Mục lục
Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây cũng là vấn đề, cũng không thể thật sự dễ dàng bán cho cô ta một lô súng ống đạn dược được, vừa mất phu nhân lại thiệt quân, loại mua bán này cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trêи người quân đoàn I, vạn nhất thật sự xảy ra, sau này nó sẽ là trò cười của quân đoàn I.” Noyce cũng đứng đắn hơn.

Tần Vũ chờ bọn họ nói xong mới định liệu lên tiếng, “Việc kế tiếp tôi đã có an bài, các cậu chỉ cần giả trang nhân vật của mình cho tốt là được.”

Một câu cuối cùng phá hỏng luôn ý muốn hỏi an bài cái gì của hai người, thậm chí suy nghĩ, người mỗi ngày đều ở bên cạnh bọn họ, dưới loại tình huống này còn có thể an bài cái gì, đặc biệt hành tinh Giant còn là địa bàn của đối phương, hoạt động ở đây chắc chắn bó tay bó chân, người ta không nói, bọn họ cũng không hỏi ra.

“Em xem ta mặc cái này đẹp không?” Phù Cừ ngắm mình trước tấm gương lớn, mu bàn tay trắng nõn khẽ nâng cằm của mình, một tay khác chống dưới khuỷu tay.

Váy dài trắng đơn giản đến mộc mạc, hoàn toàn tương phản với màu sắc loá mắt tươi sáng, đoạt hồn phách kẻ khác  trong dĩ vãng, vai thiết kế hình chữ nhất, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cao quý mà ưu nhã, bớt đi phong trần diễm lệ ngày thường, chợt liếc mắt nhìn qua giống chị gái nhà bên vô hại.

Thường ngày Bình Nguyệt nhìn thấy chủ nhân diễm lệ vô song, lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân trang điểm nhạt như vậy, có cảm giác thanh lịch không giống như cũ, vội vàng gật đầu, “Đẹp đẹp, chủ nhân quá đẹp.”

Lời này không có nửa điểm nịnh nọt, chủ nhân vốn dĩ lớn lên đặc biệt xinh đẹp, mặc quần áo gì cũng đẹp, tuy váy dài trắng mộc mạc không giống màu đỏ phụ trợ ngũ quan kiềm diễm, nhưng lại càng thêm dễ nhìn, giống thiên sứ hạ phàm, tràn ngập khí chất phiêu dật như tiên.

“Vậy là tốt rồi.” Phù Cừ biết cô không phải đang nịnh mình, vừa lòng gật đầu với bản thân trong gương.

Thường ngày nàng ít khi mặc màu sắc nhạt như vậy, đại bộ phận đều là màu sắc rực rỡ, vì phụ trợ cho mỹ mạo của mình, nhưng bây giờ nàng muốn thay đổi một chút.

“Chủ nhân.” Bình Nguyệt do dự nói.

“Có chuyện cứ việc nói thẳng.” Phù Cừ thử quần áo xong, bắt đầu phối giày.

Bình Nguyệt liền nói thẳng, “Ngài đột nhiên đổi trang phục không hay mặc, có phải vì người đàn ông kia hay không?”

Hành vi của chủ nhân cô luôn nhìn rõ, người khác không nhìn ra, cô lại hiểu biết chủ nhân, vì để ý, cho nên mới cưỡng bách mình không được để ý, trước kia cho rằng chủ nhân chỉ là nhất thời tò mò, không nghĩ sẽ càng lún càng sâu.

Nếu chủ nhân không có tầng thân phận kia, cô sẽ nguyện ý nhìn chủ nhân tìm một nơi trở về, nhưng đó không có khả năng, cho nên cô không muốn nhìn cuối cùng chủ nhân rơi vào kết cục không tốt.

Phù Cừ dừng lại, nụ cười nơi khóe miệng biến mất.

Nàng không nói gì, Bình Nguyệt biết như vậy không khác gì cam chịu, bởi vì nếu không phải, chủ nhân nhất định sẽ phủ nhận.

Trầm mặc chính là cam chịu, điểm này trêи người chủ nhân là sự thật.

“Chủ nhân, ngài nhất định phải bình tĩnh, vạn nhất bị vị đại nhân kia biết, khó bảo đảm hắn sẽ không làm ra chuyện gì.” Bình Nguyệt nhịn không được khuyên nhủ.

“Đừng nói nữa, ta biết đúng mực.” Phù Cừ ngăn trở cô.

Bình Nguyệt muốn nói ngài đúng mực cái gì, tình yêu là mù quáng, dễ dàng khiến người đánh mất lý trí, ngay cả khôn khéo như chủ nhân cũng không ngoại lệ, nhưng nhìn chủ nhân vừa rồi còn vô cùng vui vẻ, bây giờ đã không còn cảm xúc gì, thở dài trong lòng.

Phòng thay đồ an tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh tinh tế.

Phù Cừ cúi đầu nhìn thấy từ máy truyền tin vọng lại, có người gửi nàng yêu cầu liên lạc, còn tưởng là khách hàng thúc giục mình, vừa thấy tên phía trêи, toàn bộ sắc mặt đều thay đổi.

Cố tình trùng hợp như vậy, nếu không phải những kẻ áo đen người kia phái tới đều ở bên ngoài, nàng sẽ hoài nghi đối phương có phải cài máy nghe trộm linh tinh gì đó trong phòng thay quần áo của nàng.

“Chủ nhân.” Bình Nguyệt nhìn thấy cảm xúc của chủ nhân, lập tức minh bạch liên lạc này là ai gọi tới.

“Em đi ra ngoài trước đi.” Phù Cừ hít một hơi, chờ Bình Nguyệt đi ra ngoài mới nhận cuộc gọi.

Hình ảnh hiện lên tối đen, đối phương chọn dùng kỹ thuật che chắn, hắn có thể nhìn thấy mình, mình lại không thể nhìn thấy hắn.

“Sao lâu như vậy mới nhận được?” Thanh âm hồn hậu hữu lực của người đàn ông truyền tới, giống một cái đồng hồ cỡ lớn vang trong phòng, vừa chấn động vừa có tiếng vọng quanh quẩn.

“Chẳng lẽ ngài hy vọng tôi nhận cuộc gọi trước mặt người khác sao?” Phù Cừ thích ý híp híp mắt, khi nhận cuộc gọi đã thu liễm cảm xúc nội tâm.

“Bình Nguyệt không phải người khác.”

Nội tâm Phù Cừ chấn động, trêи mặt nửa điểm cảm xúc không lộ, thong dong nói: “Cẩn thận làm việc, điều này chính là ngài dạy tôi.”

Người đàn ông phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, chuyển đề tài, “Hôm nay sao em mặc váy trắng, ta nhớ rõ em ghét nhất những thứ màu trắng.”

“Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị, con người dù sao cũng không thể mãi không thay đổi, nếu không thứ xinh đẹp như thế nào, cũng có thể bị người chán ghét, ngài thấy đúng không?” Phù Cừ ám chỉ.

“Khẩu vị có thể thay đổi, nhưng phải chú ý đúng mực, đừng vượt qua giới hạn cẩn thận, đó là việc có thể trả giá bằng mạng người.” Người đàn ông lại nói trước khi Phù Cừ biến sắc, “Tuy nhiên Phù Cừ của ta xinh đẹp như vậy, không ai sẽ chán ghét em.”

“Ngài có ý gì, ngài đang uy hϊế͙p͙ tôi sao?” Phù Cừ không nhận nổi tình cảm của đối phương, trực tiếp chất vấn.

“Sao lại là uy hϊế͙p͙, ta chỉ đang nhắc nhở em, đừng đi từ diễn thành thật, thời gian cho em đã không còn nhiều.” Người đàn ông kia vẫn nói theo giọng điệu nhẹ nhàng, Phù Cừ lại nghe được áp lực từ phía hắn, trong lòng lạnh lùng, “Tôi sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nếu ngài không có việc gì khác, tôi cúp máy trước.”

“Gấp không chờ nổi muốn hẹn hò với thằng đàn ông khác sao?” Thanh âm lạnh lùng của người đàn ông truyền tới.

Phù Cừ cảm thấy có một tia lạnh lẽo lạnh lẽo bò lên theo đầu gối, người đàn ông này nhất định đã biết cái gì, nếu không sẽ không cố ý đúng thời gian này liên hệ với mình, nhưng vậy thì thế nào, chẳng lẽ quyền lợi theo đuổi thứ mình muốn nàng cũng không có sao, dứt khoát thừa nhận.

“Đúng thì như thế nào, việc này là ngài an bài cho tôi không phải sao, công việc của tôi còn không phải là hẹn hò với đàn ông?”

Bên kia an tĩnh một hồi, “Phù Cừ, em đang trách ta sao?”

“Tôi có tư cách sao?” Phù Cừ lạnh nhạt hỏi lại.

“Phù Cừ, ta biết trong lòng em đang trách ta, vấn đề này sau này ta sẽ giải thích với em.” Người đàn ông thở dài.

Giải thích? Tới tới lui lui còn không phải lại mấy câu kia, trước kia nàng còn bé, không hiểu, bây giờ nàng đã không phải khi còn nhỏ, người đàn ông này vẫn còn lấy lời nói khách sáo kia lừa dối mình.

Cắt đứt thông tin liên lạc, lúc Phù Cừ ra cửa cuối cùng không mặc chiếc váy màu trắng kia nữa, đổi thành ăn mặc ngày thường.

Bình Nguyệt nhìn thấy cũng không hỏi, biết nhất định là có liên quan đến vị đại nhân kia, kỳ thật như vậy cũng tốt, có khi kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

“Trong khoảng thời gian này đại mỹ nhân vẫn luôn chơi đùa giữa những lão già đó, bây giờ đã có không ít lão già bị mê hoặc xoay vòng, chủ động đưa tinh tệ cho cô ta, phỏng chừng không bao lâu, cô ta có thể lừa được số lượng cần thiết.” Tần Sương là một trong những người có quan hệ thân cận với nàng, tận mắt nhìn thấy đã có thương nhân bị sắc đẹp của nàng dụ dỗ, hứa hẹn đưa một viên quặng tinh cho nàng.

Quặng tinh tuy có tốt có xấu, nhưng đối phương cũng không đến mức lấy một viên quặng tinh không tốt đưa cho mỹ nhân, cho nên hắn nói quặng tinh ít nhất cũng có thể giá trị mấy trăm triệu, cứ như vậy nhẹ nhàng đưa ra.

Khó trách đại mỹ nhân không nói đến hai chữ tinh tệ, hai chữ tinh tệ nhiều hơi tiền, giá trị chân chính không phải một hai trăm triệu tinh tệ, mà là đối phương tùy tay đưa một tinh cầu.

Thủ đoạn của đại mỹ nhân vượt trời, nhân lúc đối phương uống say, để đối phương ký hợp đồng chuyển nhượng, như vậy cho dù đối phương tỉnh rượu, cũng không thể đổi ý, cho dù đổi ý, nàng cũng có biện pháp làm đối phương xám xịt rời khỏi hành tinh Giant.

Đàn ông chú trọng nhất là mặt mũi, thứ đã tặng đi nào có đạo lý thu lại, việc này nếu truyền tới tai những người khác, vậy không chỉ là cười nhạo đơn giản như vậy.

“Kiện súng ống đạn dược cô ta muốn làm thế nào rồi?” Tần Vũ hỏi Noyce.

Noyce nói: “Đang trêи đường đến, qua hai ngày là có thể đưa đến hành tinh Giant.”

Tần Vũ gật đầu, lại nói với Tần Sương: “Cậu nói cho cô ta, súng ống đạn dược sắp đến, bảo cô ta chuẩn bị tài chính đi.”

“Anh cả, anh sẽ không thật sự muốn làm giao dịch với cô ta chứ?” Tần Sương chấn động.

“Làm theo tôi nói.” Ngữ khí Tần Vũ nghiêm túc.

“Được rồi.”

Trưa hôm đó, Tần Sương đi tìm đại mỹ nhân, nói cho nàng súng ống đạn dược hai ngày sau sẽ đến hành tinh Giant, còn nói mình đã đi quá lâu, sau khi giao dịch kết thúc phải rời đi ngay, trong ngôn từ còn có ý ám chỉ.

Đại mỹ nhân lập tức nói tài chính ngày mai đến, nhìn hắn lộ ra bộ mặt mất hứng, đi tới ngồi trêи đùi hắn, “Vu thiếu, sao vội vã rời đi như vậy, ta còn chưa thể hiện hết lễ nghĩa của chủ nhà.”

“Mỗi ngày Phù Cừ tiểu thư đều bận rộn như vậy, cũng không có thời gian ở với ta, ta chỉ có thể rời đi, đến nơi khác tìm thú vui.” Tần Sương cảm thấy, đùi mình bị ngồi xuống như vậy, không chừng giây tiếp theo đã tê rần.

“Vu thiếu đây là đang oán giận Phù Cừ không ở với ngài sao?” Đại mỹ nhân miết ngón tay lên ngực hắn.

Tần Sương cố gắng chịu đựng không nổi da gà, nếu hiện lên thì lộ mất, hỏi ngược lại: “Nàng nói đi?”

“Được rồi được rồi, là Phù Cừ sai, Phù Cừ xin lỗi ngài, kế tiếp ở cùng Vu thiếu là được rồi chứ, Vu thiếu ở lâu thêm mười ngày nửa tháng nữa đi.” Thanh âm đại mỹ nhân điệu đà làm nũng với hắn.

Tần Sương cười tủm tỉm nâng nàng từ trêи đùi dậy, mình cũng đứng lên, “Ta cũng rất muốn, nhưng ta thật sự không thể ở lại, trong nhà thúc giục ta nhanh chóng trở về, nói có chuyện quan trọng, hầy, lần này từ biệt, về sau sợ là khó gặp lại.”

“Sao lại như vậy, Vu thiếu muốn gặp ta, tùy lúc đều có thể tới hành tinh Giant.” Ngữ khí Phù Cừ vội vàng.

“Phù Cừ tiểu thư có chuyện không biết, phụ thân ta tính toán bảo ta đến Mộ Quang tinh hệ, phụ trách việc bên đó, Mộ Quang tinh hệ cách nơi này rất xa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể trở lại, thật tiếc nuối, về sau không thể ngày ngày gặp mặt Phù Cừ tiểu thư.” Tần Sương thở dài thật sâu.

Phù Cừ rũ mắt, mặt mày tinh xảo hơi nhăn lại.

Tần Sương đi khỏi, Bình Nguyệt bước vào.

“Chủ nhân, ngài đang suy nghĩ gì?”

“Bình Nguyệt, em giúp ta một chuyện.” Phù Cừ quay đầu, ánh mắt kiên định hơn nhiều so với trước kia.

Bình Nguyệt ý thức được có khả năng không phải chuyện gì tốt, liền hỏi: “Chủ nhân muốn em giúp ngài chuyện gì?”

“Em giúp ta hẹn Hình Ảnh ra, ta muốn đơn độc gặp hắn một lần.”

Bình Nguyệt biến sắc, “Chủ nhân, ngài đã quên lần trước đại nhân đã cảnh cáo chuyện của ngài sao?”

“Ta không quên.” Phù Cừ nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng bất định, “Ta chỉ sợ, sợ sau lần này, sẽ không còn được gặp lại hắn, ta không muốn có tiếc nuối, không nỗ lực đã từ bỏ, về sau ta sẽ sống trong thống khổ.”

Bình Nguyệt bị thuyết phục, đáp ứng giúp nàng hẹn Hình Ảnh ra, đã muốn đơn độc, vậy không thể để Vu Thiên Minh biết.

Ngày thường Hình Ảnh vẫn luôn đi theo Vu Thiên Minh, muốn nhân lúc Vu Thiên Minh không chú ý có hơi khó, chủ tớ liên thủ, cuối cùng mới gặp riêng Hình Ảnh được.

Tin tức truyền qua, Bình Nguyệt gấp gáp trở về gặp chủ nhân, “Chủ nhân, em đã đưa tin tức cho Hình Ảnh, ngày mai phải xem hắn có tới theo lời hẹn hay không.”

“Hắn sẽ đến chứ.” Phù Cừ hỏi.

Lần đầu tiên Bình Nguyệt nhìn thấy chủ nhân thiếu tự tin như vậy, phát hiện ra, Hình Ảnh thật sự ảnh hưởng quá lớn tới chủ nhân, không khỏi hoài nghi, mình đồng tình với chủ nhân như vậy rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu, nhưng mà làm cũng đã làm rồi, cô chỉ có thể cầu nguyện sẽ không đổi thành chuyện xấu.

Bên kia, Tần Vũ nói cho Tần Sương và Noyce, ngày mai hắn phải đi ra ngoài một chuyến.

“Đi đâu?” Hai người trăm miệng một lời.

Tần Vũ đáp, “Nữ nhân kia hẹn tôi gặp mặt.”

Tần Sương và Noyce liếc nhau, từ trong mắt đối phương thấy được mong muốn hóng chuyện, Tần Sương trực tiếp nhảy dựng lên, “Em biết ngay, cô ta nhịn không được, ngày hôm qua em nói vậy với cô ta xong, cô ta nhất định lo lắng em đi rồi, về sau sẽ không còn được gặp lại anh cả nữa.”

“Ngày hôm qua cậu còn nói gì với cô ta?” Tần Vũ bình tĩnh hỏi.

Tần Sương liền nói từ đầu đến cuối kèm miêu tả, bao gồm đại mỹ nhân lập tức biến sắc, hắn đều thấy được, “Em dám dùng đầu để cược, lần này cô ta hẹn anh đi ra ngoài, nhất định là  để thổ lộ, có dám đánh cược hay không?”

Tần Vũ không đánh cuộc với hắn, ngày hôm sau đúng giờ đến theo lời hẹn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK