Là nàng ta! Bảo Nhi nắm chặt lòng bàn tay. Con rắn đỏ kia, nàng ta dám nói mình là nương tử của Lộ Nhi, hơn nữa còn là người thứ hai mươi mốt. Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Nàng lắc đầu, nhìn về phía Lộ Nhi. Hắn chỉ nhìn Trúc Hồng, không nói một lời.
"Ngươi nói ngươi là nương tử của hắn ư?” Có người đã thì thầm trước một bước, Kim Bảo Nhi nghe tiếng nói, người đó cũng chính là tiểu đạo sĩ. Vẻ mặt hắn trở nên khó tin, trong mắt hiện lên ánh nhìn tuyệt vọng.
Hắn nháy mắt... với nàng, Kim Bảo Nhi hiểu rõ, nhưng nếu con rắn đỏ kia thật sự là nương tử của Lộ Nhi, có lẽ nàng và chàng... đều phải hết hy vọng sao?
Nghĩ đến chuyện thân quyến (thân thích, người nhà), khóe miệng nàng không khỏi nở nụ cười khổ.
"Phải," Trúc Hồng gật đầu một cách kiên quyết, nàng ta đi đến trước mặt hắn, hai mắt nhìn thẳng, “Hẳn là ngươi cũng biết, lần trước chàng ấy trốn chạy khỏi tay của các ngươi, bị thương tổn về tinh lực (tinh thần và thể lực), lại không có giống cái trợ giúp nên không tài nào khôi phục hình dạng nam tử vào ban ngày được. Ta đã là nương tử của chàng, đương nhiên không cho phép các ngươi xúc phạm tới chàng thêm một lần nào nữa!”
"Ngươi nói dối..." Vẻ mặt Bình Sinh đau đớn, không thể tin nổi.
Trong lúc nói “Ta không có”, cười nhẹ, nàng ta hất hàm dưới. Khi ánh mắt chạm đến con rắn trắng trong lồng, Trúc Hồng không khỏi để lộ nụ cười ngầm hiểu ý: “Nhưng mà ta lại không thể vì chàng mà sinh hạ “tử huân”*, cho nên mới cần tìm người thế thân ấy mà.” Nói xong, nàng ta liếc qua Kim Bảo Nhi một cái, có vẻ ngụ ý gì đó.
*Tử huân – Tử là con, huân là công lao, có nghĩa là sinh con nối dõi để lập công.
Kim Bảo Nhi mấp máy môi, cõi lòng chìm xuống tạo thành mấy tiếng loảng xoảng, chẳng qua bản thân nàng chỉ là một thế thân thôi ư? Khó trách con rắn đỏ kia thường xuyên theo bên cạnh chàng, lúc nàng ta nhìn về phía nàng, ánh mắt luôn chứa địch ý (ý nghĩ thù địch) không rõ ràng.
Thế nhưng, Lộ Nhi đã nói rằng chàng có cả trăm “tử huân”, vì sao còn muốn tìm người sinh thay chứ? Nghĩ đến chỗ đáng ngờ này, nàng liều lĩnh đẩy tay Kim Quáng và Kim Chuyên ra. Giữa tiếng la thất thanh của mọi người, nàng chạy về phía lồng gỗ, dựa theo những cọc gỗ được xếp chồng chất mà leo lên phía trên. Tuy chân tay không còn sức, nàng vẫn cố cắn chặt răng, từng giọt mồ hôi rịn ra trên khuôn mặt, lăn xuống gò má, khiến cho vết máu loang lổ ở lớp vải trắng trên cổ lan rộng ra, phai nhạt nhan sắc diễm lệ vốn có của mình.
"Nàng leo lên làm gì, đi xuống!” Lộ Nhi nheo đôi mắt rắn lại, không thể tin được, thân hình nàng gầy yếu như vậy mà còn leo lên đây, đôi chân yếu ớt suýt bị trượt mấy lần, hắn rống giận.
"Không, ta muốn cứu chàng!" Nàng thở phì phò, cuối cùng cũng nắm chặt khối gỗ của lồng bằng một tay, leo đến bên cạnh chiếc lồng một cách khó khăn.
Đại ca! Hai người Kim Chuyên và Kim Quánh không thể tin được, đại ca của bọn họ lại vì một con rắn mà thành ra nông nỗi như vậy. Hơn nữa, lời nói của nữ tử mặc đồ màu đỏ tươi kia có ý gì? Chẳng lẽ nàng ta cũng là yêu quái? Hai người không khỏi lén lùi lại phía sau, sợ nàng ta hóa thành con rắn khổng lồ, nuốt bọn họ một hơi.
Thế nhưng chuyện này liên quan gì đến đại ca chứ? Tìm người thế thân để sinh con... Hai người bọn họ đột nhiên lắc đầu.
"Bản công tử không cần nàng cứu!” Hắn lè lưỡi rắn ra, giống như sắp bị nữ nhân quật cường này làm cho tức chết rồi, “Nàng mau đi xuống, việc này không liên quan tới nàng.”
"Không liên quan ư?" Nàng cười nhạo, "Sao lại bảo không liên quan chứ, cốt nhục trong bụng ta, chẳng lẽ không phải của chàng à? Chàng nói ta nghe, ngày đó chàng đã nhờ lão đạo sĩ cứu ta như thế nào, còn nữa, chàng khiến mọi người lãng quên chàng như thế nào, chàng lại đổ hết mọi sự cô đơn cho ta, vì sao không xóa hết trí nhớ của ta về chàng?!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, tự mình bước vào trong lồng, dùng sức đấm vào thân thể tráng kiện của con rắn.
Khiến cả một đám người chợt la lên sợ hãi, trời ạ! Công tử Kim gia không muốn sống nữa phải không? Không chỉ tới gần xà yêu mà còn dám đánh nó.
Trúc Hồng nhíu mày thật chặt, rốt cuộc Kim Bảo Nhi muốn làm gì?! Thế nhưng, khi trông thấy Bình Sinh vẫn đứng thẳng người ngay bên cạnh, nhìn thẳng vào mình mà chẳng hề chớp mắt, nàng ta không khỏi chột dạ, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
"Đại ca! Ca đừng chọc giận xà yêu đó nữa, ca, chờ đó, bọn đệ sẽ tới cứu ca.” Kim Chuyên lôi kéo Kim Quáng chân yếu chạy vội tới đám cọc gỗ chất chồng, nói là sẽ bò lên trên.
Kim Bảo Nhi thay đổi sắc mặt, nàng cầm một cây gậy gỗ ở bên cạnh rồi ném xuống dưới, suýt nữa thì nó đập trúng hai người đệ đệ, khuôn mặt nàng cũng trở nên tức giận.
"Các đệ tránh ra hết đi, đây là chuyện của riêng ta, không cần các đệ nhúng tay. Nếu gần thêm một chút nào nữa, ta sẽ dùng từng khúc gỗ đánh chết các đệ!”
Hai người chưa bao giờ thấy dáng vẻ của đại ca đáng sợ như thế, họ lùi về phía sau một chút nhưng lại không tránh ra, chỉ nhìn con rắn khổng lồ mà lo lắng, sợ nó sẽ làm ra hành động gì.
"Nàng tội gì phải thế...” Đầu rắn khổng lồ lay động, hắn cúi người, nhìn thẳng vào ánh mắt sắp phun lửa của nàng.
"Vậy chàng trả lời vấn đề vừa rồi của ta đi!” Vành mắt bỗng dưng nổi đầy sương mù, nàng nghẹn ngào và nói, giọng nói khàn khàn từ trong cổ họng được thốt ra một cách khó khăn.
Hắn im lặng, trong đôi mắt màu lam trong veo hiện lên những tia sáng khác thường, sắc mặt hắn cũng lạnh đi.
"Ta không có nhờ lão đạo sĩ Ngưu Tị Tử cứu nàng, chẳng qua lúc đó, ông ta không muốn vì trừ yêu mà phạm đến mạng người nên mới ra tay cứu nàng. Về phần trí nhớ, bởi vì bụng nàng đang mang thai cốt nhục của ta, cho nên ta không thể xóa được.” Miệng hắn lạnh nhạt, giống như hắn đang nói tới một chuyện không hề liên quan tới mình.
Nàng suy sụp, ngồi sững ở một bên, sắc mặt ảm đạm, nước mắt cố kiềm nén lại chảy xuống. Nàng thở sâu, đồng tử trong mắt chuyển ánh nhìn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt không hề có hơi ấm của hắn, nàng cắn chặt răng.
Rốt cuộc hắn còn muốn lừa nàng đến bao giờ?!
Bất thình lình, nàng chống tay đỡ thân mình ngồi dậy, ngược lại còn tháo lá bùa vàng xuống một hơi khiến cho mọi người la lên sợ hãi, một vài kẻ nhát gan đã bắt đầu chạy về nhà, sợ bị biến thành miếng thịt trong miệng rắn.
"Nàng không nghe lời ta nói sao? Chuyện này không liên quan tới nàng, mau đi đi!” Ánh mắt Lộ Nhi ngạc nhiên, hắn không thể tin, nữ tử này trông có vẻ mảnh mai nhưng lại liều lĩnh như vậy.
Nàng... Trúc Hồng ngây ra, không rõ vì sao nàng lại vì công tử mà hành động tới mức như vậy, rõ ràng mọi người đều tránh yêu quái, e sợ không kịp. Trong lúc nơi đây đang hiểm yếu (vừa hung hiểm vừa yếu thế), vì sao nàng còn muốn cứu công tử?
"Dừng tay!" Lão đạo sĩ đứng trên tháp cao đã tức giận tới mức chân mày cũng thẳng và run lên, ông ta cho nàng và xà yêu một cơ hội tạm biệt, nàng lại to gan lớn mật gỡ bỏ bùa chú, quả thực là có lý do mà!
Tấm áo đạo sĩ vung lên, chân giẫm lên gỗ cao, dĩ nhiên là bay xuống, hai chân đạp lên trên lồng gỗ.
"Kim cô nương, trảm yêu trừ ma là trách nhiệm của lão phu, không thể thả con xà yêu này! Chỉ có giết chết nó mới giữ được sự an bình cho trấn Lạc Thu.” Ông ta vuốt chòm râu, bất đắc dĩ khuyên nhủ.
"An bình? Buồn cười, chàng ấy có từng giết người không, có từng bảo yêu quái tới quấy rối không? Đạo gia, lời này của ông không khỏi khiến ta cười rớt hàm răng đấy. Được, ông muốn điều kiện gì mới bằng lòng thả chàng ấy?” Dường như việc chống đỡ lồng gỗ bằng hai tay đã lan tới cả thân hình, nàng cười nhạo.
Điều kiện? Khuôn mặt rắn của Lộ Nhi trầm xuống, đuôi rắn dùng sức quật vào lồng gỗ, "Oành!" Trong phút chốc, những khối gỗ chất cao như núi lung lay sắp đổ, mọi người vốn còn trông mong được xem kịch vui chỉ biết thét chói tai rồi chạy thoát.