Mục lục
Tiên Tử Xin Tự Trọng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không phải môn đồ của quốc sư, vậy có lẽ cũng nghe bọn hắn nói một ít lời không hay. Ta hợp tác với Lý Thanh Lân trừ yêu ba lần, đêm qua còn giết một con thi trùng yêu, tại sao trong mắt cô, người trừ yêu không nên cùng Lý Thanh Lân lăn lộn? Đây là thành kiến gì?

- Thi trùng yêu do các ngươi trừ sao?

Minh Hà bình tĩnh trả lời.

- Nó chạy, là bần đạo tự tay chém giết đấy.

Tần Dịch: "..."

- Đêm qua bần đạo muốn đi xem Thanh Lân vương tử, xác nhận một ít chuyện, vô tình nhìn thấy hành trình nông trang của ba vị.

Minh Hà thản nhiên nói.

- Lý Thanh Lân rõ ràng có năng lực trừ yêu, lại giả bộ vô lực, bỏ mặc yêu vật rời đi. Tâm tư của hắn chẳng qua là vì giải mê đề trong trang, vì kết quả cuối cùng này, yêu vật chạy hay chết, đối với hắn không quan trọng. Đây là một người quyền mưu, mà không phải người trừ yêu.

Tần Dịch xấu hổ, nói như vậy xác thực không sai, Lý Thanh Lân đương nhiên không phải người hàng yêu trừ ma hành hiệp trượng nghĩa, đổi thành Lý Thanh Quân còn không sai biệt lắm. Nhưng cái này không bôi đen hắn được, con đường của mỗi người không giống nhau mà thôi.

Hắn thở dài.

- Tiên... Ah, Minh Hà đạo trưởng tìm ta nói những thứ này, đến cùng muốn biểu đạt cái gì?

- Bần đạo muốn nói, người như Lý Thanh Lân, nếu như cảm thấy có lợi khi hợp tác cùng yêu vật, chắc hắn sẽ hợp tác.

- Thật sự nói hươu nói vượn.

Tần Dịch không vui nói.

- Chân chính hợp tác cùng yêu vật là...

Nói phân nửa thì nói, nơi đây là cửa Trường Sinh Quan, không thể nói lung tung.

Nhưng thần sắc của hắn nhìn về phía miếu đã biểu lộ thái độ, Minh Hà khẽ lắc đầu.

- Bần đạo đã tận mắt nhìn thấy quốc sư trừ yêu, ra tay hung ác, không khoan dung chút nào. Trái lại, đêm thái tử gặp chuyện, có yêu khí như điện, qua lại phủ vương tử, đến nay yêu khí trong phủ vẫn đậm như trước. Bần đạo chính vì chứng thực chuyện này mới đi âm thầm quan sát Thanh Lân vương tử.

Tần Dịch ngẩn người, trong lòng biến đổi nhiều lần, đột nhiên trừng lớn hai mắt.

Minh Hà lại nói.

- Ta thấy công tử có thể vung gậy trừ yêu, lại có thể phá Bát Môn Kim Tỏa, hiển nhiên là người tu hành. Mà công tử lại gọi thẳng tên Lý Thanh Lân, không phải cấp dưới của hắn, cái này có kẽ hở. Nếu công tử còn có mấy phần ý niệm trừ ma vệ đạo, chẳng biết có thể giúp bần đạo một chuyện nhỏ hay không?

Tần Dịch híp mắt.

- Cô muốn ta điều tra yêu quái trong phủ Lý Thanh Lân?

- Đúng vậy.

Minh Hà thở dài.

- Bần đạo lần này du lịch chuyên vì hàng yêu trừ ma. Từng lập lời thề, sở học chỉ dùng đối phó yêu ma, không được dùng cho phàm nhân. Phủ Lý Thanh Lân có thủ vệ sâm nghiêm, nếu như bần đạo cường hành vào phủ trừ yêu, có chút không tiện.

Tần Dịch nhìn nàng thật lâu, nghiêm túc nói.

- Xin lỗi, Tần mỗ không có tâm tư trừ ma vệ đạo, muốn ta trừ mô (màng), úy (an ủi) đạo ngược lại còn có thể cân nhắc.

Hai từ nghe không có khác biệt, đạo cô không rõ hắn đang nói cái gì, trợn đôi mắt to kỳ quái nhìn hắn.

Lúc này mới nhìn ra vài phần cảm giác ngây thơ của tiểu mỹ nhân, cảm thụ lúc trước thật sự quá xa. Tần Dịch bỗng nhiên có chút vui vẻ, đạo cô này chỉ sợ rất đơn thuần ở các phương diện khác, cũng không phải xa không thể chạm.

Hắn rốt cuộc phiên dịch ý của mình.

- Tại hạ căn bản không phải tu sĩ, không cảm giác được yêu khí, thứ cho bất lực."

Nói xong quay người muốn đi, không thể vào Trường Sinh Quan, giống như đạo cô này, càng làm cho hắn khó xử như Trường Sinh Quan.

Minh Hà ở sau lưng thở dài.

- Công tử không tin tưởng bần đạo.

Tần Dịch không trả lời, yên lặng đi về. Thầm nghĩ đây không phải nói nhảm? Lý Thanh Lân cho mình ấn tượng rất tốt, cho dù không thể xưng bằng hữu, chung quy có vài phần giao tình, không tin hắn chẳng lẽ ngược lại tin đạo cô chưa từng gặp mặt như cô?

Bởi vì cô rất xinh đẹp?

Vậy cũng không thể.

Đến giờ mà cô còn không thèm hỏi tên lão tử đây!

Lui một vạn bước mà nói, cho dù phủ Lý Thanh Lân nuôi yêu quái, cũng không có gì lớn. Như nàng nói, Lý Thanh Lân là người quyền mưu, không phải người trừ yêu, đối với tương lai đăng cơ, hợp tác cùng yêu quái trong một ít chuyện cũng không phải chuyện quá khó lý giải, Tần Dịch cũng không cảm thấy mình nên đi quản loại chuyện này.

Hắn đến hợp tác với Lý Thanh Lân đối phó quốc sư, không phải đến quản việc tư của Lý Thanh Lân đấy.

Về phần "Đêm thái tử gặp chuyện"...

Đạo cô này đi ra từ trong miếu quốc sư, có trời mới biết nàng có mấy phần quan hệ với quốc sư, nói không chừng từ đầu đến đuôi đều đang nói dối, đang lợi dụng mình.

Vẫn nên trốn xa một chút thì tốt hơn.

Đang nghĩ như vậy, Minh Hà chẳng biết lúc nào bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, chặn đường đi. Tần Dịch hờ hững nói.

- Đạo trưởng còn có dặn dò gì?

Minh Hà không so đo ngữ khí của Tần Dịch càng thêm xa cách, ngược lại đưa qua một thanh kiếm gỗ, nói khẽ.

- Là bần đạo đường đột, nghĩ kỹ lại, ngươi xác thực không có tu hành, bảo ngươi đối mặt yêu vật ngược lại không tiện... Nếu ngươi khăng khăng đi vào phủ, ngươi hãy thu kiếm này, có thể tránh bị yêu vật làm hại.

Tần Dịch cúi đầu nhìn kiếm gỗ, lại nhìn Minh Hà.

Ánh mắt của Minh Hà vẫn thanh tịnh như nước.

Như nước Ngân Hà.

Tần Dịch muốn cự tuyệt, tâm niệm xoay chuyển, lại tiếp nhận kiếm gỗ, lễ phép thi lễ một cái, cuối cùng không nói một lời mà bước nhanh rời đi.

... ...

- Tình huống như thế nào?"

Đi đến chỗ không người, Tần Dịch lập tức thấp giọng hỏi Lưu Tô.

- Đạo cô kia có theo dõi không?

Lưu Tô không có âm thanh, qua một hồi mới nói.

- Không theo dõi, bất quá nói chuyện vẫn nên nói nhỏ, không biết thần thức của nàng có thể nghe trộm hay không.

Tần Dịch lại đem giảm thanh âm xuống vài phần.

- Ngươi hôm nay như thế nào, bình thường không có việc gì đều líu ríu, hôm nay đang cần ngươi phán đoán mấy phần về đạo cô này lại không lên tiếng?

Lưu Tô yếu ớt nói.

- Đây là tu sĩ rất lợi hại... Mặc dù với tu hành trước mắt của nàng còn không phát hiện được sự hiện hữu của ta, nhưng nếu ta nói chuyện cùng linh hồn ngươi ngay trước mặt nàng, hồn lực chấn động gần trong gang tấc liền có khả năng bị nàng phát giác, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

- Tu sĩ... Rất lợi hại?

Tần Dịch có chút sững sờ.

Đã từng nghe Lưu Tô xem thường cái này xem thường cái kia, Tần Dịch cũng tin tưởng chủ nhân trước đây của nó khẳng định vô cùng trâu bò. Lần đầu tiên nghe nó đánh giá một người tu hành nào đó "Rất lợi hại".

Lưu Tô đột nhiên hỏi.

- Thời điểm nàng hỏi ngươi vũ khí, vì sao ngươi khẩn trương? Sợ ta bị phát hiện?

Tần Dịch tức giận nói.

- Đương nhiên. Đạo cô này không thể đo lường, nếu như muốn giết ngươi làm sao bây giờ?

Lưu Tô trầm mặc. Qua một hồi, cười khẽ một tiếng, ý vị khó hiểu.

Nó không có lại tiếp tục đề tài, chậm rãi nói đến Minh Hà.

- Cốt linh của đạo cô này không vượt qua hai mươi, lại đã tiến vào cảnh giới Cầm Tâm, không, là Cầm Tâm sắp viên mãn.

- Cầm Tâm là gì?

Lưu Tô rất khó được khi không trào phúng.

- Được rồi, dựa theo Trúc Cơ Kim Đan đầy đầu ngươi, ngươi lý giải thành Trúc Cơ là được.

- Mới Trúc Cơ còn không có viên mãn, cũng không phải rất ngưu...

- Nàng còn chưa đủ hai mươi tuổi! Có biết đây là khái niệm gì không!

Thái độ Lưu Tô vốn nhu hòa rốt cuộc nhịn không nổi, thiếu chút nữa muốn chửi thề.

- Còn nhiều người tu đến chết đều không Trúc Cơ được kìa, nàng sắp viên mãn rồi! Yêu hổ ngươi đánh không lại kia, nàng thổi một hơi cũng có thể thổi chết, Lý Thanh Lân có võ học nhìn như rất lợi hại, có thể đỡ được một chiêu của nàng coi như phát huy vượt xa người thường rồi!

Tần Dịch bỗng nhiên nói.

- Nói cách khác, đây là một Tu tiên giả chân chính?

- Đúng, không thể nghi ngờ, hơn nữa sở học của nàng vô cùng tuyệt diệu, tuyệt đối không phải loại Tụ Linh Trận chó má kia có thể so sánh, ta xem nàng hơn phân nửa là xuất thân huyền môn chính tông nhất lưu! Ngươi có biết kiếm gỗ đào nàng đưa cho ngươi là cái gì không?

- Cái loại Vân Trung Tử cho Trụ vương kia?

Lưu Tô chưa từng nghe qua câu chuyện này, nói thẳng.

- Thanh kiếm gỗ đào này được nàng thi thuật, chỉ cần trong phạm vi có yêu quái liền sẽ tự động uống máu yêu, không có thương tổn đối với người, đối với yêu lại có uy lực phi phàm. Hiện tại ta cũng không tiện phán đoán phạm vi tìm yêu là bao nhiêu, nhưng loại thủ đoạn phụ thuật vào vật mà không tan này đã là trụ cột của luyện chế pháp bảo.

Tần Dịch ngây người hồi lâu, chần chờ nói.

- Chẳng lẽ nàng thật sự giúp ta phòng thân?

Lưu Tô không đáp.

Tần Dịch lúc ấy nhận kiếm đương nhiên vì để cho Lưu Tô phán đoán lai lịch cùng công dụng của nó một chút, kết quả lấy được thật sự là dùng để trừ yêu, cái này thì kỳ rồi. Hắn nhíu mày, chỉnh lý kỹ càng các loại tình huống một lần, vẫn như cũ cảm thấy rối bời, không hiểu ở đâu ra một nhân vật Trúc Cơ xuất thân huyền môn chính tông trâu bò chạy đến tiểu quốc Nam Cương này làm gì?

Người tu hành chân chính xuất thân huyền môn chính tông, có nghĩa không phải môn hạ của quốc sư, nghĩ như thế nào vẫn cảm thấy Đông Hoa Tử kia cũng không có mặt mũi này, nếu không Lý Thanh Lân tắm rửa đi ngủ là được, còn đấu cọng lông.

Nhưng mặc dù chỉ là vân du bốn phương đi ngang qua, nàng vẫn rất có địch ý đối với Lý Thanh Lân, nếu như thật sự động ý niệm làm mấy thứ gì đó, Lý Thanh Lân xong đời.

- Được rồi, trước tiên về phủ lại nói tiếp. Hiện tại không biết, sẽ có thời điểm biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK