“Nếu không thì ta vào xem đi, lửa đã tắt rồi, bây giờ đi vào sẽ không nguy hiểm.” Kim Chuyên áy náy nói.
Chỉ cần cột nhà bên trong không đổ sập thì tính mạng hắn sẽ không nguy hiểm, nếu đại ca đã đi vào lâu như vậy mà không đi ra, có lẽ đã xảy ra chuyện.
“Tướng công, chàng không thể đi vào, đại ca đi vào còn chưa đi ra, nếu không thì đợi khói tan hết rồi cho người vào tìm, có được không?” Vân Tinh kinh ngạc, cầu xin kéo cánh tay hắn, liếc mắt ra hiệu cho hạ nhân bên cạnh.
Mấy người vội vàng ôm chân tay hắn, ngay cả Kim Khoáng cũng cuống cuồng tới khuyên bảo, không để hắn làm chuyện điên rồ.
Trong đám người có một bóng dáng lung lay tách mọi người ra, kinh ngạc nhìn tiệm gạo, lại nhìn đám người đang khuyên can Kim Chuyên, ấp úng mở miệng hỏi: “Nhị công tử, Tam công tử, chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe thấy giọng nói, Phượng nha hoàn quay đầu nhìn, nhất thời trợn to hai mắt: “Đinh chủ quản, không phải ngài ở trong tiệm gạo sao?”
Nghe thấy tên người được Phượng nha đầu gọi, Kim Chuyên ngừng vùng vẫy, đám người Kim Khoáng ngây ngốc quay đầu nhìn về phía Đinh chủ quản, hắn ở bên ngoài, vậy chẳng phải đại ca chạy vào cũng không cứu được ai sao?
“Có người đánh ta ngất rồi ném ở ngoài cửa trấn, là điếm canh (người gõ mõ báo canh giờ) nhìn thấy đánh thức ta, tại sao tiệm gạo lại bị đốt thành thế này! Khốn kiếp!” Đinh chủ quản cắn răng, nhìn quanh bốn phía, thấy hơi kỳ lạ hỏi, “Chủ nhân đâu?”
“Đại ca của ta nghĩ ngươi còn ở bên trong, chạy vào cứu ngươi rồi.” Vẻ mặt Kim Chuyên suy sụp.
“Cái gì, làm sao các ngươi có thể để chủ nhân đi vào chỗ nguy hiểm, nhanh, A Tam A Tứ, các ngươi nhanh vào xem, căn nhà này chỉ bị đốt ở ngoài, còn chưa sụp được!” Đinh chủ quản xanh mét mặt, cố sức quát hạ nhân, não đại tỉnh táo lại, cuống quít phân phó thuộc hạ vào cứu người.
Ngay lúc A Tam, A Tứ chuẩn bị kỹ càng định xông vào, mặt trăng trên trời bị mây đen che khuất đột nhiên bừng sáng, trong tiệm gạo đột nhiên phát ra tiếng kêu “Đinh! Đang!” êm tai. Từ trong làn khói đen dày đặc, xuất hiện một bóng người, trên tay tựa hồ còn đang ôm một người.
Chờ tới khi mọi người nhìn thấy rõ ràng người đi ra, ai cũng hít vào một hơi, dung mạo của nam tử quyến rũ này quả thực là có một không hai! Không chỉ vì hắn có mái tóc dài quyến rũ có màu sắc quái dị lộ ra một kiểu ôn nhu, mà còn có một đôi mắt màu xanh lam, có thể sánh ngang với biển xanh sâu thẳm.
Đôi môi hồng nhạt nhẹ giương lên, hai chân duyên dáng của hắn bước từng bước ra, trên tay có hai viên ngọc xanh lam, giống như đúc với trên cánh tay, nhưng mà trên ngón cái có thêm mấy cái lục lạc, mỗi bước đi sẽ phát ra âm thanh “Đinh đang”.
“Còn không cứu người?” Hắn nhẹ giương đôi môi mỏng, đột nhiên thốt lên một câu, liếc mắt bốn phía nhìn mọi người còn đang ngây ngẩn.
Bị lời này đánh thức não đại hỗn độn, Phượng nha hoàn phản ứng trước tiên, kêu to: “Đại công tử!” Nàng nhanh chóng chạy vọt tới, vội vàng ôm lấy người trong lòng hắn.
“Đại ca, đại ca!” Đám người Kim Khoáng, Kim Chuyên cũng gấp gáp đi lên vây quanh.
Khuôn mặt Kim Bảo Nhi bị khói hun đen nhẻm, hai mắt nhắm chặt, có vẻ như đã bị choáng ngất lịm, là do có nhiều tro bụi chặn ngang lỗ mũi của nàng, cần rửa sạch.
“Còn có tiểu công tử nữa, ngài có nhìn thấy tiểu công tử không?” Phượng nha hoàn đột nhiên nghĩ ra cái gì, hoảng hốt ngẩng đầu,vô cùng kinh ngạc.
Nam tử vừa rồi còn đứng bên cạnh đã biến mất, dường như chưa từng xuất hiện.
“Đại hiệp…” Hai mắt Phượng nha hoàn rực lửa, bộ dáng sùng bái gọi thầm.