Về đến Tần gia, Lộ Lê thấy có một chiếc huyền phù lạ, kiểu dáng hơi cổ, giống chiếc Tần Vũ từng cho y xem. Trí nhớ của y rất tốt, dù không cố tình đi nhớ cũng có thể khắc ở trong đầu, hồi ức một chút là nhớ lại. Chiếc huyền phù này thuộc loại hơi cổ mà lúc ấy y chỉ vội vàng xem qua, ưu điểm lớn nhất là ổn, tính an toàn cũng cao, là sự lựa chọn của rất nhiều người có tuổi.
Xe huyền phù Tần phu nhân dùng khi đi ra ngoài nghe nói cũng thuộc dòng này, bởi vì nó rất ổn định. Tần phu nhân dễ say xe, chỉ khi đi loại huyền phù này mới không say, cho nên chiếc huyền phù của chung trong nhà lại ít được sử dụng.
“Có khách tới nhà sao?” Lộ Lê đỗ xe tại khoảng trống trong sân, hỏi Tần Vũ đang đi tới.
“Không phải, Tần quản gia đã trở lại.” Tần Vũ giải thích.
Lộ Lê nhớ khi mới đến sống ở đây, y còn tưởng Tần gia không có quản gia, nghe người hầu nói mới biết Tần quản gia nghỉ phép. Tần quản gia đã phục vụ cho Tần gia hơn trăm năm nay, có thể nói là nguyên lão ba đời, mấy thập niên qua cũng rất ít khi nghỉ phép. Ba tháng trước, Tần nguyên soái biết ông ấy có chắt, cho phép ông ấy nghỉ nửa năm.
“Ông ấy cũng họ Tần?” Lộ Lê lại hỏi.
Tần Vũ vừa đi, vừa giải thích, “Tần quản gia trước kia là cô nhi được ông nội nhặt được trong chiến loạn, không có họ tên, ông nội thấy ông ấy đáng thương nên đặt cho họ Tần.”
Hai người đi vào đại sảnh, lập tức nghe thấy hoan thanh tiếu ngữ.
Bên cạnh Tần phu nhân là một ông lão, nói là lão, thật ra bề ngoài chỉ hơn năm mươi, tóc vẫn đen, làn da vẫn khỏe mạnh có ánh sáng, hoàn toàn nhìn không ra ông đã hơn trăm tuổi. Một thân tây trang đuôi yến nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, tựa như quản gia quý tộc thời Trung cổ, tươi cười thành kính lẳng lặng nghe Tần phu nhân nói chuyện. Dáng vẻ nghiêm túc không làm người cảm thấy cứng đờ, thậm chí có thể làm người nói chuyện tâm tình vô cùng sung sướиɠ, cảm thấy mình được được coi trọng.
Tần quản gia đã sớm chú ý tới họ, nhưng ông không ngắt lời Tần phu nhân hãy còn đang nói chuyện, chỉ hơi dịch người sang một bên khi họ đi tới để Tần phu nhân nhìn thấy.
Thấy con trai về, tâm tình của Tần phu nhân càng tốt hơn, nhưng vừa thấy Lộ Lê đi bên cạnh, tươi cười trêи mặt lại giảm hơn phân nửa, không mặn không nhạt ném xuống một câu ‘về rồi đấy à’, chỉnh lại dáng ngồi không nhìn họ nữa.
“Đại thiếu gia, tôi đã trở về, thật vui được gặp lại ngài.” Tần quản gia gật đầu với Tần Vũ, ánh mắt chuyển qua nhìn Lộ Lê, cười tủm tỉm nói “Nói vậy đây chính là Đại thiếu phu nhân, tôi là quản gia của Tần gia, ba tháng vừa rồi nghỉ phép nên không thể gặp ngài, về sau có chuyện gì, Đại thiếu phu nhân đều có thể phân phó tôi.”
“Lần đầu gặp mặt, rất vui được biết ngài, có thể không cần gọi tôi Đại thiếu phu nhân, Lộ Lê là được.”
“Đại thiếu phu nhân nghiêm trọng rồi, ngài có thể không dùng kính ngữ gọi tôi.” Tần quản gia tươi cười đầy mặt, ngữ điệu không vội không từ lại có thể làm người cảm giác được sự kiên trì.
Lộ Lê cười không nói nữa.
Tần quản gia về được hai ngày, Lộ Lê có thể cảm giác được Tần gia có biến hóa rất rõ ràng. Khi Tần quản gia không có mặt, người hầu vẫn từng bước làm việc, nhưng khi ông trở về, mỗi chi tiết đều trở nên gọn gàng ngăn nắp, hoàn hảo, tinh xảo vô cùng.
Tần nguyên soái thấy ông cũng rõ ràng thở nhẹ nhõm một hơi, dường như có Tần quản gia, đại trạch Tần gia như có tâm phúc.
Buổi tối, Lộ Lê lên Tinh Võng xử lý đống nguyên liệu lần trước mua ở trung tâm chế tạo cơ giáp một chút, sau đó mới bắt đầu lặp lại quá trình chế tạo linh kiện sơ cấp vô vị.
Y phát hiện một chuyện, dù y đã có thể chế tạo linh kiện Q rất hoàn hảo, nhưng phần 0.1% kia mặc kệ y nỗ lực thế nào cũng không giảm được, có đôi khi thậm chí bởi vì luôn lặp lại mà xuất hiện sai lầm.
Cảm giác bực bội này làm y ý thức được không đúng, cũng làm y ý thức được cơ giáp chế tạo sư quả nhiên không dễ làm. Ban đầu y còn muốn chế tạo thử một chiếc cơ giáp, trải qua chuyện này, Lộ Lê phát hiện mình đã nghĩ quá đơn giản. Vì thế y một lần nữa hạ quyết tâm, tiếp tục chế tạo linh kiện sơ cấp.
Linh kiện sơ cấp có hai loại cấp E và F, trong đó cấp F là thấp nhất, hiện tại y đang chế tạo linh kiện cấp F. Y đã định thử chế tạo cơ giáp cấp E, nhưng lần này y từ bỏ.
Mấy ngày sau, dùng hết toàn bộ nguyên liệu rồi, y không lập tức bổ sung. Trước khi rời đi thì nói chuyện một lúc với Lang Thang Trong Mưa.
“Vậy về sau anh sẽ không tới nữa sao?” Lang Thang Trong Mưa đang vui, nhưng nghe xong lại mất mát khi về sau có khả năng không được gặp Ly Lục nữa.
“Sao có thể, tôi đương nhiên còn sẽ tới. Tuy không thể làm chiến sĩ cơ giáp trong hiện thực nhưng trêи mạng giả thuyết vẫn dư dả.” Lộ Lê cười đập nhẹ lên vai cậu ta.
Lanh Thang Trong Mưa lập tức vui vẻ trở lại, “Tự tin vừa thôi, nói được thì phải làm được, tôi chờ anh, đến lúc đó phải cho tôi xem cái gì gọi là dư dả.”
“Không thành vấn đề.”
Lộ Lê không biết chuyện y không ngừng chế tạo linh kiện cơ giáp cấp F lại lần nữa được báo tới phòng làm việc của đại sư Milo. Số liệu của những linh kiện mà y chế tạo ra được đã bỏ xa những gì người bình thường làm được, cũng không biết người này nghĩ thế nào.
“Đúng vậy, người này không phải bị choáng váng chứ, sao vẫn luôn chế tạo linh kiện cấp F, dù không chế ra được linh kiện trung cấp thì linh kiện cấp E hẳn cũng có thể đi.”
“Mấy người nói xem, anh ta sẽ không thật sự chế không ra linh kiện trung cấp chứ.”
“Tôi nghe nói có vài cơ giáp chế tạo sư biết mình tư chất hữu hạn, sẽ đặt hết tinh lực lên một loại linh kiện, làm linh kiện cơ giáp đó trở nên ngày càng xuất sắc.”
“Tôi biết cái này, còn không phải là nắm giữ một món nghề sao.”
“Đáng tiếc.”
Mọi người bàn luận sôi nổi nên không ai phát hiện đại sư đang đứng ở cửa, nghe họ nói xong thì xoay người rời đi.
Tới giờ cơm, Tần quản gia nhắc người hầu lên gọi Lộ Lê xuống dùng bữa.
Bữa tối nay chỉ có bốn người, Lộ Lê, Tần nguyên soái, Tần phu nhân và Tần Ca. Tần Vũ gần đây bận việc nên ngẫu nhiên không về ăn bữa tối, nhưng hắn rất giữ lời, luôn tận lực trở về, cho nên có mấy ngày khi tỉnh lại, Lộ Lê mới phát hiện có người nằm cạnh.
Mọi người ngồi vào bàn, người hầu bưng món ăn lên, dinh dưỡng phối hợp cân đối phong phú. Đây là sự khác biệt khi có quản gia và không có quản gia.
Thực đơn ba bữa của Tần gia đều do Tần quản gia tự mình chọn lựa, lấy dinh dưỡng cân đối làm tiêu chuẩn, mỗi ngày ông sẽ giao thực đơn cho đầu bếp. Khi vắng mặt Tần quản gia, đầu bếp vẫn chuẩn bị món ăn, nhưng không cẩn thận như Tần quản gia, mọi người muốn ăn gì thì làm cái đó.
Lộ Lê ngày thường cũng tương đối chú ý dinh dưỡng nên không có chuyện quen hay không quen.
Y vùi đầu ăn nên không phát hiện Tần quản gia từ ái nhìn mình. Đối với người trong Tần gia thường thích ăn thịt hơn mà nói, nhìn bữa cơm dinh dưỡng đầy đủ thì phải qua một phen đấu tranh mới có thể nuốt trôi, đương nhiên là Tần quản gia thắng.
Không ai muốn thấy những món ăn mình tỉ mỉ chuẩn bị bị lãng phí, cũng không ai không thích người không chút do dự ăn đồ ăn mà mình chuẩn bị. Cho nên, bất tri bất giác, y đã được Tần quản gia yêu thích, loại yêu thích này không khác gì tán thành.
Tần phu nhân một lòng muốn kéo Tần quản gia đến trận doanh không hề biết, bất tri bất giác bà đã thất thủ.
“Đại thiếu phu nhân, ngài quá gầy, nên ăn nhiều thịt một chút.” Tần quản gia tự mình đặt một đĩa cá trước mặt Lộ Lê.
Loại cá này hiển nhiên không phải cá bình thường, thịt cá Tư Dạng dễ tiêu hóa, lại ẩn chứa năng lượng cùng dinh dưỡng phong phú, vị cũng ngon, tốt cho người thể chất nhược.
Đầu bếp tay nghề không tồi, cá hoàn toàn không còn mùi tanh, lại vẫn giữ nguyên hương vị.
Tần quản gia tự mình chọn cá, Lộ Lê đã từng ăn nhưng cực kì cực kì ít khi được ăn.
Lộ Lê không kén chọn, lập tức nể tình gắp một miếng, nhưng khi y định gắp thêm, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lại nhanh chóng khôi phục bình thường, tốc độ mau đến làm có thể coi như ảo giác.
“Làm sao vậy, có phải cá không hợp khẩu vị của ngài không?” Tần quản gia vẫn luôn nhìn y nên phát hiện.
Nghe vậy, ba người còn lại cũng nhìn qua, Lộ Lê bị nhìn đến có chút xấu hổ, nếu nói đúng sự thật, y sợ sẽ không được lịch sự, đĩa cá này Tần quản gia tự mình đặt trước mặt y, nếu không nói, y lại cảm thấy mùi vị đó càng lúc càng đậm, bây giờ không ăn cũng có thể ngửi được.
“Có phải cá có vấn đề không?” Tần quản gia từ phản ứng của y đặt câu hỏi, như biết y bận tâm cái gì, bổ sung thêm, “Đại thiếu phu nhân không cần ngại, cứ nói thẳng, nếu cá có vấn đề, chuyện này cũng liên quan đến sức khỏe của mọi người.”
Có, có nghiêm trọng thế sao? Lộ Lê đột nhiên cảm thấy nếu không nói thì y có tội ác tày trời.
“Cái này, mọi người không cảm thấy cá hơi tanh sao?” Không chỉ có hơi tanh thôi đâu, nhưng y thấy mọi người chẳng sao cả, khó mà nói quá nghiêm trọng, vạn nhất là ảo giác thì sẽ rất mất mặt.
“Là cậu nhiều chuyện, sao tôi không thấy có mùi tanh, cậu nghi ngờ Tần quản gia và năng lực của đầu bếp sao?” Tần phu nhân không vui nói.
Lộ Lê nghe vậy có chút kinh ngạc, cá là do Tần quản gia tự mình chọn sao, khó trách hôm nay sẽ xuất hiện trêи bàn cơm.
“Đừng nghe bà ấy, vị giác của mỗi người không giống nhau, có khả năng hôm nay cá không hợp khẩu vị của con.” Tần nguyên soái nói.
“Nguyên soái nói đúng, phu nhân thích thì để cho phu nhân.” Tần quản gia một chút cũng không tức giận, thậm chí tươi cười càng rạng rỡ, chuyển đĩa cả đến trước mặt Tần phu nhân.
Lộ Lê thấy Tần nguyên soái cùng Tần quản gia thật sự không tức giận trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tần Ca cười như không cười nhìn y một cái.