" Nghễ Bố cho phép nhìn lén, chờ tôm nhìn lén chính là Nghễ thua*. " Lộ Nhi có chút mơ hồ trịnh trọng nhắc nhở hắn.
*Là câu nói khi chơi trò trốn tìm ở bên Trung Quốc.
" Đó là đương nhiên, chờ ta đếm tới một trăm thì sẽ đi tìm ngươi, ngươi nên trốn đi thì tốt hơn. " Đông Công Doãn* lập tức cười ha hả đưa lưng về phía hắn, lấy tay che hai mắt của mình.
*Đông Công Doãn chứ không phải Đông Công Bằng, bạn edit trước đó có chút nhầm lẫn.
Tốt nhất là trốn ở nơi mà người khác không tìm thấy mình, trong lòng người nào đó xấu xa nghĩ, mới vừa rồi nhìn thấy trong túi xách của hắn cũng còn vài cái bánh, tạm thời cũng không chết đói được, lo mà đi tìm gia đình chứa chấp ngươi đi, đừng có mà trở lại tìm Kim Bảo Nhi, Bảo Nhi là của mình hắn, ai cũng không thể giành được!
" Một… hai… " Cố ý kéo dài lâu lâu mới đếm một lần, hắn ngáp dài một cái.
Đem bánh thả lại vào túi xách, nhìn dầu mỡ trên tay, hắn liếc nhìn bóng dáng đang đưa lưng về phía mình, tiến lên hướng về phía sau lưng hắn ta xoa xoa, lưu lại dấu ấn mười ngón tay dầu mỡ, rất sợ hắn sẽ quay đầu lại nhìn mình, mười ngón tay đóng lại, hai ngón trỏ chỉa ra, nhắm ngay cái ót của người ta, hung hăng chọc vào.
" … ba… " Lông mày tuấn mỹ của Đông Công Doãn run run, nhịn!
Ừ, xem ra là hắn thật sự không nhìn lén, rất hài lòng vỗ vỗ hai tay, Lộ Nhi che miệng cười trộm, cánh mũi hít hai cái, biết được vị trí đại khái của gà mẹ, đúng lúc vị trí đó ở gần ổ rắn hồi hổm, cũng đúng lúc, vừa có thể ăn thịt gà mẹ nướng, vừa có thể chơi đùa cùng với mấy con rắn nhỏ.
Chân nhỏ vui sướng nhảy về phía trước mấy bước, hắn nhíu nhíu mày, một khi biến thành tiểu oa nhi, thì sẽ có tính tình của tiểu oa nhi, cố ý bước từng bước chân ổn định từ từ đi vào rừng trúc, đi được khoảng một khắc, thì mới nhìn thấy con gà mái kia đang mang theo con gà con để đi tìm thức ăn.
" Phao câu con gà này thật là vừa mập vừa ngon nha! " Nuốt xuống một ngụm nước miếng, hắn đang định nhào tới thì chân nhỏ chợt chìm xuống, mê muội cúi đầu, chỉ thấy vài cái đầu của mấy con rắn nhỏ đang vòng lên bắp chân của hắn, khè lưỡi rắn lấy lòng.
" Các ngươi nhận ra ta? " Hắn nhớ hôm đó thân thể mình là một nam tử thanh niên.
" Xì xì… "
Mấy con rắn nhỏ vui sướng gật đầu, dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm chân hắn, vừa thăm dò vừa chậm rãi leo lên, cuốn lấy eo của hắn, đầu rắn lắc lư, tưởng tượng đến nữ xích xà hôm đó được hắn ưu ái.
Đáng tiếc, bụng người nào đó đang đói nên khá nóng tính, căn bản không hề quan tâm đến cảm giác của các nàng, giữ lấy đầu rắn rồi khẽ ném xuống.
" Ngươi ngăn cản mất tầm mắt của bản công tử. "
Ngồi xổm người xuống, cầm lấy một cây gậy trúc, muốn dùng để xuyên qua con gà nướng, ở giữa là gà mẹ, bên cạnh là con gà con, giống như một xâu kẹo hồ lô, nhất định là cực kỳ mỹ vị.
" Xì xì xì xì… " Con rắn bị ném xuống xuống đất xì xì lên, cũng không bỏ đi mà tiếp tục bò lên bắp chân của hắn lần nữa, nhưng lần này cũng không dám leo lên cao hơn.
Trên chân tuy nặng hơn một chút, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến hành động của hắn, hắn vừa nhìn thấy gà con và gà mẹ đứng cùng một hàng, liền không để mất cơ hội, đem cây gậy trúc cầm trong tay nhanh chóng phóng đi.
Một chút giãy dụa cũng không có, " xâu kẹo hồ lô " cũng không còn nhúc nhích gì nữa mà té ngã trên mặt đất.
" Xì xì xì… " Mấy con rắn nhỏ phát ra từng tiếng than sợ hãi.
" Muốn học không? Chút ta sẽ dạy các ngươi, nhanh đi, giúp ta nhóm lên một đống lửa, chúng ta vào trong ổ rắn thưởng thức món ăn ngon, nhưng mà chỉ cho các ngươi một chút thôi. " Hắn gánh " xâu kẹo hồ lâu " lên vai, liếm môi hồng phấn phân phó.
Vừa nghe thấy hắn muốn dạy mình, mấy con rắn nhỏ xôn xao, lấy tốc độ giống như bay trượt vào ổ rắn, bắt đầu thu thập cây gỗ khô để nhóm lửa…