“Lại là mộng sao?” Nàng thì thầm, cảm xúc đêm qua rất chân thật, nếu là mộng, vì sao Lộ Nhi lại ngủ bên cạnh mình? “Lộ Nhi, rời giường, nếu không, sẽ trễ giờ đến trường.” Nàng đưa tay đẩy người bên cạnh, nàng nhìn ra bên ngoài mặt trời đã dần ló dạng, với thời tiết cực nóng thế này thì chỉ có buổi sáng mới mát mẻ một chút.
“Tỷ tỷ, để cho Lộ Nhi ngủ thêm một chút, buồn ngủ quá.” Hắn lật người, “ưm” làm nũng một cái, lại co rút cơ thể lại, giống như một trái bóng nhỏ tròn tròn.
“Vậy ngươi ngủ thêm một chút nữa đi, lát nữa tỷ tỷ cho Phượng nha đầu đến gọi ngươi dậy,” Nàng cưng chiều nhéo mặt của hắn, ngồi dậy rời giường, nhưng mà, mới đi được vài bước, nàng cảm thấy chân mình đã dẫm phải cái gì, không khỏi cúi người nhìn xuống.
Đây là… Mặt nàng đang hồng hào lại trở nên tái nhợt, nhặt lấy viên trân châu nhỏ, lặng yên bỏ vào trong ống tay áo, cố gắng trấn tĩnh đi thong thả từng bước ra khỏi phòng, im lặng đóng cửa lại.
Nàng hoàn toàn không hề chú ý đến lúc sắp đóng cửa, người tưởng chừng như đang ngủ say bên trong lại từ từ mở mắt, bí hiểm nhìn theo đôi mắt đang rũ xuống của nàng, giống như muốn nhìn ra cái gì đó, con ngươi xanh thẳm lưu động, sau đó thở dài, lại nhắm nghiền hai mắt.
Kim Bảo Nhi lo lắng cầm lấy viên trân châu trong tay áo, đi tới chỗ không người, đặt dưới ánh mặt trời nhìn kỹ, trân chân sáng bóng mượt mà màu trắng sữa me người, ngày hôm qua nàng không nhặt được trân châu thì cái này là cài gì? Hít một hơi thật sâu, trong đầu nàng dần hiện ra khuôn mặt tà mị của nam tử xinh đẹp kia, cặp mắt đào hoa như biết cười, giống như lúc nào cũng có thể tứ phía dõi theo nàng, nàng không khỏi kích động vội vàng bỏ trân châu vào trong ống tay áo.
“Đại công tử, mời đại công tử dùng bữa sáng.” Đột nhiên có tiếng thanh thúy vang lên từ sau lưng nàng.
Kim Bảo Nhi giật mình sửng sốt, cứng đờ quay người lại, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Phượng nha đầu, kéo kéo khoe môi cố gắng gượng cười một cái.
“Ta không đói, ngươi đi gọi Lộ Nhi thức dậy đi, đừng để cho hắn bị trễ học, nhó bỏ thêm chút đồ ăn vào trong bọc sách của hắn, sáng nào hắn cũng đến trường mà không kịp ăn sáng, như vậy sẽ rất đói bụng.” Lắc đầu một cái, phân phó một phen, cũng khồn quay đầu lại bước ra khỏi cửa, lưu lại một Phượng nha đầu không hiểu gì.
Làm thế nào, làm thế nào đây, đêm qua rõ ràng là không phải nằm mơ… Nàng vỗ vỗ nghĩ đến đau đầu, nói cách khác, nam tử trong mộng là thật sự tồn tại, nói không chừng, lần trước, nam tử kia cũng là chân thực xuất hiện trước mặt nàng, chỉ là nàng cứ tưởng hắn là mộng xuân.
Nàng ảo não đá bay cục đá dưới chân, chợt phát hiện ra đây là động tác mà Lộ Nhi hay làm, nhất thời cảm thấy buồn cười, ở cùng với hắn không bao lâu, mà nàng lại học chút thói quen của hắn.
Nhưng mà, kỳ lạ thật, mỗi lần nam nhân tà mị kia xuất hiện, lạ không thấy bóng dáng của Lộ Nhi… Bước chân nàng dừng lại, không phải là…
“Ai, ngươi có nghe nói không, gần đây trong toàn Lạc Thu trấn cũng không tìm được một con chuột, con mèo cạnh nhà Lý gia cũng đã vài ngày rồi không gượng dậy nổi, ngươi nói có kỳ lại hay không, ngay cả con chó Đại Hoàng ngày thường thấy người lạ đều sủa ầm lên gần đây nó giống như cũng bị bệnh, đừng nói là cắn, cả ngày chỉ hừ hừ mấy tiếng, còn lại chỉ thấy nó toàn ngủ.” Mấy bà cô đang nghị luận ầm ĩ ở ngã tư phía trước.
“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi nói xem trời nóng thế này, mà ngay cả lũ chuột cùng chó đều thay đổi bản tính, đừng nói là người chúng ta, cũng không muốn ra cửa.” Giáp đại thẩm nói.
“Việc này cùng chuyện trời nóng thì có quan hệ gì, ngươi không nghe nói sao, gần đây Lạc Thu trấn chúng ta xuất hiện hai đạo sĩ, nói không chừng là đến bắt yêu.” Ất đại thẩm trừng trừng hai mắt thật lớn.
Tức khắc, xung quanh hoàn toàn yên lặng, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
“Giữa ban ngày, làm sao có yêu quái, lại nói, các ngươi có ai từng gặp qua yêu quái, có ai gặp chưa?” Bính đại thẩm lúng túng cười một tiếng, sờ sờ cánh tay đang lúc nổi da gà.
“Vậy cũng đúng, vẫn chưa có ai gặp phải yêu quái, những thứ đó chỉ dùng để lừa gạt trẻ con đi ngủ mà thôi, chúng ta đây là đang nói bậy cái gì, ha ha.” Những người khác rối rít che miệng cười, quăng những nghi ngờ vừa rồi ra ngoài chín tầng mây.
Yêu quái? Kim Bảo Nhi đứng nghe lén ở một bên cắn cắn môi dưới, đột nhiên lại cười nhạo, thế gian này làm gì có yêu quái, nếu có, thì chắc cũng giống như nam tử yêu mị tối qua… nàng không nghĩ nhiều nữa, lắc lắc ống tay áo, tiếp tục bước đi.
Nàng cũng không chú ý đến mấy cái bóng dáng thật dài đang trượt đi phía sau nàng.