Mục lục
Tiệm Hoành Thánh Số 444
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125: Tình yêu không cách nào đáp lại 2


Lúc đầu Triệu Mỹ Mỹ chỉ là tò mò, nhưng cứ nói chuyện mãi mà đã một, hai tiếng trôi qua. Triệu Mỹ Mỹ cảm thấy đã khuya như vậy mà còn tán gẫu với mình thì thật vất vả nên chủ động thanh toán hai tiếng phí tán gẫu.


Sau buổi tâm sự đêm khuya đó, Trình Tiểu Hoa cũng đã hiểu phần nào, sau đó, cô cũng có đi tìm Thường Thanh nói chuyện. Thường Thanh tự biết khuyết điểm của mình, đối với tình yêu không thể nào đáp trả kia, ngoài áy náy ra thì cũng không có cách nào khác.


Cuối cùng, Thường Thanh chỉ nói một câu: “Mỗi cô gái đều có quyền theo đuổi hạnh phúc. Tôi không thể cho cô ấy thứ hạnh phúc mà cô ấy muốn, chi bằng sớm buông tay đi.”


Đã đến nước này rồi, ngoài nuối tiếc thì Trình Tiểu Hoa cũng không thể làm gì được nữa. Đối với con gái mà nói, yêu sâu đậm mà không được đối phương đáp lại, cũng quá không công bằng rồi.


Buổi tối nọ, Trình Tiểu Hoa hỏi Cảnh Thù: “Có cách nào đổi lại cho Thường Thanh không?”


Cảnh Thù nói: “Trừ khi Mạnh Bà đồng ý. Nhưng em nghĩ xem, Nghiệp quả đã bị Thường Tiểu Bạch ăn mất rồi, dựa vào cái gì mà đòi Mạnh Bà trả lại cho cậu ta?”


Trình Tiểu Hoa vốn nghĩ muốn giúp Thường Thanh, nhờ vả Mạnh Bà nhưng bỗng nhiên nhớ tới Mạnh Bà yêu thầm Cảnh Thù mà Cảnh Thù lại yêu mình. Cũng hơi bị lằng nhằng nhỉ?


Cảnh Thù thấy Trình Tiểu Hoa nhìn mình với ánh mắt cổ quái, có lẽ đoán được cái gì đấy, vội nói: “Ta với Mạnh Bà không có quan hệ gì cả!”


Trình Tiểu Hoa hỏi: “Anh không làm gì người ta thì sao người ta lại thích anh?”


Cảnh Thù cúi đầu kéo ngăn kéo để tiền, cố ý chuyển đề tài: “Năm nay buôn bán không tệ, kiếm được kha khá đấy. Giờ em có thể coi là đại gia rồi nhỉ? Có nghĩ sẽ dùng như thế nào không?”


Trình Tiểu Hoa đẩy mạnh ngăn kéo tủ lại: “Em có bao nhiêu tiền em tự biết, anh không cần nhắc nhở. Nói đi, anh quen người ta như thế nào?”


Cảnh Thù: “Không nói được không?”


Trình Tiểu Hoa: “Nói đi, em hứa không tức đâu.”


Lúc này Cảnh Thù mới kể: “Thực ra cũng không có gì. Chỉ là có một ngày, ta đi ngang qua sông Vong Xuyên, tiện tay ngắt một đóa hoa, lại tiện tay vứt đi. Không ngờ vừa khéo rơi vào tay Mạnh Bà. Mà cái lúc đó, Minh giới đang tuyên truyền nâng cao ý thức  bảo vệ môi trường, cấm vứt rác bừa bãi. Ta làm người đứng đầu Thập Điện Diêm La, tất nhiên là không thể thừa nhận mình vứt rác bừa bãi được. Thế nên thuận miệng nói: “Hoa này đẹp đấy, tặng cho cô.” Không ngờ được là Mạnh Bà cài đóa hoa kia lên đầu mãi, cho đến khi nó héo rũ mới bỏ. Cô ta còn chạy tới hỏi ta có thể đưa cho cô ta thêm một đóa nữa không.”


Trình Tiểu Hoa nghe vậy, trong lòng có cảm giác không rõ: “Vậy anh nói như thế nào?”


Cảnh Thù: “Ta còn có thể nói gì? Tất nhiên là không tặng chứ. Đã nói là ven bờ Vong Xuyên toàn là hoa, cô thích thì tự đi mà hái. Ai biết được là nàng nghĩ rằng ta tặng hết hoa ven Vong Xuyên cho nàng. Sau đó mỗi ngày cài một đóa, gặp ma quỷ đều nói là ta tặng. Em thấy ta có oan uổng không cơ chứ?”


Trình Tiểu Hoa hừ lạnh: “Oan cái rắm! Ai kêu anh rảnh rỗi ngắt hoa hả? Hái thì cứ hái đi, lại còn đi vứt bừa bãi. Vứt lại còn trúng Mạnh Bà? Anh nói anh vô tình hay là cố ý ném cho Mạnh Bà?”


Cảnh Thù: “Sao ta lại cố tình cơ chứ?”


“Không cố tình thì sao còn nói “Hoa này đẹp, tặng cho cô”. Giống như trong ngôn tình, em còn đẹp hơn hoa. Đây không phải tán tỉnh thì là gì?”


Cảnh Thù: “Hoa kia đẹp thật mà, ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi, nào có nghĩ được vòng vèo xa xôi như vậy? Sao giờ lại thành tán tỉnh cơ chứ?”


“Không phải đã suy tính lâu thì chẳng lẽ là nhất thời xúc động à? Với cái vẻ mặt chuyên gây chuyện thị phi này của anh, vừa làm hành động đó thì ai mà chẳng nghĩ thế. Chết cũng không thừa nhận!”


“Ai chết không thừa nhận?”


“Vậy anh thừa nhận à?”


“Thừa nhận? Ta có thừa nhận đâu mà? Hoa Hoa, em nói em không tức giận cơ mà. Sao lại tức giận rồi?”


“Em không tức giận, em chỉ cảm thấy anh làm không đúng. Đầu tiên là tặng người ta hoa, làm người ta tương tư, xong lại trộm yếm cho người ta. Anh nói anh đường đường là Diêm La, sao lại không nghiêm chỉnh như thế hả?”


“Chuyện cái yếm ta giải thích với em rồi mà? Sao em lại nhắc chuyện cũ làm gì? Quả nhiên, con gái đều khẩu thị tâm phi, nói không tức giận chỉ là lừa gạt ta nói ra, cuối cùng vẫn giận! Đây không phải tự mình sinh sự à?”


“Em đâu có tức giận đâu? Em tự mình sinh sự à? Rõ ràng em đang phân tích cho anh hiểu, sao lại thành anh chỉ trích ngược lại em?”


“Đó là chỉ trích à? Em đừng có mà khiêu khích sự nhẫn nại của bản quân!”



Nói qua nói lại thế là thành cãi nhau. Cuối cùng, Trình Tiểu Hoa tức giận lên tầng, Cảnh Thù hờn dỗi xị mặt ngồi sau quầy thu ngân.


Không khí trong tiệm hoành thánh trở nên vô cùng ngột ngạt vì đôi tình nhân cãi nhau. Lúc A Phòng và Thường Tiểu Bạch đến, cũng cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt này.


A Phòng: “Tiểu Bạch ơi, nay ít việc, hay chúng ta đến thành phố bên cạnh ăn cơm đi?”


Thường Tiểu Bạch: “Cũng được. Ăn xong thì đi bộ về cho dễ tiêu hóa này.”


Giờ phút này, Tôn Danh Dương và Sơn Miêu đều không dám đi trêu chọc Cảnh-đang-giận-dỗi-Thù, thấy sắp đến giờ đóng cửa, một yêu một quỷ nhanh chóng đi bộ đi xem phim giữa đêm.


Trên đường, Tôn Danh Dương còn ra vẻ nghiêm túc dạy dỗ Sơn Miêu: “Có thấy chưa? Sau này có gặp tình huống như thế, cũng nhất định không được kể về bạn gái cũ. Con gái là loại miệng nói không để ý nhưng trong lòng lại cực kì để ý. Điện hạ không hiểu đạo lý này nên mới thế đấy, chậc chậc!”


Sơn Miêu cau mày suy ngẫm, bỗng nhiên vỗ trán: “Nhưng tôi không có bạn gái cũ mà. Cho nên không cần lo lắng chuyện này.”


Tôn Danh Dương lắc đầu thở dài: “Tiểu Hắc đấy thôi? Đàn ông đúng là bọn có mới nới cũ.”


Sắc mặt Sơn Miêu ngay lập tức thay đổi, giọng điệu cũng trở nên ngheiem túc: “Tôi với Tiểu Hắc chỉ là bạn bè bình thường thôi, anh đừng có mà nói hươu nói vượn!”


Vừa đến rạp chiếu phim, Sơn Miêu và Tôn Danh Dương vô tình thấy Triệu Mỹ Mỹ.


Bởi vì có mối quan hệ với Trình Tiểu Hoa nên hai người bọn họ cũng quen biết Triệu Mỹ Mỹ, hơn nữa, ngoại trừ việc là bạn thuở nhỏ của Trình Tiểu Hoa thì còn là bạn gái của Thường Thanh. Nhưng mà, lúc này đi bên cạnh Triệu Mỹ Mỹ là một cậu thanh niên đẹp trai, khí độ bất phàm. Cậu thanh niên mặc áo sơ mi màu hồng, quần màu đỏ. Trong ánh mắt của Tôn Danh Dương và Sơn Miêu thì rất chi là táo bạo.


Thấy người quen, Triệu Mỹ Mỹ kéo tay cậu thanh niên đi tới, nhiệt tình chào hỏi bọn họ.


Tôn Danh Dương hỏi: “Người đi cùng cô là ai thế?”


Triệu Mỹ Mỹ cười nói: “Bạn trai tôi, tên là Vọng Trần.”


Cậu thanh niên kêu Vọng Trần kia mỉm cười vẫy tay: “Chào”


“Phim sắp chiếu, chúng tôi đi xem đây, gặp sau nhé!”


Đợi hai người đi xa, Tôn Danh Dương bĩu môi: “Hừ, đồ con gái lăng nhăng!”


Sơn Miêu thở dài: “Thường Thanh thật đáng thương, vậy mà lại bị đá.”


Triệu Mỹ Mỹ đi được một đoạn khá xa, chắc chắn hai người kia không nhìn thấy mới buông tay Vọng Trần ra, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi vì đã dùng cậu làm lá chắn.”


Vọng Trần nói: “Không sao đâu. Chỉ cần cậu muốn, tớ lúc nào cũng sẵn lòng.”


“Hai người họ đều quen bạn trai chị, nhất định sẽ kể lại, nếu như anh ấy còn để ý đến chị thì sẽ ghen nhỉ?”


“Sao phải đoán già đoán non làm gì? Lát nữa sẽ biết được thôi. Nếu một người đàn ông mà không quan tâm đến việc cậu đi với một người đàn ông khác thì không đáng để cậu yêu đâu. Phim sắp chiếu rồi, để tớ đi mua đồ uống với bỏng ngô cho, giờ cậu đang đến tháng nên uống đồ uống nóng. Vừa nãy tớ thấy ở quầy có bán nước đường đỏ táo tàu, mua một cốc nhé?”


“Ối? Sao cậu biết tớ đang đến tháng?”


“Bởi vì lúc nhìn thấy cậu ôm bụng, tớ đã hỏi có phải là ăn đồ ôi thiu hay không, cậu bảo không, còn nói là qua vài ngày nữa là sẽ đỡ. Chắc chắn là đau bụng đến tháng.”


Triệu Mỹ Mỹ nghe thế thì cảm thấy ấm áp, Vọng Trần đúng là một người đàn ông ấm áp. Thường Thanh nếu mà chu đáo được bằng một phần mười như vậy thì bản thân cũng thấy thỏa mãn lắm rồi.


Xem phim xong, vừa trở về ký túc xá, Triệu Mỹ Mỹ đã nhận được tin nhắn của Vọng Trần:


[Về đến nơi chưa?]


[Vừa đến.]


[Ừ, tớ yên tâm rồi. Buổi tối ngủ sớm đi nhé, nếu không sẽ bớt xinh đấy. Ngủ ngon mơ đẹp nhé.]


[Ừ, ngủ ngon.]


Suy nghĩ một lúc, Triệu Mỹ Mỹ lại nhắn tin cho Trình Tiểu Hoa: 


[Tiểu Hoa, cậu ngủ chưa?]


[Tớ chưa. Sao thế, lại mất ngủ à?]


[Gần đây tâm trạng tớ tốt hơn nhiều rồi, một lát nữa sẽ đi ngủ thôi. Tớ có chuyện này muốn kể cho cậu nghe.]


[Ừm, cậu kể đi]


Vì thế, Triệu Mỹ Mỹ đem hết chuyện quen biết với Vọng Trần ra kể cho Trình Tiểu Hoa nghe.


Tối hôm đó, sau khi chuyển phí cùng tán gẫu cho đối phương, Triệu Mỹ Mỹ cứ nghĩ là xong hết rồi. Ai ngờ, sang sáng ngày hôm sau lại nhận được tin nhắn của đối phương, ân cần hỏi cô đã ăn cơm chưa? Tâm trạng có tốt hơn không? 


Một người đàn ông xa lạ lại chủ động quá mức thì đa số phụ nữ sẽ cảnh giác. Nhưng mà, anh ta thật sự rất biết cách nói chuyện, cho bạn cảm thấy thoải mái như gặp được tri kỉ, từ đó mà không còn cảm giác phản cảm.


Mới đầu Triệu Mỹ Mỹ còn thấy lạ nên hỏi hắn là mình không có trả phí nữa, sao vẫn còn nói chuyện với mình. Đối phương nói, bởi vì cảm thấy cô không vui nên mới lưu ý, nhịn không được mà hỏi thăm đôi câu.


Triệu Mỹ Mỹ và Thường Thanh yêu đương lâu như vậy, Thường Thanh lúc nào cũng lạnh như tảng băng vậy. Giờ bỗng có người quan tâm, nhớ thương, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy bị uất ức. Sau vài ngày hàn huyên, Triệu Mỹ Mỹ đột nhiên nghĩ đến việc nếu mình vui vẻ cùng người đàn ông khác thì Thường Thanh có tức giận hay không? Nếu hắn có tức giận thì chứng tỏ là hắn vẫn quan tâm đến mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK