Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Nữ tử quen việc dễ làm đi thẳng đến mộ thất.
Thần thức của nàng cũng không mạnh, nhưng động phủ này cũng không lớn, vị trí của Minh Hà không thoát được thăm dò của nàng, trốn cũng không có cách nào trốn.
Nàng xác định lúc này trong mộ thất có hai người, khẳng định chính là Minh Hà cùng người tên Tần Dịch kia.
Chủ nhân nơi này khi còn sống có tu vi rất cao, nàng trước kia không thể mở ra cửa lớn của mộ thất, chỉ có thể thông qua hang chuột đi ảnh hưởng Âm Thi. Chỉ là điểm này, nàng có thể xác nhận cấm chế trong huyệt mộ này rất đáng sợ, không phải nàng lúc này có thể đối phó đấy.
Nhưng Ma Đạo vốn ích kỷ, nàng không muốn tìm cường giả tông môn đến hỗ trợ, nếu không, đồ vật sẽ không thuộc về nàng nữa, hoặc cường giả tông môn sẽ đưa cho vài thứ rác rưởi, chỉ có thể làm công dã tràng. Nên tự mình thiết kế, chậm rãi đối phó.
Kết quả trước có một con chuột béo gây sự, sau có Minh Hà Thiên Khu cuae Thần Khuyết hiện thân, mắt thấy nàng đánh không lại Minh Hà, nên nảy sinh ác ý, sớm đánh thức xác ướp cổ, muốn để cho xác ướp cổ lưỡng bại câu thương cùng Minh Hà.
Rất rõ ràng, kế sách thành công. Xác ướp cổ tổn hại thành như vậy, Minh Hà tuyệt không khá hơn chút nào, đây là một cơ hội tốt để giết chết Minh Hà.
Bất kể việc có thể lấy được bảo vật mộ táng hay không, có thể giết chết Minh Hà lấy được bảo vật của nàng là đủ, nếu có thể luyện người của Thiên Khu Thần Khuyết thành thi khôi, vậy địa vị của mình trong tông môn sẽ tăng lên một mảng lớn.
Đây mới là chủ yếu nhất.
Vốn nàng không có quá chờ mong đối với bảo vật mộ táng, nhưng khi xác ướp cổ nói như vậy làm cho nàng ngoài ý muốn có chút chờ mong. Theo nguyền rủa ác độc của linh hồn xác ướp cổ mà xét, nó hận đôi nam nữ này thấu xương, vậy giải pháp cấm chế hơn phân nửa không giả.
Tới gần mộ thất, nàng bỗng nhiên có chút sửng sốt.
Bên trong rõ ràng truyền đến tiếng cười dâm đãng của nam tử.
- Minh Hà, uổng cho ta nghĩ cô ẩn giấu đòn sát thủ gì, không nghĩ tới cô thế mà suy yếu đến nước này, xem ra ta hôm nay chẳng những có thể đạt được bảo vật, còn có thể nếm thử tư vị của tiên tử Thiên Khu Thần Khuyết. Ha ha... Ha ha ha...
Tiếng quát phẫn nộ của Minh Hà vang lên.
- Không nghĩ tới ngươi là loại người này, vì vài món mộ táng, thế mà đánh lén đồng bạn!
- Ha ha, không đánh lén, làm sao biết rõ cô lúc trước đều là giả bộ, thì ra đã suy yếu thành như vậy?
- Thả ta ra!
Nữ tử thông qua cửa lớn bị tàn phá nhìn vào bên trong, chứng kiến cảnh Minh Hà bị đè ở chỗ Âm Dương Ngư, nam tử tên Tần Dịch kia đang đè trên người nàng, đang muốn hôn môi, Minh Hà nghiêng đầu tránh né.
Nói thật, loại người như Minh Hà tuyệt sẽ không có khả năng cùng người đóng kịch như vậy, huống chi cảm ứng của nàng rất rõ ràng, Minh Hà không có pháp lực, thương thế cũng vô cùng nặng. Thật sự bị đồng bạn đánh lén cường bạo... Tiên tử của Thiên Khu Thần Khuyết, thế mà có ngày hôm nay.
Nữ tử nhịn không được "PHỐC" cười ra tiếng.
"Ai!"
Tần Dịch bỗng nhiên quay đầu.
Lợi dụng lúc này, Minh Hà dùng sức đá hắn văng, tiếp đó lăn mình một cái, không biết xúc động cơ quan gì, vậy mà lăn đến ám đạo phía dưới.
Cửa ám đạo lại lần nữa đóng lại, Tần Dịch nổi giận mà nhảy dựng lên, lướt qua khoảng cách mấy trượng, một kiếm đâm về phía nữ tử ngoài cửa.
Kiếm của Minh Hà.
Nữ tử càng muốn cười.
Nàng huýt một tiếng, trái phải chợt có bóng đen bay tới, một cái bóng người tung một quyền về phía Tần Dịch.
Tần Dịch vô thức đón đỡ, lại đỡ vào khoảng không, cái bóng trực tiếp lướt qua cánh tay của hắn, trực tiếp oanh vào ngực hắn.
Tần Dịch phun máu ngã qua một bên, cực kỳ sợ hãi.
- Ngươi là người nào, làm sao có pháp lực?
- Đây không phải pháp thuật, tiểu đệ đệ.
Nữ tử cười tủm tỉm nói.
- Đây là khôi lỗi của ta, Ảnh Khôi.
Tần Dịch có chút sững sờ, sững sờ này ngược lại là hàng thật giá thật, khôi lỗi bóng, còn con mẹ nó… Có loại vật này? Trách không được Minh Hà nói hắn đánh không lại, ở chỗ này còn có thể sử dụng khôi lỗi, hắn đang bị thương thì đánh như thế nào.
Ánh mắt nữ tử lướt qua Âm Dương Ngư, đầu tiên cảm ứng một chút vị trí của Minh Hà, phát hiện nàng chạy không xa, trước tiên đặt lực chú ý trên hai cái hộp trên Hắc Bạch Nhãn.
Đây là bảo vật mộ táng, vật chôn theo tu sĩ cảnh giới Huy Dương, hiển nhiên có giá trị cực lớn.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ chờ mong, thò tay búng một cái, lại có bóng cuốn qua, đưa hai cái hộp đến trong tay nàng.
Nàng nhìn hộp trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mỉm cười quay qua đối mặt Tần Dịch, ngồi xổm xuống đưa qua một hộp.
- Tiểu đệ đệ, đưa ngươi một hộp được không?
Tần Dịch hừ lạnh.
- Muốn để ta giải cấm chế? Không có ý nghĩa, cấm chế sẽ giết ta, vẫn đóng kín như cũ, chẳng phải phí công. Nếu cô đã lấy được đồ vật, mang về tông môn chậm rãi phá là được, cần gì tham một chút thời gian?
- Quả nhiên có chút đầu óc, trách không được Minh Hà đều thiếu chút nữa bại trong tay ngươi.
Nữ tử cười nói.
- Nhưng ta có chú ngữ, ngươi không thử một chút sao?
Tần Dịch biến sắc.
- Ngươi muốn cầm ta thử xem chú ngữ thật hay giả?
- Ngươi thật sự rất thông minh.
Nữ tử cười hì hì nói.
- Này, như vậy đi, nếu như ngươi chịu thử lần này, ta bắt được Minh Hà trước sẽ không giết, cho ngươi hưởng dụng lại nói tiếp, như thế nào?
Tần Dịch có chút do dự.
- Ngươi gạt ta thì làm sao bây giờ?
- Vừa nói ngươi thông minh, làm sao thành đồ ngốc rồi?
Nữ tử khinh thường nói.
- Đạt được bảo vật, lại có thể giết Minh Hà, đối với ta chẳng phải đã đủ? Đưa nàng cho ngươi nếm thử, ta có tổn thất gì?
- Vậy... Cô nói lời giữ lời.
Tần Dịch nuốt nước miếng, nhận lấy cái hộp.
Thần thức nữ tử chuyển một đoạn chú ngữ cho hắn.
Tần Dịch chậm rãi nhớ kỹ, nữ tử cẩn thận thối lui. Quả nhiên, cái hộp mở ra, không có bất kỳ cấm chế công kích nào.
Nữ tử đại hỉ, cuốn đi cái hộp từ trong tay Tần Dịch, mình không thể chờ đợi mà mà niệm chú ngữ.
Cái hộp lại lần nữa mở ra, bỗng nhiên thần quang hiện lên.
- Trúng kế!
Nữ tử thật sự không hiểu vì sao.
Nàng đã đủ cẩn thận, còn bắt Tần Dịch khảo thí tính chân thật của chú ngữ, kết quả lại rơi vào tính toán —— vì trên người Tần Dịch mang theo bức họa mới không bị công kích, nàng làm sao có thể đoán được?
Phản ứng của nàng cực nhanh, tại thời điểm cái hộp vừa hiện quang mang đã nhanh chóng vứt bỏ. Cùng lúc đó, cái bóng nhoáng một cái, Ảnh Khôi thay thế vị trí của nàng.
Thuật Thế Ảnh, Ảnh Khôi cấp Cầm Tâm đỉnh phong bị cấm chế công kích vậy mà lập tức tiêu tán, ngay cả cặn bã cũng không lưu lại.
Không đợi nữ tử hoàn hồn, một thanh Lang Nha bổng gào thét mà đến, không hề thương hương tiếc ngọc mà nện vào đầu nàng.
Cùng lúc đó, ám đạo dưới mặt đất mở ra, Minh Hà chỉ duỗi ra một ngón tay. Thần kiếm bị đánh bay trên mặt đất sáng rực lên bao phủ tất cả phạm vi xung quanh nữ tử.
Nữ tử không còn đường né tránh, cả người bỗng nhiên co lại, hắc y như khí cầu phồng lên, bao bọc cả người nàng vào bên trong.
"Oanh!"
Hắc y nổ bung, chỉ thấy xuân quang trắng như tuyết thoáng qua, nữ tử đã trốn vào bóng tối, lập tức không thấy.
Tần Dịch ngạc nhiên giơ Lang Nha bổng.
- Người đâu?
Âm thanh Minh Hà mệt mỏi truyền đến.
- Tan vào bóng tối của địa mạch, lúc này hơn phân nửa đã đến ngoài lòng núi. Vạn Tượng Sâm La, vạn vật có thể dùng, khó giết nhất chính là người trong đạo này, chúng ta lúc này không đủ thực lực, không ngăn cản được nàng. Bất quá mục tiêu cơ bản vẫn đã đạt thành, nàng đã bỏ ra một cái giá lớn, không có một năm nửa năm căn bản không cách nào khôi phục, sau này lại nói.
- Ngay cả Ảnh Ma đều khó giết, đây là Ảnh Ma ư, thế giới này làm sao vậy?
Tần Dịch im lặng nói.
- Phí công diễn kịch nhiều như vậy...
Minh Hà giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.
- Là phí công diễn sao? Tư thái vừa rồi của ngươi, giống như thật sự muốn đấy?
- Cô biết cái gì, cái đó gọi là diễn xuất nhập tâm!
Tần Dịch như bị oan uổng nhảy dựng lên.
- Ta còn chưa trách cô diễn quá kém đây, là cô ta không nghĩ tới cô sẽ diễn kịch mới có thể bị lừa mà thôi.
Minh Hà thản nhiên nói.
- Bần đạo không hiểu, ngươi diễn như vậy để làm gì?
- Mấu chốt của màn kịch ở chỗ 'Vì bảo vật đánh lén đồng bạn', cái này có thể nhắc nhở cho nàng rằng bảo vật có tồn tại, để cho lực chú ý của nàng bị bảo vật hấp dẫn. Bằng không, nếu như trong lòng nàng suy nghĩ đầu tiên là đuổi xuống ám đạo đi giết người lại nói tiếp, vậy thì phiền toái.
Tần Dịch giải thích.
- Về phần tiết mục cường bạo cũng là mục đích này, để cho nàng buông lỏng, cho rằng cô đã bi kịch đến trình độ này, không chịu nổi một kích tùy tiện bóp chết, cũng không muốn lập tức giết cô, trước tiên có thể xem bảo vật lại nói tiếp.
Minh Hà trầm ngâm một lát, rốt cuộc tán thành.
- Xác thực như thế, kể cả lúc trước ngươi thông qua tinh hạch truyền lời cho nàng, đều không ngừng dẫn dắt lực chú ý của nàng đến bảo vật, khó nhịn lòng hiếu kỳ đối với việc cởi bỏ cấm chế. Nếu không, nàng một lòng muốn giết người, chúng ta trốn không thoát.
Tần Dịch ho khan hai tiếng, không nói gì. Minh Hà bị thương nặng phán đoán không ra, cái gọi thông qua tinh hạch truyền lời, không phải hắn nói, mà do Lưu Tô đang nói. Không có hồn lực cấp Đằng Vân trấn áp, xác ướp cổ sớm bị lấy đi rồi, nào có việc phát sinh sau này.
Trên thực tế, cái gọi là tiết mục cường bạo... Đương nhiên là có thể không có, hoặc có thể đổi thành phương thức khác làm cho đối phương buông lỏng, vì sao lựa chọn loại này... Ừm, nào có lý do khác chứ, dù sao thì dùng chiêu này tốt nhất!