Đau đầu, đau đến mức như nức toác ra!
Đó là cảm giác đầu tiên của Lâm Phong sau khi có tri giác lại.
Ngẩng đầu lên bầu trời màu vàng nóng hừng hực, lại cảm nhận một chút thân thể trống rỗng không còn chút linh lực, Lâm Phong cười khổ im lặng suy nghĩ.
Hắn đến nơi này đã được hai ngày, nhưng đều là bất tỉnh, mãi đến hôm nay là ngày thứ ba, Lâm Phong mới dần dần hồi tỉnh, nhưng cả người không còn chút linh lực, đầu thì đau kinh khủng, xương cốt toàn thân như mềm nhũn ra.
Lâm Phong vốn chưa từng tiếp xúc nhiều với thế giới tu chân, cho nên không hề biết rằng đây là hiện tượng gặp phải khi cưỡng chế truyền tống cự li cực xa. Cũng còn may cho Lâm Phong là hắn có Hỗn Nguyên Hệ thống hộ thể, cho nên không bị xé toạc ra chết đến không thể chết lại lần nữa.
Lâm Phong tập trung hết sức lực lồm còm bò dậy từng bước, sau khi ngồi dậy được, thở hổn hển lấy sức một hồi, nhìn nhìn quần áo ránh như tàu lá chuối trên người mình, Lâm Phong không biết nên khóc hay nên cười. Ngẫm nghĩ một hồi, Lâm Phong đứng dậy, lẩm bẩm:
Thôi, dù sao cũng còn giữ được cái mạng, trước tiên phải xem đây là đâu rồi kiếm cái gì bỏ vào bụng đã.
Nghĩ vậy, Lâm Phong bắt đầu lò dò từng bước một đi về phía trước, cứ mỗi khi mệt quá, hắn lại ngồi xuống đả tọa. Không ngồi không biết, đến khi ngồi xuống đả tọa, Lâm Phong mới phát hiện ra một chuyện kinh hãi, linh khí nơi này dày đặc hơn chỗ nhà hắn gấp nhiều lần, tuy linh khí trong thiên địa nồng đậm nhưng lại cuồng loạn như những con ngựa hoang, rất khó hấp thu. Vì vậy, sau khi cố gắng tích tụ được một tia linh lực, Lâm Phong ngay lập tức lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên linh thạch rồi trực tiếp hấp thu.
Dẫu biết hấp thu kiểu này hơn phân nửa linh khí trong linh thạch sẽ hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa, nhưng vì muốn khôi phục thực lực sớm chút nào hay chút ấy, nên Lâm Phong cũng chẳng cần để ý đến mấy cái này.
Liên tục hấp thu bốn viên linh thạch tan thành bụi phấn, Lâm Phong mới miễn cưỡng khôi phục được hơn phân nửa tu vi Luyện khí trung kỳ, nhưng như vậy thì cũng đã quá tốt, ít nhất nếu có chuyện gì thì cũng có sức mà liều mạng.
Lúc này, Lâm Phong mới để ý một chuyện, ở nơi này ngày lại dài gấp hai lần ban đêm, hơn nữa bầu trời cũng thay đổi cực kỳ bất thường, có thể mới nắng đó nhưng chớp mắt đã là mây đen mù mịt, sấm chớp không ngừng, rồi lại trở về trong xanh như chưa có gì xảy ra.
Căn cứ vào những chuyện đó, Lâm Phong âm thầm phỏng đoán mình đã bị truyền tống đến một nơi kỳ lạ. Đã mấy ngày nay Lâm Phong liên tục câu thông với Hệ thống nhưng đều không nhận được hồi đáp, mặc dù công năng vẫn mở ra được nhưng giọng nói của Hệ thống chưa một lần vang lên, mà các công năng mở ra nhưng đều có màu xám ngắt, không hề có chút linh tính.
Lâm Phong một mình rong ruổi bước đi đã mấy ngày liên tục, linh thạch trong nhẫn trữ vật cũng hấp thu gần hết, chỉ còn lại một viên cuối cùng. Lâm Phong không dám dùng mà tiết kiệm đề phòng bất trắc, cho đến sáng một hôm, từ xa xa Lâm Phong nhìn thấy một đoàn người từ phía xa.
Dùng Càn Khôn Nhãn phóng tầm mắt ra xa, Lâm Phong lập tức thấy một đoàn người ngựa, trang phục khác lạ, nhìn có vẻ giống một đoàn bảo tiêu trong phim, Lâm Phong lập tức nghĩ ngay đến đoàn làm phim.
Đoàn làm phim thì chắc chắn có trang bị hậu cần đầy đủ, Lâm Phong nhìn thấy cơ hội trước mắt, lập tức thi triển thân pháp chạy như bay trên cát về hướng đoàn người.
Chẳng mấy chốc, một đoàn người với ba chiếc xe ngựa sang trọng ở giữa lập tức hiện ra rõ ràng trong mắt Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong còn chưa kịp đến gần thì đã thấy một con ngựa tách ra khỏi đoàn và chạy như bay về phía hắn. Con ngựa rất nhanh đã phi đến chỗ Lâm Phong đang đứng.
Con ngựa hí lên một tiếng rồi nhảy sang bên cạnh Lâm Phong. Lâm Phong có thể nhìn thấy rõ ràng người cưỡi ngựa là một nam tử trung niên mặc thanh bào, bên hông còn mang theo một thanh đao. Dáng vẻ là một diễn viên rất chuyên nghiệp, vì vậy Lâm Phong chắp tay bình tĩnh nói:
Chào đại ca, tôi là người Nam Kinh chẳng may lạc đường ở chỗ này, mong huynh đài có thể cho biết giùm ở đây là đâu không?
Nhìn thấy một thanh niên rách rưới đi một mình trong hoang mạc, hơn nữa thấy mình tới mà không bối rối, miệng lại nói mấy câu không hiểu nổi, Dịch Thiên Hành liền cảm thấy bất ngờ, vì vậy mà làm ra động tác không có ác ý rồi tỏ ý bảo không hiểu Lâm Phong nói gì.
Lâm Phong thấy bộ dạng của người này thì cũng hiểu vài phần ý tứ, vì vậy mà cũng làm dấu có vẻ đi lạc, sau đó chỉ vào bộ đồ trên người ý nói gặp ác thú tấn công tới đây.
Dịch Thiên Hành là một con người hào sảng, hắc bạch hai đường đều có bằng hữu, hơn nữa một thân Đao pháp cũng không phải dạng vừa, cho nên thông thường khi gã được mời áp tiêu thì đa số đạo tặc khi nghe danh cũng phải nể mặt một chút. Lần này hàng hóa có chút đặc thù, hơn nữa thù lao cũng rất hậu hĩnh nên Dịch Thiên Hành mới tự thân áp tiêu, trên đường có chút hung thú nhưng đều hữu kinh vô hiểm, đang buồn chán thì gặp được Lâm Phong.
Nghĩ nghĩ một chút, thấy Lâm Phong có vẻ vô hại, hơn nữa trên người rách rưới, cơ thể mặc dù cân đối nhưng cũng không đến mức cường tráng như một cao thủ cho nên bèn ra dấu mời Lâm Phong đi đến đoàn người.
Lâm Phong đi một mình phiền đến mức sắp chết, thấy vậy thì hào hứng đi theo không chần chừ.
Dịch Thiên Hành thấy Lâm Phong thoải mái như vậy thì cũng cười to, sau khi đến đoàn người thì sai tùy tùng lấy một bộ đồ cho Lâm Phong thay đổi, chút nước sạch để rửa mặt.
Lâm Phong vừa vốc từng làn nước mát áp lên mặt vừa suy nghĩ, người này nói chuyện với ngôn ngữ khác, hơn nữa lại mang trang phục của người trong giang hồ võ lâm. Điều này làm Lâm Phong thắc mắc, chẳng lẽ…cái siêu cấp truyền tống trận kia lại đưa hắn đi về một thế giới khác?
Việc này quá kỳ lạ tuy nhiên Lâm Phong thân là một tu sĩ cũng không đến nỗi kinh hoàng thất thố, mà gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt quan sát đoàn người.
Sau khi rửa mặt thay đồ xong, được cho mấy cái bánh bao lót dạ, Lâm Phong được phân một con ngựa màu đen. Mặc dù lúc đầu mới đưa đến, con ngựa hoang này thập phần hung hăng nhưng Lâm Phong dùng uy áp Càn Khôn Nhãn nhìn nó một cái nó liền ngoan ngoãn như một con gấu bông, thậm chí Lâm Phong lúc cưỡi còn chẳng thèm nắm dây cương mà cứ ngồi khoanh tay như suy nghĩ gì đó.
Vì bất đồng ngôn ngữ nên một lúc lâu sau, một cô gái chừng mười tám tuổi mang theo một bọc sách, bên trong có đủ loại hình vẽ kèm theo chú thích, thậm chí có vẽ cả cách phát âm làm cho Lâm Phong rất hứng thú.
Sau khi nhìn thấy Lâm Phong gật đầu tỏ vẻ cảm ơn rồi chú tâm xem sách, cô gái liền chạy trở về xe ngựa rồi cất tiếng:
Nhị tiểu thư, không ngờ số sách dạy chữ của tiểu thiếu gia lúc này lại hữu dụng như vậy, ngài thật thông minh, hihi~
Có gì đâu, dù sao thì số sách này cũng dùng để dạy cho người ta học chữ mà thôi, đưa cho người này hay người khác thì cũng giúp nó phát huy công dụng tốt nhất. Mà nè, lúc nãy ta thấy tiểu Vân em lúc đưa sách lại nhìn hắn si mê như vậy, hay là động xuân tâm rồi?
Tiểu thư, ngài sao lại trêu đùa ta như vậy, chẳng qua ta có chút tò mò mà thôi. Lại nói, người mà nhị tiểu thư đặc biệt quan tâm nâng đỡ, nô tỳ làm sao dám đánh chủ ý chứ? Hihi~
Hai người một câu nhị tiểu thư, một câu tiểu Vân muội, đùa giỡn ầm ĩ trong xe.
Mấy tay hộ vệ đi xung quanh nghe được âm thanh đùa giỡn và từng tràng tiếng cười như chuông bạc truyền ra đều hiện vẻ mặt si mê.
Lâm Phong tuy đọc sách nhưng cũng nghe tiếng cười đùa, đồng thời cũng thấy được vẻ mặt hám gái đến đáng thương của những tên hộ vệ đi chung quanh thì chỉ nhếch môi một cái rồi tập trung xem sách.
Với khả năng lĩnh ngộ của Lâm Phong, trong một buổi chiều cho đến sập tối, lúc đoàn người dừng lại cắm trại nghỉ ngơi thì Lâm Phong đã nghe nói được cơ bản tám chín phần ngôn ngữ nơi này.
Đoàn xe ngựa cẩn thận vây lại theo hình tròn, những chiếc xe ngựa dường như đang chở hàng hóa quan trọng thì được đưa vào giữa, có người canh gác túc trực luân phiên nhau. Còn những người khác thì bắt đầu dựng lều, đốt lửa, nướng thịt, ăn uống rất là náo nhiệt.
Dịch Thiên Hành thấy Lâm Phong không còn đọc sách nữa, vả lại mọi người cũng đang nướng thịt ăn uống nên bước tới, nói:
Tiểu huynh đệ, ngươi đã hiểu ta nói gì chưa?
Đại ca, ta đã hiểu, cảm tạ đại ca đã giúp đỡ ta trên đường.
Ha hả, bằng hữu ra ngoài lăn lộn ai mà không có lúc này lúc khác, biết đâu lúc nào đó ta lại nhờ tiểu huynh đệ giúp đỡ thì sao?
Dịch Thiên Hành thuận miệng nói sau đó vừa cười nói vừa kéo Lâm Phong đến chỗ đống lửa.
Mấy người đang ăn uống nói chuyện náo nhiệt thì thấy Lâm Phong tới, vội vàng dịch sát vào nhau tránh ra một khoảng trống cho Dịch Thiên Hành và Lâm Phong ngồi xuống.
Tiểu huynh đệ, ngươi từ đâu đến? Sao lại đơn độc một mình ở đó?
Tiểu đệ tên là Lâm Phong, cũng xin đa tạ mọi người đã giúp đỡ. Tiểu đệ vốn gia cảnh bần hàn, định đi lên thành thị lớn tìm cơ hội nhưng nửa đường gặp thú dữ, cũng may từ nhỏ tiểu đệ có luyện chút võ công mèo cào nên may mắn chạy thoát, sau đó đi lạc rồi gặp mọi người…
Lâm Phong nhỏ giọng kể, lòng chợt nhớ về tao ngộ mình gặp phải, gương mặt có chút chua xót. Mọi người thấy vậy thì nảy sinh đồng cảm, an ủi Lâm Phong mấy câu. Cũng may là Lâm Phong không có nhắc tới tên địa danh, nếu không chắc chắn bị truy hỏi thì sớm muộn cũng giấu đầu lòi đuôi.
Mọi người lại tiếp tục nói chuyện rôm rả, Lâm Phong một bên cầm một cái đùi nướng nhai nhóp nhép, một bên nghe ngóng một vài thông tin trong câu chuyện của họ.
Thì ra đây là đoàn người của Thiên Phong tiêu cục, đang áp tải một số hàng hóa đến Nam Vân Thành, Lâm Phong cũng biết người cứu mình lúc sáng là Dịch Thiên Hành.
Giữa lúc Lâm Phong đang thoải mái hòa mình nghe ngóng thêm tin tức thì dị biến nổi lên, từ bốn phương tám hướng lại vang lên tiếng sói gầm rú, từng ánh mắt lập lòe nổi lên, chỉ nghe Dịch Thiên Hành lập tức cầm thanh Đao lúc nào cũng kè kè bên mình, đứng bật dậy nói:
Tất cả tập hợp đội ngũ, là Lang Nha Thú, chúng ta đang bị bao vây rồi~
Lời nói tắc nghẽn, thay bằng một loạt tiếng sói tru vang lên trong đêm tối…
Danh Sách Chương: