“Anh cả, cái gã Trương tướng quân kia ở thư phòng nói chuyện với chị dâu nửa tiếng.”
Tần Sương không phải đang cáo trạng, hắn chỉ sợ chị dâu bị con cáo già Trương tướng quân kia mê hoặc.
Trương tướng quân không chỉ là cấp trêи chị dâu, còn là cha nuôi y, lại lấy trách nhiệm với Liên Bang đè trêи người cha nuôi, chỉ cần không phải người vô tình vô nghĩa, trái tim đều dao động.
“Ừ, đừng nói với bất luận kẻ nào, cũng không cần nhắc trước mặt Lộ Lê.” Tần Vũ mặt không biểu cảm mà dặn dò.
“Cái này em biết, còn có một việc, việc anh bảo em làm, em đã làm tốt, để gửi qua cho anh.” Tần Sương định đi thì nhớ tới chuyện này.
Tần Vũ gật đầu đi lên.
Phát hiện Tần Vũ đã trở lại, Lộ Lê thu hồi tâm tư phức tạp, chờ hắn tắm rửa ra, thời điểm hai người nằm ở trêи giường nói với hắn chuyện này.
“Em muốn ngày mai mang tro cốt của cha từ mộ viên Lộ gia đi.”
“Được, ngày mai anh đi cùng em.” Tần Vũ vuốt đầu y, đôi mắt hơi khép.
Lộ Lê cho rằng hẳn là hắn có việc muốn nói với mình, đợi một hồi phát hiện một chút dấu hiệu cũng không có, Tần Vũ ngược lại sắp ngủ đến nơi, đẩy đẩy ngực hắn, “Anh không có chuyện gì muốn hỏi em à?”
“Ừ?” Tiếng Tần Vũ nặng nề, phản ứng không lớn.
Lộ Lê đứng dậy nhoài lên ngực hắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú, “Em cũng không tin Tần Sương không nói với anh.”
Tần Vũ mở to mắt, “Em nói với anh cái gì?”
Lộ Lê nói, “Nếu anh đã đoán được, vì sao không hỏi em, anh không sợ em lại đáp ứng sao?”
Tần Vũ hỏi lại, “Em sẽ làm à?”
Cằm Lộ Lê để trêи ngực hắn, “Nói thật, ngay từ đầu em nghe ông ấy nói có chút dao động, nhưng sai lầm đồng dạng em không muốn tái phạm lần thứ hai.”
Hiện tại tình cảm của y đối với Tần Vũ cũng không phải như trước kia, đã trải qua nhiều việc như vậy, y ý thức sâu sắc được mình rất yêu Tần Vũ, thế cho nên lại hồi tưởng việc trước kia, y có một loại may mắn lòng còn sợ hãi, may mắn khi đó Tần Vũ yêu y.
Hiện tại y không thể lại lợi dụng sự tin tưởng của Tần Vũ đối với y để thương tổn hắn, cho nên y chỉ có thể xin lỗi cha nuôi, xin lỗi Liên Bang. Y không nói ra, Tần Vũ có thể cảm giác được tâm tình của y, đột nhiên ngồi dậy.
“Sao vậy, không phải là bị em làm cảm động rồi?” Lộ Lê tựa vào ngực hắn cũng bị nhấc lên, nhìn hắn, trêu ghẹo mà nói.
Tần Vũ không nói chuyện, từ máy truyền tin chiếu ra một đoạn hình ảnh cho y xem.
Lộ Lê nhìn chằm chằm người trêи hình ảnh, đôi mắt chậm rãi trừng lớn, “Đây là…… anh làm sao mà biết được?”
“Suy đoán.”
Lộ Lê nhắm mắt lại, khi lại mở mắt ra lần nữa, một ngọn lửa giận phun ra, “Cha nuôi gạt em, hóa ra ông ta đã sớm không tín nhiệm em.”
Người trêи ảnh đúng là Hà Kiến Bạch, lúc trước y chất vấn cha nuôi, cha nuôi nói ông ta không biết, sau còn hứa hẹn sẽ xử trí Hà Kiến Bạch cho y một lời công bằng, bây giờ thì công bằng như vậy đấy.
Hà Kiến Bạch không chỉ không có việc gì, sắc mặt thậm chí hồng hào đang ở câu lạc bộ cùng người thưởng thức nhạc.
Lộ Lê thất vọng, y lựa chọn tin tưởng, cha nuôi lựa chọn đạp hư, thậm chí còn muốn lợi dụng lòng tin của y và tình cảm lại lần nữa vì ông ta đánh cắp kỹ thuật Vinh Diệu đế quốc.
“Người này không đáng để em dành tình cảm, lúc hắn yêu cầu em vì hắn làm việc, trước nay đều không suy xét an toàn của em, hắn đối với em cũng không có tình cha con, chỉ có lợi dụng.” Trong mắt Tần Vũ tỏa ra khí lạnh.
“Chỉ là lợi dụng? Bao gồm việc ông ta nhận em làm con nuôi?” Lộ Lê nghe ra ý hắn nói, hiện tại trong đầu y toàn hồ nhão, cũng không biết trước kia cha nuôi nói với y câu nào là sự thật.
“Trương Hoa kẻ này sẽ không dễ dàng tín nhiệm người khác, hắn nhận em làm con nuôi, tất nhiên điều tra qua thân phận của em, sao lại không biết em ở Lộ gia sống như thế nào, càng không thể không biết việc cha em ở mộ viên Lộ gia, trước nay cũng không nghĩ tới việc giúp cha em di chuyển mộ phần, cho dù tìm người chăm sóc cũng được, hắn không làm, chứng tỏ hắn chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của em, hắn chỉ quan tâm em có thể cho hắn chỗ tốt nào hay không.”
Tần Vũ nói làm bừng tỉnh Lộ Lê, y hiện tại mới biết mình vậy mà xem nhẹ chuyện quan trọng như vậy.
5 năm trước y gia nhập căn cứ của cha nuôi, cha nuôi từng nói qua sẽ giúp y chiếu cố cho cha, nhưng cỏ dại xung quanh phần mộ tươi tốt như vậy hiển nhiên không phải một hai năm mới mọc ra, nói cách khác, lúc trước cha nuôi chỉ ngoài miệng dỗ y, trêи thực tế chưa từng giúp y chăm sóc phần mộ của cha.
Căn cứ huấn luyện cần bí mật, thân phận của y lại là một người chết, không có khả năng đến mộ viên Lộ gia vấn an cha, sau khi huấn luyện, y cũng chưa kịp đến gặp cha đã bước lên con đường đến R tinh hệ làm gián điệp, càng không thể biết được chân tướng.
Lần này bọn họ trở lại Liên Bang, cha nuôi không phái người xử lý, chỉ sợ đã sớm đã quên chuyện này, đã quên hứa hẹn lúc trước với y, nghĩ trước đây ông ta thản nhiên trước mặt mình hai lần, Lộ Lê khẳng định suy đoán này.
Lộ Lê lại nghĩ đến một cái suy đoán khác càng đáng sợ hơn.
“Làm sao vậy?” Tần Vũ chú ý tới vẻ mặt của y biến hóa.
“Anh nói, hắn sở dĩ nhận em làm con nuôi, có thể là vì làm em cam tâm tình nguyện đến R tinh hệ làm gián điệp, dùng thân tình trói buộc em, làm em vì hắn khăng khăng một mực bán mạng?”
Nếu thật sự là như vậy, Lộ Lê cảm thấy Trương Hoa này quá khủng bố.
“Lúc trước vì sao nhận em làm con nuôi?” Tần Vũ nhíu mày hỏi.
“Bởi vì ở đại chiến cơ giáp Vũ Trụ Võng em lấy được thứ tự không tồi, không biết hắn từ con đường nào biết là em, sau đó tìm được em, nói biết đến tình huống trong nhà em, nguyện ý trợ giúp em, sau vài lần gặp mặt, hắn nói bị nghị lực của em đả động, muốn nhận em làm con nuôi,” hồi ức càng nhiều, Lộ Lê nhớ tới việc không đúng cũng càng nhiều, “Lúc trước em đáp ứng cha nuôi đi làm gián điệp, là bởi vì hai lần ngẫu nhiên nghe được hắn cùng người khác đối thoại.”
Những đối thoại đó giống như là lợi dụng tình thân giữa y với Trương Hoa, lợi dụng sự đồng tình và không đành lòng của y.
“Chuyện này anh sẽ điều tra, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Tần Vũ thấy sắc mặt y càng ngày càng cứng đờ, ấn đầu y vào trong lồng ngực.
Lộ Lê nghe thanh âm trái tim hắn đập cường tráng hữu lực, tâm trạng nôn nóng dần dần bình phục xuống, “Không cần, đã không cần chân tướng nữa, chờ sau khi rời khỏi Liên Bang, chúng ta không bao giờ gặp lại nữa, mặc kệ hắn lúc trước có phải cố ý hay không, em đều không muốn liên quan gì đến hắn nữa.”
“Được.”
Nghĩ thông suốt trước kia người khác đối xử tốt với mình có thể là âm mưu, ngày hôm sau Lộ Lê gấp không chờ nổi dẫn người đến mộ viên.
Vừa đến nơi phát hiện, mộ viên Lộ gia đóng cửa.
Hỏi người giữ mộ, người giữ mộ nói đây là quyết định của Lộ Hướng Viễn, nói mộ viên sắp tới sẽ không mở ra, bất luận kẻ nào đều không thể đi vào. Trong lòng Lộ Lê cười lạnh không thôi, xem ra có người nói cho Lộ Hướng Viễn mình muốn mang tro cốt của cha đi, người này là ai, y cơ hồ không cần phỏng đoán cũng biết, thất vọng trong lòng đối với ông ta đã không thể miêu tả.
“Mở cửa ra.” Lộ Lê ra lệnh.
Người giữ mộ lắc đầu, “Đại thiếu gia xin đừng làm tôi khó xử, lão gia
nói ngài tới thì tuyệt đối không thể mở.”
Lộ Lê cười lạnh, “Hắn cho rằng đem mộ viên đóng lại là có thể ngăn trở tôi sao?”
Một tiếng vang lớn, cửa mộ viên bị Tần Vũ một chân đá văng, cửa sắt rất lớn, nhưng chắn không nổi một chút.
Người giữ mộ sợ tới mức đặt ʍôиɠ ngã ngồi trêи mặt đất, không dám ngăn bọn họ đi vào, vội vàng gửi tin cho Lộ Hướng Viễn.
Trong Lộ gia, Lộ Hướng Viễn đang cùng Lộ lão phu nhân thương lượng đối sách, nhận được tin nhắn từ người giữ mộ lập tức đứng lên, khuôn mặt sắp nứt, “Lộ Lê vậy mà dám dẫn người đá văng cửa mộ viên.”
“Cái thằng tiểu tạp chủng này, hắn dám làm như vậy!” Lộ lão phu nhân chửi ầm lên, nếu không phải bà không đi được, hiện tại bà sẽ phóng tới mộ viên.
“Mẫu thân, ta phải đi nhìn xem.” Lộ Hướng Viễn vội vã chạy đi.
Đáng tiếc mộ viên Lộ gia cách Lộ gia nửa giờ đi đường, chờ đến khi lão ta đuổi tới, Lộ Lê đã lấy tro cốt của cha ra.
“Lộ Lê, mày sao có thể làm như vậy, thân là con cái, lại dẫn đầu đi đào mồ cha của mình, mệt Thư Cẩm lúc còn sống che chở cho mày như vậy, vậy mà mày làm ra loại việc thiếu đạo đức này, Thư Cẩm a, nếu ông ở thiên đường nhìn, ông nhất định phải mở to hai mắt nhìn xem, đây là đứa con bất hiểu ông vẫn luôn che chở.”
Lộ Hướng Viễn chạy vào nhìn thấy Lộ Lê ôm trong ngực một hũ tro cốt xám trắng, lại nhìn phần mộ phía sau y, đã bị chuyển qua một bên, mặt sau đào ra một cái hố lớn, tức khắc kêu trời khóc đất, giống như đào phần mộ của lão ta vậy.
“Nếu cha tôi thật sự trêи trời có linh, ông đã sớm bị ông ấy nguyền rủa không được chết tử tế.” Lộ Lê lạnh như băng nhìn chằm chằm lão ta. Sống lưng Lộ Hướng Viễn chợt lạnh, lão ta chỉ bị con trai lớn nhìn một cái mà cả người đổ mồ hôi lạnh, thời điểm chờ lão ta muốn nói gì đó, Lộ Lê đã đi qua bên người.
“Từ từ Lộ Lê, mày thật sự nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?” Lộ Hướng Viễn gào lên.
Lộ Lê dừng lại, quay đầu: “Tôi có thể bảo đảm, nếu các người lại quấn lấy tôi, tôi còn có thể tuyệt tình hơn đấy.”
Ra khỏi mộ viên, một đám người quay về lãnh sự quán.
Lấy được tro cốt của cha xong trong lòng Lộ Lê cuối cùng cũng buông xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tần Vũ nhìn vẻ mặt này của y, lạnh nhạt trêи mặt cũng tan rã một phần.
Tới lãnh sự quán, Lộ Lê xuống xe nhìn một người đứng trước cửa, đối phương nghe được thanh âm xoay người, khuôn mặt xinh đẹp của Lộ Hàm Ngọc xuất hiện trước mặt y.
Nhìn thấy Tần Vũ, ánh mắt Lộ Hàm Ngọc sáng lên, chạy chậm lại, “Tần thượng tướng, anh đã trở lại, em vốn dĩ muốn đi vào, không nghĩ vừa lúc ở cửa gặp được anh, hóa ra chúng ta có duyên phận như vậy.”
Lộ Lê cười nhạo một tiếng, vị này cũng là kẻ sẽ trợn mắt nói dối, giống y hệt cha mẹ cô ta.
Lộ Hàm Ngọc phảng phất bây giờ mới chú ý tới y, tươi cười đầy mặt, “Anh cả, anh cũng đã trở lại, trong ngực anh là cái gì vậy?”
“Tro cốt cha tôi.” Lộ Lê đè thấp âm lượng, âm u mà nói.
Vừa nghe là đồ của người chết, Lộ Hàm Ngọc đang vươn tay lại rụt trở về.
Lộ Lê có thể cùng cô ta nói một lời đã không tồi, đi thẳng qua người cô, Lộ Hàm Ngọc cũng không dám cản y, nhưng nhìn thấy Tần Vũ cũng đi vào, lập tức theo qua, một bên nói chuyện: “Tần thượng tướng, anh còn nhớ em hay không, em là Lộ Hàm Ngọc, là em gái của anh cả.”
Tần Vũ nện bước rất nhanh, Lộ Hàm Ngọc đi tới biến thành chạy, phát hiện sắp đuổi không kịp, ý nghĩ kỳ lạ còn muốn túm Tần Vũ lại, nào biết còn chưa đụng tới hắn đã bị một luồng năng lượng chạm mạnh văng ra ngoài.
Tiếng thét Lộ Hàm Ngọc chói tai cắt qua không trung, ngã chổng vó ở cổng lãnh sự quán, vị trí này không lâu trước đây Lộ lão phu nhân cũng bị quăng ngã, bà cháu hai người đều có cùng đam mê.
Tần Sương thoáng nhìn váy Lộ Hàm Ngọc bị xốc lên, huýt sáo một cái.
“Loại này cậu cũng đưa vào miệng được?” La Uẩn Hòa đang nện bước dừng lại.
Tần Sương lập tức làm bộ nôn mửa, “Tôi là người khẩu vị nặng như vậy sao? Đừng hại tôi ăn không ngon.”
La Uẩn cùng nhún vai, “Tôi còn tưởng cậu vẫn luôn là người khẩu vị nặng như vậy, vậy là tốt rồi, tôi không muốn về sau nhìn thấy cậu lại muốn đi đường vòng.”
“Nói như tôi sẽ thích anh vậy, khẩu vị tôi cũng không nặng như vậy.” Tần Sương chế nhạo đập cánh tay vào vai hắn, bị La Uẩn Hòa hất bay.
La Uẩn Hòa đẩy mắt kính, “Không, tôi chỉ không muốn ngửi mùi trêи người cậu thôi.”
Nói xong còn ở dưới mũi vẫy vẫy, dường như rất hôi, sau đó đi luôn.
Tần Sương ngửi ngửi mùi trêи người, “Hôi chỗ nào?”
Lộ Hàm Ngọc rống lên nửa ngày phát hiện không có người lại đây đỡ cô, ngồi dậy thấy người đều đã đi hết, chỉ có binh lính trông coi bộ dạng không biểu cảm, một người cũng không nhìn cô biểu diễn, giống như cô diễn thật sự kém cỏi, khuôn mặt xanh đỏ đan xen, cuối cùng xám xịt rời đi.
Về đến nhà phát hiện anh hai vốn nên ở quân bộ làm việc đã trở lại, thời gian này còn chưa đến giờ tan tầm ngày thường “Anh hai, sao anh đã về rồi, đã xảy ra chuyện gì?” Lộ Hàm Ngọc sửa sang lại sạch sẽ mới đi vào, nhìn không khí trong phòng khách không đúng lắm.
“Còn không phải do cái thằng Lộ Lê hèn hạ kia, đều là vì hắn, anh hai con ở quân bộ bị người trào phúng là con riêng, quân bộ còn cách chức anh hai con, bảo nó về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, rõ ràng là muốn đóng băng anh hai con.” Quách Liên Trân bị thương còn chưa tốt lên, nằm ở trêи sô pha, tức giận chửi ầm lên, hận không thể đem Lộ Lê cắt làm tám khối.
Lộ Quang Minh ngồi ở một bên nản lòng, sắc mặt cũng khó coi.
“Tại sao lại như vậy?” Lộ Hàm Ngọc thì thầm nói, nhà bọn họ hiện tại người có tiền đồ nhất chính là anh hai.