Phong bước chầm chậm theo địa chỉ mà hôm qua Diệp Tùng đưa cho.
Nhìn nhìn đồng hồ, Lâm Phong móc điện thoại ra báo cho Diệp lão ca biết mình sắp đến, nghe đầu dây bên kia loáng thoáng có tiếng mấy người nữa, Lâm Phong lắc đầu, vừa đi vừa diễn luyện lại một số thuật pháp vừa tu luyện tối qua, nhất là Khống Vật Thuật và Phong Độn Thuật. Với tu vi hiện nay của Lâm Phong, nếu toàn lực thi triển Phong Độn Thuật chắc chắn sẽ làm cho thân thể nhẹ nhàng như khinh công trong truyền thuyết.
Theo Hỗn Nguyên Quyết có nhắc tới, ở nơi có linh khí và lực hút mỏng manh như thế này, phỏng chừng khi Lâm Phong tu vi đột phá Trúc Cơ kỳ thì có thể lợi dụng linh khí để phi hành bằng pháp bảo rồi, còn chuyện đạp không phi hành chắc còn cần tu vi cao hơn, ít nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.
Một bên diễn luyện, một bên Lâm Phong cắm cúi bước đi. Trên đường có mấy người thấy có một thanh vừa bước đi vừa khoa chân múa tay, miệng lẩm bẩm, chốc chốc lại cười một mình thì lấy làm kinh hãi, mọi người cũng bất tri bất giác tránh xa hắn một chút.
Một bà mẹ đang dỗ đứa con khóc nhè, thấy Lâm Phong đi ngang bèn chỉ luôn vào hắn, nói với cô bé:
Con còn khóc nữa thì mẹ sẽ kêu ông kẹ này bắt con bây giờ!
Cô bé ngẩng khuôn mặt non nớt, thấy bước chân Lâm Phong dần tới, miệng lẩm bẩm, cười cười, tay chân quơ quơ, nét mặt nhanh chóng xanh lại, nín bặt, không dám khóc nữa.
Lâm Phong chuyên tâm diễn luyện tất nhiên không thèm quan tâm mấy chuyện này, một đường đi thẳng đến nhà vị Diệp lão ca kia.
Danh Sách Chương: