Là vì không thể để cho Lý Thanh Quân gả cho Mang Chiến, nhất định phải tranh một lần, hay mình thật sự yêu đến trình độ như vậy?
Hắn không biết.
Thậm chí sẽ cảm thấy, nếu như hiện tại để cho mình thành hôn cùng Lý Thanh Quân, giống như trong lòng vẫn còn chưa chuẩn bị tốt...
Nhưng hắn ít nhất có thể xác nhận, mình thật rất thích Lý Thanh Quân.
Không chỉ vì sắc đẹp khuynh thành kia, càng bởi vì thích tính can đảm cùng hiệp khí của nàng, thích loại anh khí hiên ngang tự lập hiếu thắng, mặc dù mãng nha đầu không ngực ngốc nghếch, lại nháy mắt liền quên, ngược lại cảm thấy —— rất đáng yêu.
Nhắc tới cũng rất kỳ quái, cái này rõ ràng như nếu so với trống đánh xuôi kèn thổi ngược tính cách của hắn, thậm chí nói là hai cực đều không quá mức, nhưng hết lần này tới lần khác chính là hai cực như vậy lại sinh ra sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn.
Hoảng hốt nhớ tới lúc ở Trương gia trang đã từng nói với nàng.
- Gặp chuyện bất bình, khoái ý giang hồ mộng, Tần mỗ cũng có.
Có lẽ là vậy, nhìn thấy giấc mộng mà con cá ướp muối như mình từng mơ trên người nàng.
Giống như nàng nhìn thấy mộng tìm tiên vấn đạo trên người mình.
Cho nên hấp dẫn lẫn nhau.
- Ngươi... Tại sao ngươi không nói lời nào!
Lý Thanh Quân đứng trước cửa đợi một hồi xấu hổ cũng không còn, giậm chân nói.
- Có phải muốn nói đó chỉ vì ứng phó Mang Chiến, đúng không?
- Không phải.
Tần Dịch rốt cuộc mở miệng.
- Đó là thật.
"A... A?"
Lý Thanh Quân vừa mới giậm chân, lập tức hai tay có chút cảm giác không chỗ đặt, không biết làm sao.
Tần Dịch chậm rãi đi tới, đứng trước người của nàng. Lý Thanh Quân từ trước đến nay kiên cường thế mà vô thức lui về phía sau nửa bước, lắp bắp nói.
- Nhưng, nhưng ta...
- Còn không có chuẩn bị tốt?
Tần Dịch mỉm cười nói.
- Ta biết rõ.
Lý Thanh Quân ngẩn người, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của hắn, ánh mắt của Tần Dịch rất ôn hòa.
Thật ra cảm giác của hai bên giống như đúc...
Tâm tình của nàng cũng dần dần bình phục lại, ấp úng nói.
- Ta, ta hình như cũng thích ngươi, thế nhưng... Có phải quá nhanh không... Chúng ta, chúng ta mới nhận thức hơn mười ngày... Ta thậm chí còn chưa hỏi ngươi mấy tuổi nữa đây...
"Ừm.
Tần Dịch vươn tay.
- Đi một chút?
Lý Thanh Quân do dự một chút, rốt cuộc cũng từ từ vươn tay ra, cùng hắn nắm lại một chỗ.
Không còn dòng điện như ngày hôm qua, cũng không còn khẩn trương luống cuống như vừa rồi, ngược lại càng thêm bình tĩnh.
- Ta năm nay mười sáu, qua hai, ba tháng nữa sẽ mười bảy.
Tần Dịch chậm rãi mở miệng, đó là tuổi của thân thể này, cả thôn đều biết, chỉ có thể như thế trả lời. Thực ra kiếp trước đã là sinh viên hơn hai mươi, ngoại trừ đi học thì mỗi ngày ngồi xổm trong ký túc xá chơi game, đọc tiểu thuyết, xem video, lặn lộn trong trong các group làm máy cassette, làm cá ướp muối không biết mệt.
Thật ra Tần Dịch cảm thấy rất nhiều tiền bối xuyên việt đếu cùng một dạng với mình, không biết vì sao bọn hắn vừa xuyên việt đã có thể sát phạt quyết đoán. Hơn nữa, cũng có thể hoàn toàn quẳng đi ngay cả ngôn ngữ và thói quen...
Cái kia không quan trọng.
Quan trọng là, hai đời cộng lại, đây là mối tình đầu.
Tần Dịch bỗng nhiên có chút tự hào, các ngươi ở trong trường học suốt ngày tản ra mùi hôi thối của yêu đương để cho đám độc thân ghen ăn tức ở, có gì đặc biệt hơn người, mối tình đầu của ta là công chúa đây này.
- Ah... mười sáu, lớn hơn ta một tuổi.
Lý Thanh Quân có chút mê mang mà đáp lời, thật ra nàng cũng không biết hỏi tuổi của hắn làm gì, mười sáu, mười bảy có khác biệt sao? Chẳng lẽ thật sự coi hắn là yêu quái phản lão hoàn đồng nào đó hay sao?
Nàng chẳng qua chỉ cảm thấy, nắm tay bước chậm cùng Tần Dịch trong hoa viên không lớn này rất thoải mái. Chỉ cần nắm như vậy liền rất vui vẻ, có nói chuyện hay không đều không quan trọng...
Bắt đầu từ lúc nào, theo căm giận đối với hắn biến thành thân cận?
Là trên đường hồi kinh hắn mấy lần ra tay tương trợ? Hay bởi vì kiều diễm trong địa quật, cùng với sau đó hắn có ăn ý biết làm người? Lý Thanh Quân nghĩ đến rất mờ mịt, nàng phát hiện mình tìm không thấy bước ngoặt chân chính chuyển biến thái độ đối với hắn.
Thật giống như bất tri bất giác liền như vậy, hấp dẫn tự nhiên.
Nàng rốt cuộc nhịn không được hỏi.
- Tần Dịch...
- Hửm?
- Huynh trước kia rất chán ghét ta đúng không?
- Không có chuyện đó.
Tần Dịch nở nụ cười.
- Từ lúc đầu, ta đã cảm thấy muội rất không tệ.
- Ta lỗ mãng mà xông vào sân nhà huynh, huynh cũng cảm thấy không tệ?
- Bởi vì nhìn muội như lỗ mãng nhưng lại rất giảng đạo lý, sau đó không có càn quấy.
- Chỉ như vậy...
Lý Thanh Quân hình như có chút thất vọng.
Tần Dịch nhìn lên trời, giống như dư vị nói tiếp.
- Ta vĩnh viễn không thể quên được đạo ngân quang trong mưa gió đâm về phía nhện yêu cùng với một câu bọn hắn là con dân của ta kia. Ta nghĩ dù ta lại luân hồi mấy đời cũng sẽ không lại gặp được một công chúa như vậy nữa.
Trên mặt Lý Thanh Quân nở một nụ cười.
- Thanh Quân...
- Làm sao vậy?
- Muội nói muội không muốn làm quý nữ ở kinh thành, khốn thủ cuộc đời này, ta cũng không muốn ở kinh thành ngươi lừa ta gạt này, cẩn thận dè dặt sống qua ngày. Đợi sau này chúng ta... À, dù sao nếu như nơi đây xong chuyện, chúng ta cùng nhau tìm tiên vấn đạo, khoái ý giang hồ, trảm yêu trừ ma, muội nói được không...
Lời còn chưa nói hết, Tần Dịch liền gõ đầu, có chút ảo não.
Ngốc rồi sao, đây con mẹ nó là cờ à... Có thể loạn lập thế hả?
Lý Thanh Quân cũng không biết hắn đang ảo não cái gì, ngạc nhiên nói.
- Huynh thật sự nguyện ý phiêu bạt giang hồ? Chẳng lẽ không phải muốn an an nhàn nhàn mà trốn trong núi không ra khỏi cửa, mới tương đối giống huynh chứ?
Tần Dịch phục hồi tinh thần, dừng bước lại, chân thành nói.
- Nếu đi cùng muội, nguyện ý.
Lý Thanh Quân cũng dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn.
Tần Dịch cũng cúi đầu nhìn nàng.
Ánh mắt của hai người dần dần có chút mê ly.
Lý Thanh Quân thật sự rất đẹp, Tần Dịch vô số lần ý thức được điểm này. Mà lúc này, hai gò má như ngọc hiện ra một vòng đỏ tươi, cặp môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, vô cùng mê người. Đôi mắt mê ly kia tựa như một vòng xoáy, thật sâu mà hút lấy hắn, không cách nào kiềm chế mà chậm rãi tới gần.
Lý Thanh Quân một tay đặt lên ngực hắn, giống như có chút khẩn trương mà muốn đẩy ra, lại phát hiện mình không có một chút khí lực, muốn lui về phía sau, chân lại như cắm rễ không di chuyển được.
Lông mi dài khẽ động, nàng rốt cuộc chậm rãi nhắm mắt lại.
Đúng vào lúc này, một cỗ hắc khí từ trong phủ xông thẳng lên trời, Tần Dịch bỗng nhiên quay đầu, đó là tiểu viện của Dạ Linh.
- Chuyện gì xảy ra?
Lý Thanh Quân cũng rất nhanh đẩy hắn ra, thần sắc nghi hoặc.
- Phủ của ca ca, vì sao lại có đồ vật không lành?
Trong phủ hỗn loạn một mảnh, bốn phía đều là tiếng bước chân, Tần Dịch thậm chí có thể nghe thấy có tiếng hô truyền đến từ bên ngoài phủ, có người nhanh chóng đi về phía nơi đây
Tần Dịch vội hỏi.
- Sau tang lễ, ca ca muội không cùng muội trở về à?
Lý Thanh Quân nói.
- Không có, huynh dẫn theo người thần thần bí bí không biết đi đâu."
- Nếu vậy...
Tần Dịch hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói.
- Muội đi ra ngoài cửa phủ, phàm có người ngoài muốn xâm nhập thì ngăn lại, không thể để cho bọn họ đi vào trong lúc ca ca muội không có ở đây, nhất định phải kéo dài tới khi ca ca muội trở về mới thôi.
Lý Thanh Quân cũng biết đây không phải thời điểm tìm tòi trong phủ của ca ca có cái gì, đối phó người ngoài mới là chuyện đầu tiên cần giải quyết. Nàng từ trước đến nay làm việc quyết đoán, cũng không có hỏi nhiều nửa câu, nói "Bảo trọng" liền lập tức quay người ra khỏi viện.
Tần Dịch thở dài một hơi, chỗ tốt của một muội tử oai hùng ở chỗ này, nếu lúc này chơi phim Quỳnh Dao "Ngươi có việc giấu diếm ta" "Ngươi không thương ta" mới thổ huyết. Hắn cũng không có nửa khắc ngừng nghỉ, quay người trở về phòng ôm Lang Nha bổng, nhanh chóng chạy về phía tiểu viện của Dạ Linh.
Lưu Tô đang than thở.
- Đáng tiếc một vở kịch hay, mấy vạn năm chưa thấy qua a...