Mục lục
Hỗn Nguyên Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dưới ánh mắt của Diệp Tùng, Lâm Phong cũng không vội vàng mà từ từ giải thích:
Thực ra em cũng đã thấy từ hôm em gặp anh lần đầu. Nhưng em thấy không tiện nên hôm nay em mới hỏi anh để xác định lại.
Trong lòng Lâm Phong mặc dù đã nhìn thấy ẩn tật của Diệp Tùng một cách rõ ràng, nhưng vì cố kị nếu mình cứ vậy mà hành động thì sẽ gây ra kinh động không đáng có, vì vậy mà có chút lo được lo mất nói.
Phong, không giấu gì em, chuyện này quả thật chỉ có mình anh biết, bấy lâu nay cũng cố gắng dùng chân khí miễn cưỡng chống đỡ nhưng quả thật ngày càng nặng, tự anh biết bệnh tình cũng khó qua khỏi cho nên…
Cho nên ông định giấu tôi đến chết có phải không?
Vợ Diệp Tùng nghe chồng mình thổ lộ như vậy thì nước mắt trào ra, nhào tới lớn tiếng nói.
Tôi…ài~
Diệp Tùng thấy vợ mình như vậy thì thở dài không biết giải thích thế nào cho phải.
Lâm Phong, chị thay mặt Diệp lão ca van cầu em, nếu em đã nhìn thấy căn bệnh của lão thì chắc em có cách trị khỏi phải không?
Diệp lão bà như bắt được cọng rơm giữa lúc sắp chìm xuống nước, lập tức quay qua khẩn thiết nói.
Lâm Phong thấy vậy vội vàng đỡ chị dâu dậy, ung dung nói:

Anh chị yên tâm, em nếu đã nói ra thì tất có cách trị lành cho anh ấy. Hơn nữa, bây giờ Diệp lão ca là anh trai em, trên đời này còn có chuyện em trai bỏ mặc anh mình không lo sao? Tuy nhiên, bệnh của anh vốn chỉ là nhẹ, nhưng để lâu, bệnh tình lại được anh dùng chân khí đè ép xuống cho nên đã ăn sâu vào kinh mạch gân cốt, tổn thương nguyên khí khá nhiều. Cho nên em sẽ phải tốn một chút công sức mới được, anh chị chuẩn bị cho em một cái phòng yên tĩnh được không?
Được, chị lập tức đi chuẩn bị.
Diệp lão bà nghe vậy thì nhanh chân đi chuẩn bị, còn Diệp Tùng thì sau khi có nhiều hi vọng chợt suy nghĩ tới chuyện gì liền nói:
Phong, nếu như bệnh anh quá nặng thì em cũng không cần tổn hao nguyên khí nhiều vì lão già như anh. Anh…
Diệp lão ca, anh nói cái gì vậy. Nếu đổi lại người bệnh là em, anh có khả năng trị thì anh có trị hay bỏ mặc?
Ài, nếu em nói vậy thì anh không nói gì nữa. Nhưng nếu không ổn thì em đừng nên cưỡng cầu, có nghe không?
Em biết rồi mà!
Lâm Phong cười cười. Với khả năng của hắn hiện nay, việc đả thông kinh mạch, ôn nhuận gân cốt cho Diệp lão thì còn dư, nhưng nguyên khí bị tổn hao thì còn cần dùng Thăng Khí Đan đến bồi bổ lại. Cho nên Lâm Phong cũng không muốn tỏ ra quá kinh thế hãi tục, bại lộ thực lực quá nhiều, vì vậy mà đành sắm tuồng hát cải lương một phen, giả vờ vào một căn phòng yên tĩnh để làm một việc mà hắn chỉ cần một cái chớp mắt là xong.
Vừa lúc này, tiếng chuông điện thoại của Diệp Lão vang lên.
Alô, cha nghe đây!

Cái gì? Thằng nhóc muốn chết sao, con mau về đây, biết chú con chờ bao lâu rồi không? Hạn cho con ba mươi phút nữa không về thì không cần về nữa, có nghe không?
Diệp lão nói xong liền cúp máy, hừ một tiếng, khuôn mặt hoàn toàn khác vẻ ôn hòa khi nói chuyện với Lâm Phong làm cho hắn được thêm một phen mở rộng tầm mắt.
Cháu em nó bảo có khách nên xin phép hôm sau gặp em, có lẽ về trễ. Hừ, càng ngày càng không ra gì!
Anh, anh cũng đừng trách…chú….cháu ấy, nếu có việc thì hôm khác gặp.
Lâm Phong vẫn còn ấp úng chưa quen, rõ ràng con của Diệp Lão cũng hơn bốn mươi, gọi bằng cháu thì có chút quá đáng.
Em không cần giải thích, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tôn ti trật tự phải rõ ràng.
Diệp Tùng đối với chuyện này thì cũng cực kỳ ngoan cố nói.
Được rồi, phòng đã chuẩn bị xong, hai người có thể vào bất cứ lúc nào.
Diệp lão bà vừa nói vừa bước ra, ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Phong.

Dưới ánh mắt này, Lâm Phong cùng Diệp Tùng nhanh chóng bước vào phòng, còn Diệp lão bà thì ngồi xuống ghế thấp thỏm. Ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào phía cánh cửa đóng chặt.
Không lâu sau, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, chỉ thấy Diệp lão cả người ướt đẫm, mồ hôi đầm đìa nhưng tinh thần sáng lán bước ra, vừa bước ra vừa tinh thần thoải mái, hưng phấn nói:
Phong, anh không ngờ ẩn tật mà đến sư phụ anh cũng nói chỉ có kỳ tích cao nhân xuất hiện mới chữa được, không ngờ vị cao nhân đó lại là em, em trai, xem ra anh nhặt được bảo rồi, hahaha…
Lâm Phong cũng cười tủm tỉm đi theo sau, việc này chẳng qua là một cái phất tay đối với hắn mà thôi. Nhưng cũng nói:
Anh, dù bệnh căn đã chữa nhưng nguyên khí anh bị hao tổn không phải ngày một ngày hai là xong, trong vòng một tháng nhờ có linh khí em truyền vào nên anh sẽ không sao, nhưng qua thời gian đó nếu nguyên khí không bù đắp được thì có lẽ võ công của anh sẽ tụt một bước dài a~
Ài, anh còn quan tâm võ công cao thấp làm gì, chỉ cần an ổn sống với chị dâu em và mấy đứa cháu là anh cảm thấy mãn nguyện rồi.
Diệp Tùng dường như sau khi thả được cái gai trong lòng nên tầm nhìn cũng không hạn hẹp, lập tức thoải mái nói.
Ha hả, nếu anh đã nói vậy thì thôi vậy. Mấy ngày nữa em có một loại đan dược có thể giúp anh chẳng những khôi phục nguyên khí mà không chừng còn có khả năng tiến thêm một bước nữa. Ai dè anh không thèm, ài, xem ra em đỡ hao.
Thằng nhóc, chú dám trêu lão già anh có phải không? Haha.
Diệp Tùng nghe qua liền hiểu Lâm Phong cố tình trêu chọc lão một phen, tâm tình ai cũng tốt nên cùng cười ha hả.
Diệp lão bà thấy hai người đi ra thì bước tới, sau khi nhìn nhìn Diệp lão thật kỳ liền hỏi:
Anh, anh thật không sao rồi chứ? Anh khỏe chưa?
Em còn phải hoài nghi sao, dù không tin anh thì em cũng phải tin em Phong nha.
Thấy Diệp lão bà mặt cảm động không nói nên lời chuẩn bị tạ ơn mình, Lâm Phong bèn chặn trước nói:
Chỉ là may mắn, may mắn thôi~ ha hả!
May mắn cái rắm, có em trai như em, anh chị còn cần may mắn sao?
Diệp lão bà dưới tâm trạng cao hứng vui vẻ, cũng không nhịn được bạo phát thô tục một câu, sau đó dường như biết mình lỡ lời, cũng cười ha ha.
Một nhà ba người vui vẻ ngồi quanh bộ bàn ghế trò chuyện, nhưng ánh mắt hai vợ chồng họ Diệp nhìn Lâm Phong ngày càng trìu mến, cảm kích hơn, nhưng trong lòng hai người cũng dâng ngập trời sóng lớn, rốt cuộc Lâm Phong là thần tiên phương nào?
Lúc ba người đang trò chuyện thì một trung niên mang cặp da, mặc đồ vest bước vào. Người trung niên này khuôn mặt chữ điền, vóc dáng rắn chắc, có bảy phần giống Diệp Tùng như đúc, trên người như có như không tản mát ra khí thế không giận mà uy, Lâm Phong vừa liếc qua đã cảm thấy người này chắc chắn có địa vị không nhỏ mới nuôi dưỡng ra khí thế này.
Ba, con đã về. Hôm nay có cuộc hẹn với một số nhà đầu tư nên muốn về trễ, ngài sao lại gọi con gấp thế chứ?

Hừ, Diệp Chính Đức con còn biết ta là cha con sao? Ỷ mình có chút chức quan rồi không đặt trưởng bối vào trong mắt, chẳng phải làm quan thôi sao, ta cũng từng làm qua, làm gì có cái quan nào mà không xem trưởng bối của mình ra gì chứ?
Ông, sao ông lại nói vậy, con mình dù gì cũng là Bí thư thành ủy, trăm công nghìn việc chờ nó giải quyết. Ông cằn nhằn mãi như vậy không chán sao? Ông không chán tôi nghe cũng đến mức chai lỗ tai rồi đây.
Diệp lão bà thấy con trai cưng vừa về nhà đã bị mắng máu chó ngập đầu, không nhịn được lên tiếng.
Cha, ngài cũng phải hiểu cho con một chút, chẳng lẽ ngài cho rằng con bất hiếu vậy sao, hơn nữa, nếu để người khác nghe được thì con sau này làm sao lăn lộn ngoài xã hội đây? À, chú kết nghĩa mà ba nói đâu rồi, chẳng lẽ về rồi sao?
Diệp Chính Đức vừa nói vừa nhìn liếc qua Lâm Phong đang ngồi, trong lòng thắc mắc người thanh niên này là ai, sao lại ngồi ung dung như vậy, hơn nữa ánh mắt lão ba mình nhìn hắn lại có chút cung kính, thật khó hiểu.
Diệp Tùng nghe ra lời nói có ý nói Lâm Phong là người ngoài, lại còn cạnh khóe Lâm Phong nhiều chuyện, máu huyết trong người bỗng dồn hết lên mặt, tức đến mặt đỏ bừng, lập tức đứng dậy định động thủ, mắng to:
Ngươi cái tên hỗn đản này, ngươi nói ai là người ngoài? Đây là chú của ngươi, cái mạng già của lão ba ngươi cũng là do chú ngươi nhặt lại. Bây giờ bước vào nhà nói chưa nửa câu đã vong ân phụ nghĩa, con bà nó, ta phải dạy cho ngươi một bài học.
Ba, ngài nói là…là sao? Con chưa hiểu?
Diệp Chính Đức thấy ba mình phát hỏa, co đầu rụt cổ, từ nhỏ đến lớn, ngay cả bây giờ cho dù làm đến Bí thư thành ủy, nhưng trước cơn giận của lão ba thì Diệp Chính Đức hắn cũng phải áp dụng ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.
Hừ, cha ngươi…
Diệp lão bà cũng bực tức Diệp Chính Đức, cũng không can ngăn mà chậm rãi kể lại sự tình, kể cả tính khí tốt như nàng cũng không nhịn được con trai mình xúc phạm Lâm Phong, dù là trong vô ý.
Con…con xin lỗi, để con rót chén trà mời chú.
Diệp Chính Đức nghe xong cũng cảm động vô cùng, trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn là chưa xúc phạm gì quá đáng, bèn rót chén trà nóng, cung kính đưa cho Lâm Phong, gọi:
Mời chú uống trà.
Nhìn dáng vẻ cung kính cảm động của Diệp Chính Đức, Lâm Phong cũng khách sáo uống một ngụm. Trong lòng đánh giá Diệp Chính Đức người này rất được, người khác nếu cha mẹ kêu gã gọi một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch là chú, phỏng chừng nói chuyện cũng không thèm nói chứ đừng nói là tranh thủ về sớm, lại còn im lặng nghe dạy dỗ.
Lâm Phong uống xong ngụm trà, bỗng dưng nhớ tới thường thì trưởng bối như hắn gặp hậu bối ít nhất cũng có phần lễ vật ra mắt, đó là tục lệ thông thường, Lâm Phong hoàn toàn không tính trước chuyện này, sờ lại trên người cũng không có gì khác ngoài tiền, chẳng lẽ cho mấy trăm đồng bảo Diệp Chính Đức đi mua kẹo ăn?
Ngẫm nghĩ một hồi, bỗng dưng Lâm Phong nảy ra một ý.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK