- Ta bị thương nhúc nhích đều không nhúc nhích được, làm sao giúp đỡ đại vương làm việc?
- Tự nhiên không phải hiện tại, ta sẽ an bài tốt thời gian.
Thừa Hoàng bỗng nhiên cúi người lại gần mặt hắn, lộ ra một nụ cười mị hoặc.
- Ngươi có biết, lệnh bài xương trắng cho ta dùng để làm gì không?
Nàng vừa cúi người, cổ áo mở rộng, cảnh đẹp bên trong thiếu chút nữa có thể xem hết, hương thơm mê người kia lượn lờ ngay chóp mũi, Tần Dịch vất vả lắm mới kìm nén được, dùng giọng mũi hừ ra hai chữ.
- Không biết.
Nhìn khuôn mặt đang đỏ của hắn, Thừa Hoàng bật cười, cuối cùng lại ngồi trở về.
- Rõ ràng là một nam hài, còn luôn tự cho mình là một nam nhân.
Tần Dịch cứng ngắc nhìn trần nhà, không nói lời nào.
Thấy hắn không bị trêu chọc, Thừa Hoàng cũng cảm thấy không có gì thú vị, liền nói trở về chính đề.
- Bên trong Bạch Quốc ta có Côn Bằng tổ khiếu hình thành thánh địa, xưng là Côn Bằng Tử Phủ. Trong phủ phân ra ba cảnh, cảnh thấp nhất đều có thể cung cấp cho Yêu tộc Ngưng Đan viên mãn đột phá cửa ải, cảnh cao nhất cũng có trợ giúp rất lớn đối với yêu tu đến Khai Thiên cảnh như Tổ Thánh.
Trong lòng Tần Dịch khẽ động.
Loại thánh địa này rất ghê gớm. Hôm nay nếu như đã ở trong Bạch Quốc, theo lý thuyết thì thực lực phổ biến của Bạch Quốc có lẽ phải vượt xa hai nước khác mới đúng, tại sao ngay cả Yêu Vương đều kẹt tại Ngưng Đan viên mãn?
Thừa Hoàng chậm rãi nói.
- Vạn năm trước, Yêu tộc mượn tổ đình Côn Bằng tổ chức một lần hưng thịnh, hầu như chiếm lấy Thần Châu. Nhưng mà yêu quái khó ức thúc bản tính của mình, tự giết lẫn nhau càng hung tàn hơn ai khác, nhất là đối với quyền sở hữu thánh địa, càng đánh thì càng không dứt tay ra được. Rốt cuộc cũng bị tu sĩ loài người bắt lấy cơ hội Yêu tộc đang nội chiến mà trắng trợn phản công tàn sát. Yêu tộc đại bại, một bộ phận còn lại trốn vào Yêu Thành, mượn thi cốt của Tiên Thánh mà kéo dài hơi tàn, thực lực chỉnh thể cũng không thể khôi phục như lúc trước.
Tần Dịch thầm nghĩ thì ra là thế, cái này cũng ăn khớp với những lời mà Minh Hà nói lúc trước.
Thừa Hoàng nói tiếp.
- Rút kinh nghiệm xương máu, có thủ lĩnh lập ước thệ Yêu tộc không thể nội chiến, đối với quyền sở hữu thánh địa, mọi người cùng nhau nghiên cứu một loại hạn chế đặc thù.
- Lệnh bài xương trắng?
- Trước cửa thánh địa ngoại trừ có thủ hộ trận thông thường ra còn bị bố trí trận pháp đặc biệt, phải dùng mười hai loại tinh huyết Yêu tộc đặc biệt đồng thời nhỏ vào mới có thể mở ra. Mười hai giọt tinh huyết đặt trong lệnh bài, phân phát cho thủ lĩnh mười hai tộc, mỗi lần mở ra thánh địa đều cần mọi người hợp tác mới được. Đặc thù ở chỗ, lệnh bài kia vừa đụng liền vỡ, một khi vỡ, cả xương lẫn máu sẽ tự động tan vào hư không, sẽ cần rất nhiều năm nữa mới có thể tạo ra lệnh bài mới trong một chỗ bất kỳ nào đó ở Yêu Thành. Mọi người vì có thể đi vào đó cũng không dám tùy tiện cưỡng đoạt, mọi sự đều phải thông qua nghị luận giữa các bên.
Đại não Tần Dịch phân tích một hồi, lắc đầu nói.
- Ý tưởng rất đẹp, thực tế chỉ có phản hiệu quả. Ví dụ như ai cầm lệnh bài sẽ yêu cầu người khác đáp ứng điều kiện rất hà khắc, không đáp ứng thì sẽ gà bay trứng vỡ, ai cũng không thể đi vào, gia hỏa hại người không lợi mình lúc nào cũng không thiếu. Bởi như vậy người khác nén giận, sau đó sẽ trả thù như cũ, vẫn sẽ đánh nhau người chết ta sống. Còn có rất nhiều loại tình huống. . . Dù sao lệnh bài hơn phân nửa sẽ hủy lại bị hủy, chưa từng có ai tập hợp đủ, ngược lại dẫn đến thực lực toàn bộ Yêu Thành không thể đi lên nổi.
Tần Dịch thậm chí hoài nghi thủ lĩnh Yêu tộc đưa ra biện pháp này có phải gian tế do nhân loại phái tới hay không. . . Chẳng lẽ năm đó bị loài người đánh cho mất sạch tinh anh, chỉ còn lại một ít thủ lĩnh không biết nhìn xa?
Thừa Hoàng thở dài.
- Đúng vậy, sau đó Yêu tộc chẳng những không ngừng nghỉ, ngược lại đánh càng hung tàn, sau nhiều năm diễn biến chia thành ba quốc gia, kiềm chế lẫn nhau mới từ từ đi đến ổn định.
- Hình tam giác là kết cấu ổn định nhất. . .
Thừa Hoàng đại khái cũng lý giải ý tứ của những lời này, như có điều suy nghĩ gật đầu, lại nói tiếp.
- Vạn năm qua đi, lệnh bài kia hủy rồi sinh, sinh rồi hủy, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai tập hợp đủ. Thời gian dài đằng đẵng này đủ để khiến cho rất nhiều yêu quái đều đã quên còn có loại vật này, yêu quái mới ra đời càng không biết. Dần dần cũng không có bao nhiêu người tiếp tục đặt tâm tư chằm chằm vào phương diện này, ngoại trừ các đời vương của bổn quốc.
Tần Dịch thầm nghĩ phần chính đã đến, không nói chen vào, an tâm nghe giảng.
- Thánh địa tại Bạch Quốc lại không thể vào, các đời tổ tiên của bổn quốc đương nhiên không cách nào buông được, quốc vương mỗi một đời đều dùng tập hợp đủ vật này làm mục tiêu lớn nhất, chưa bao giờ lười biếng. Trời không phụ người có lòng, trải qua các thời kỳ âm thầm thu thập, rốt cuộc đến đời phụ vương ta đã tập hợp gần đủ.
Thừa Hoàng khẽ cười khổ.
- Lệnh bài cuối cùng này ở Quắc Quốc, phụ vương lệnh mật điệp tư đu vào Quắc Quốc âm thầm đưa về, nhưng không ngờ mật điệp tư bị ám sát trên đường, lệnh bài này cũng chẳng biết đi đâu.
Tần Dịch nhịn không được nói.
- Chỉ sợ quý quốc có nội gian, còn là người có địa vị cao!
- Không sai.
Thừa Hoàng thở dài.
- Lúc trước phụ vương ta cũng đã nghi ngờ Sài tướng, bởi vì hắn phụ trách mật điệp tư của bổn quốc. Đáng tiếc khi đó phụ vương tuổi thọ đã hết, dưới sự kinh nộ đã lìa xa cõi đời, phó thác quốc gia cho ta.
Nàng lần nữa lộ ra nụ cười mị hoặc.
- Thú vị chính là, Sài tướng lại cầu hôn với bổn vương, muốn để con của hắn làm chủ hậu cung của ta.
Tần Dịch thiếu chút nữa muốn thốt ra "Kêu hắn đi chết đi", lời đến bên miệng thì bất giác ngậm chặt, thầm nghĩ thật sự là bệnh thần kinh, Yêu Vương người ta trêu chọc ngươi vài câu thì ngươi thật sự coi vị trí kia là của mình rồi à? Đành phải rầu rĩ không nói.
Thừa Hoàng mị mị nói.
- Vì thăm dò bổn vương hạ một đạo vương mệnh. Nói người trong bổn quốc, ai tìm được lệnh bài cuối cùng này, người đó sẽ trở thành vị hôn phu của ta.
- Cái gì?
Tần Dịch mở to hai mắt.
- Ngươi cũng không nguyện gia nhập bổn quốc, lệnh này tự nhiên không có hiệu quả.
Thừa Hoàng giống như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn hắn.
- Hơn nữa, lệnh này của bổn vương vốn chỉ vì thăm dò, nếu như lúc ấy Sài tướng dám can đảm xuất ra lệnh bài, sau một khắc chính là kết cục xét nhà diệt tộc, ngươi muốn thử một chút không?
Tần Dịch: ". . ."
- Đương nhiên, cáo già Sài Lang này nhìn thấu dụng ý của ta, thật sự coi như chưa thấy qua lệnh bài, tìm kiếm khắp nơi.
Thừa Hoàng cười lạnh nói.
- Thậm chí sợ ta âm thầm lẻn vào trong phủ của hắn, còn cố ý đưa lệnh bài ra bên ngoài, ý định vật đổi sao dời lại lấy ra, để cho ta thực hiện vương mệnh.
Tần Dịch rốt cuộc triệt để hiểu rõ.
- Vu sư kia chính là người của hắn, cố ý để cho vu sư mang lệnh bài đi, trú ở núi hoang ngoài thành, qua một đoạn thời gian lại lấy cớ giết vu sư được bảo, tẩy trắng lai lịch lệnh bài. Đây cũng là nguyên nhân vì sao vu sư kia có tài nguyên, thực ra đều được Sài tướng âm thầm ủng hộ, miễn cho bị người diệt trước. Kết quả hắn không nghĩ tới vu sư kia tự có tính toán, đã sớm âm thầm tu luyện vu pháp tàn thiên đối phó yêu quái, rất nhanh tăng cường thực lực, còn đặc biệt khắc chế đối với yêu quái, dẫn đến hắn cũng không có biện pháp giết chết được vu sư kia, lệnh bài chậm chạp không cách nào trở về.
- Đúng là như thế.
Thừa Hoàng có chút thổn thức.
- Nếu không phải ngươi mang đến lệnh bài, ta thật sự không có cách nào xâu chuỗi toàn bộ sự tình, thủy chung cho rằng vu sư kia là một nô bộc nhân loại bỏ trốn, cực hận yêu quái mà thôi.
Tần Dịch nói.
- Như vậy đại vương muốn ta làm chuyện gì?
- Một khi Côn Bằng Tử Phủ mở ra, cửa động nửa canh giờ mới đóng, bổn vương lo lắng có người sẽ theo vào, quấy rầy ta đột phá.
Thừa Hoàng mỉm cười nói.
- Bên ngoài Tử Phủ, vốn có rất nhiều trận pháp thủ hộ rất cường đại. Chỉ cần một người tinh thông trận pháp đi trông coi, vậy thì không ai có thể địch, ngươi là người rất phù hợp làm chuyện này.
Tần Dịch ngạc nhiên.
- Vì sao đại vương không để thân tín mình đi làm chuyện này? Yêu quái hiểu trận sẽ không phải không có chứ.
- Bởi vì bọn người Ưng soái chỉ tinh thông chiến đấu, mà tu luyện những thuật phụ trợ này là một hệ của Sài tướng, ta không tín nhiệm bọn họ.
Âm thanh của Thừa Hoàng càng thêm vũ mị.
- Ngươi cần ta giúp ngươi luyện đan, như vậy ngược lại, ngươi có thể tín nhiệm.
Tần Dịch cảm thấy thuyết pháp này không quá khoa học, ngươi chỉ huy trăm vạn yêu chúng, thế mà một yêu quái hiểu trận đáng tin cậy cũng không có? Phí công làm chức quốc vương này hay sao? Nhìn qua ngược lại giống như cố ý muốn sai sử hắn làm việc.
Nhưng nếu quả thật giúp nàng thủ trận có thể đổi đan dược của nàng, đương nhiên không cách nào cự tuyệt nhiệm vụ này. Suy nghĩ một hồi, đành phải thở dài.
- Chỉ mong lời của đại vương có thể tin.
Thừa Hoàng mỉm cười.
- Vậy ngươi cứ an tâm dưỡng thương, bổn vương cũng còn cần làm một ít bố trí.
Nói xong chậm rãi rời đi.
Tần Dịch nhịn không được nhìn xung quanh, rất nhanh phát hiện Lang Nha bổng đang dựa vào góc tường. Lòng hắn buông lỏng, truyền niệm nói.
- Bổng Bổng, ngươi thấy thế nào?
Trong thức hải truyền đến tiếng cười lạnh của Lưu Tô.
- Thấy thế nào à? Ta thấy ngươi là kẻ ngốc!