Mục lục
Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Lê không biết Tần Vũ đã biết hết, y thấy dù Tần Vũ hoài nghi cũng sẽ không biết, Tần nguyên soái dặn không nói, An Minh khẳng định cũng sẽ không nói.

Cầm lấy quyển sách còn chưa đọc xong trêи tủ đầu giường, vừa mới lật được hai trang, tiếng cãi nhau vang lên từ dưới lầu, các phòng ở Tần gia được cách âm rất tốt mà vẫn còn nghe thấy, có thể thấy thanh âm lớn thế nào.

Lộ Lê chạy nhanh ra khỏi phòng, xuống lầu đã thấy Tần Vũ cùng Tần phu nhân đang mặt đối mặt, người trước mang vẻ mặt căng thẳng, phảng phất như ngọn núi lửa tùy thời sẽ phun trào, người sau đầy mặt tức giận, nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn qua, ngọn lửa trong mắt lập tức bùng lên.

“Không sai, cánh tay nó bị phỏng là mẫu thân làm, con bây giờ chất vấn mẫu thân là có ý gì, chẳng lẽ con muốn tưới nước sôi lên người mẫu thân để báo thù cho nó sao?” Tần phu nhân trừng mắt nhìn Lộ Lê một cái, rống giận đau lòng với Tần Vũ.

Tần Vũ không trả lời, nhưng cái trán đầy gân xanh đang nói rằng nhẫn nại của hắn sắp đến cực hạn, nếu khí thế trêи người được thực thể hóa, khẳng định là bùm bùm lôi điện, cả người thoạt nhìn khủng bố đến cực điểm. Nếu Tần nguyên soái ở chỗ này chắc chắn sẽ ngăn Tần phu nhân lại, không cho bà chọc giận Tần Vũ, nhưng ông không ở đây, Tần phu nhân vẫn tiếp tục chỉ trích.

“Mẫu thân là mẹ con chứ không phải ai khác, chẳng lẽ kém cả người ngoài sao, con mau tỉnh lại đi, nó căn bản là con hồ ly tinh trong ngoài không đồng nhất, nội tâm ác độc, ngoài miệng thì đáp ứng phụ thân con sẽ không nói, kết quả con vừa về nó đã đi mách lẻo, nó chắc chắn là cố ý châm ngòi chia rẽ quan hệ mẹ con ta.”

Tần Vũ bỗng xoay người đi đến trước mặt Lộ Lê, “Đi trêи lầu thu dọn vài bộ quần áo, đi cùng anh.”

“Đi? Đi đâu chứ?” Lộ Lê không rõ nguyên do.

“Quân khu.” Tần Vũ lời ít ý nhiều mà nói.

“Cái gì?”

“Mẫu thân không cho phép!” Tiếng quát phẫn nộ của Tần phu nhân át đi thanh âm kinh ngạc của Lộ Lê, bà bước nhanh tới.

Ánh mắt Tần Vũ lạnh lùng quét qua bà một cái, dứt khoát quần áo cũng không thu dọn kéo Lộ Lê ra khỏi nhà, phía sau là Tần phu nhân đuổi tới, khi chạy đến cửa, hai người đã ngồi trêи phi hành khí nháy mắt biến mất trước mặt, mặc kệ bà tức muốn hộc máu cũng không đuổi được.

Lộ Lê nhìn đại trạch Tần gia dần khuất phía sau, quay đầu lại nhìn Tần Vũ, trong mắt vẫn khó nén khϊế͙p͙ sợ như cũ, “Anh thật sự muốn mang em đến quân khu?”

“Quần áo anh sẽ phái người đi lấy, không cần lo lắng, kế tiếp em cứ yên tâm ở lại quân khu, có anh ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt em.” Tần Vũ cầm lấy cánh tay bị phỏng của y, cuốn tay áo lên, vết sẹo dù mờ mấy nhưng trong mắt hắn vẫn rất rõ ràng, tức giận chưa giảm lại quay cuồng lên, tầng tầng chồng chất.

“Đã không còn đau nữa, anh biết em mà, nhìn thì nghiêm trọng nhưng khỏi hẳn rồi mà, anh thật sự không cần vì chút chuyện này mà cãi nhau với mẫu thân.” Lộ Lê kéo tay áo xuống, y cũng là đàn ông, thật sự không để bụng chút sẹo này, đàn ông con trai lấy sẹo làm vinh.

“Em không cần nói giúp bà ấy, người sẽ bên anh cả đời là em, không phải bà ấy.” Tần Vũ đã khôi phục bình tĩnh, nhưng vẫn không buông tay y ra, cầm tay y để trêи đùi mình.

Tần Vũ đương nhiên biết thể chất của y, điểm này đã được chứng thực qua vô số đêm kiều diễm, nhưng dù biết dấu vết trêи người Lộ Lê không dễ phai, em ấy cũng đã trách hắn rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn như cũ làm theo ý mình, trong lòng hắn, chỉ hắn mới có thể lưu lại dấu vết trêи người Lộ Lê.

Lộ Lê bị lời hắn nói làm cảm động, nếu Tần Vũ không thèm để ý, y cũng không nói, dù sao sắp đến nơi rồi, đòi về Tần Vũ cũng không cho.

Tần Vũ làm việc luôn sấm rền gió cuốn, vừa tới quân khu, hắn lập tức gọi Noyce tới, bảo cậu ta tự mình đến Tần gia mang quần áo của Lộ Lê tới, cùng với chuyện An Minh chuyển công tác sang chỗ Kỷ Thụy, Noyce còn chưa nói gì, Lộ Lê đã kinh ngạc mở miệng.

“Anh muốn điều cậu ta đi?”

“Anh không cần cấp dưới không biết chấp hành mệnh lệnh.” Tần Vũ lãnh khốc mà đáp.

Lộ Lê trước kia vẫn luôn cho rằng Tần Vũ để An Minh đi theo y để tiện giám thị, không phải giám thị cũng phải biết hành tung của y, không ngờ là vì nghĩ cho mình, y nghĩ oan Tần Vũ rồi.

Noyce cũng hiểu, trước cậu ta đã nghe nói mẫu thân của thượng tướng hình như không thích phu nhân, phản đối rất mạnh, thượng tướng đột nhiên đưa người tới quân khu, chắc là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là không ngờ An Minh cũng tham dự trong đó, để thượng tướng tự mình mở miệng đuổi người, con đường thăng tiến của An Minh ở quân đoàn I đã chấm dứt.

Noyce thấy tâm tình thượng tướng đang không tốt, cũng không dám hỏi cụ thể tình huống, lập tức đến Tần gia, khi cậu ta đến, Tần phu nhân còn chưa nguôi giận.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tần phu nhân tưởng con trai biết hối hận nên trở lại, vui vẻ đứng dậy lại phát hiện là phụ tá Noyce, vẻ mặt lập tức trùng xuống.

“Thượng tướng đâu?”

“Thưa phu nhân, thượng tướng phái tôi đến lấy quần áo của phu nhân thượng tướng.” Noyce nói đúng sự thật.

“Tôi không cho.” Tần phu nhân sắc mặt xanh mét.

“Xin lỗi, thưa phu nhân.” Noyce cuối cùng biết mục đích thượng tướng bảo cậu ta tự mình tới, hành lễ rồi lên lấy quần áo, trước khi Tần phu nhân phát hỏa thì nhanh chóng rời khỏi Tần gia.

Tần Vũ mang theo Lộ Lê đến ở tại quân đoàn I làm rất nhiều người sợ ngây người, họ là những người sớm nhất biết Tần Vũ kết hôn, lúc ấy đã cảm thấy thực không thể tưởng tượng nổi, nhưng bọn họ không ngờ thượng tướng lại đưa người tới quân khu, còn mang tư thế chuẩn bị thường trú.

Tin tức truyền đi rất nhanh, không ngoài ý muốn truyền tới tai Tần nguyên soái, làm ông thiếu chút nữa cho rằng mình già rồi sinh ảo giác.

“Ông nói cái gì, lặp lại lần nữa!” Tần nguyên soái trừng mắt nhìn phụ tá của mình tới báo tin.

“Tần thượng tướng đưa phu nhân của mình tới quân khu, còn nhờ phụ tá Noyce đưa quần áo tới, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị để phu nhân ở đây một đoạn thời gian.” Nếu người khác đứng đây chỉ sợ đã sợ tới nhũn chân, nhưng phụ tá Nick đã đi theo Tần nguyên soái vài chục năm, sớm đã quen.

“Hoang đường, quân khu là nơi nào, dù có là vợ mới cưới thì cũng không thể tùy tùy tiện tiện đưa tới!” Tần nguyên soái phẫn nộ đập bàn, giấy tờ đồ dùng lập tức rung lên từng trận.

“Tôi cho rằng chuyện này hẳn là có ẩn tình.” Nick đã nhìn Tần Vũ lớn lên, tuy không hiểu hắn mười phần nhưng tin tưởng nó không phải loại vô duyên vô cớ phá lệ.

“Có thể có cái gì……” Tần nguyên soái phản bác đến một nửa, đột nhiên dừng lại.

Muốn nói nguyên nhân thì chỉ có một. Nhưng Tần Vũ hẳn là không biết.

“Gọi Tần thượng tướng đến gặp tôi.” Tần nguyên soái lập tức ra lệnh cho Nick, mặc kệ nguyên nhân gì, đưa một người thân phận không rõ đến quân khu không phải một chuyện nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK