Mục lục
Tiệm Hoành Thánh Số 444
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Cổ trấn bị lãng quên 9


Trình Tiểu Hoa nói: "Ta từ trên đỉnh núi Lạc Nhật xuống mà có phát hiện ra cái gì đâu."


Từ Phong nói: "Có mà! Ngay trên núi Lạc Nhật, ở sườn núi phía Tây có một cái động quỷ, trước động có một tấm bia đá không chữ. Chỉ cần xoay chuyển bia là có thể thấy. Ban ngày, năng lượng đó khá yếu nhưng nếu nàng có đi thì vẫn cần phải cẩn thận, cái thứ đó rất lợi hại, rất tà ác. Chúng ta bị nhốt ở đây hơn một nghìn năm, ta nghi ngờ là do thứ đó đang chờ đợi thời cơ thích hợp, chờ đến lúc có thể ăn hồn trong trấn một lượt luôn!"


Lúc gã nhắc tới việc hồn của toàn bộ người trong trấn bị ăn sạch, Trình Tiểu Hoa cảm thấy được gã đang sợ hãi. Có thể làm cho một lão quỷ nghìn năm như gã sợ hãi, Trình Tiểu Hoa rất tò mò thứ kia rốt cuộc là gì.


Đúng lúc này, gà trong trấn cất tiếng gáy to: "Ò ó o"


Thân hình Từ Phong dần dần chuyển thành trong suốt: "Tất cả đều có công lao của cô nương, nàng nhất định phải giúp chúng ta, nhất định phải giúp chúng ta..."


Còn chưa nói hết thì gã đã tiêu biến mất. Toàn bộ trấn nhỏ này, bao gồm cả tửu lâu này đều biến mất.


Ở chân trời phía Đông, mặt trời từ từ ló rạng, cũng là lúc dương khí bắt đầu dâng cao, âm khí không còn chiếm thế thượng phong được nữa.


Trình Tiểu Hoa nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy chính mình đang đứng ở một chỗ hoang vu, dưới chân là đá vụn, cỏ dại. Sông nhỏ, cầu đá, cùng vô số dân cư trên trấn đều không thấy đâu nữa. Hết thảy đều giống như giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài.


"Hoa Hoa!" Cảnh Thù chạy như bay tới, giữ chặt hai vai Trình Tiểu Hoa, xem xét cả người cô từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ: "Em không sao chứ? Cái thứ kia có làm hại gì em không?"


"Em không sao." Trình Tiểu Hoa nhìn thấy sự sốt ruột trên mặt Cảnh Thù, đáy lòng đều cảm thấy ngọt ngào. Sau lưng Cảnh Thù là Sơn Miêu, Tôn Danh Dương, Trình Tiểu Hoa vui vẻ nói: "Sơn Miêu, mau đưa đồ ăn cho chị đi! Từ chiều qua đến giờ không dám ăn gì cả, đói suýt chết rồi này!"


Sơn Miêu hối lỗi nói: "Chị Tiểu Hoa, em rất xin lỗi chị. Cả một đêm đều không tìm được chị, trong lòng em rất lo lắng, mà em cứ lo lắng là lại muốn ăn một cái gì đấy. Cho nên..."


Trình Tiểu Hoa không biết nói gì: Lo lắng thì liên quan gì đến chuyện ăn uống chứ?


Tôn Danh Dương còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn: "Tiểu Hoa, nếu cô thật sự rất đói thì cứ nướng con mèo ngốc này để ăn đi."


Cảnh Thù gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.


Sơn Miêu không dám cậy mạnh với Cảnh Thù, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Tôn Danh Dương.


Trình Tiểu Hoa ôm bụng nói: "Đi nhanh đi, đến phố mua sắm ở dưới núi lấp đầy cái bụng đã. Nếu không, tôi chưa bị thứ ma quái gì hại chết thì đã bị đói chết rồi, thế thì hơi bị mệt mỏi đấy."


Lúc này còn chưa đến sáu giờ sáng, bọn họ đi nhanh hơn so với người thường nên lúc xuống núi chỉ mới hơn sáu giờ mà thôi. Ngoại trừ một số chỗ bán đồ sớm, còn những tiệm cơm đều chưa mở cửa buôn bán.


Vì thế, người, yêu, thần, quỷ xếp thành hàng vây quanh một hàng bánh crepe bên đường, ngấu nghiến món bánh crepe nhân trái cây.


Trình Tiểu Hoa ăn một hơi hết nửa cái bánh, uống thêm một ly sữa đậu nành mới có sức để kể lại cho mấy người kia nghe câu chuyện hôm qua.


Tôn Danh Dương nghe xong mãi một lúc mới hiểu: "Ý cô là con quỷ kia không xấu? Chỉ là bị giam, không có cách nào thoát thân?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Theo như gã nói thì là như vậy. Nhưng tôi không dám chắc chắn, cơ mà hắn có thể nói chính xác vị trí của cái thứ kia nên có lẽ không phải là giả. Hơn nữa, tôi còn cảm nhận được nỗi sợ hãi của hắn với cái thứ kia. Điện hạ, anh cảm thấy cái thứ kia có thể là gì?"


"Chẳng qua là một con yêu tinh trên núi thôi. Nếu muốn biết thì chúng ta đi xem thử xem." Lúc này Cảnh Thù đang cầm miếng bánh cắn ăn, hắn không thích ăn uống cho lắm, ăn chỉ để hợp cảnh mà thôi.


Nói mãi mà không thấy Sơn Miêu hé răng nói gì, đến lúc Tiểu Hoa chú ý đến cậu thì hay rồi, con mèo ngốc kia đã ăn xong cái bánh thứ mười, còn đang giục người ta làm nhanh lên.


Trình Tiểu Hoa bất lực, thảo nào sau khi cô ăn xong cái thứ hai mà chờ mãi không thấy mang thêm cái nào lên nữa, hóa ra là đều đã bị Sơn Miêu ăn hết rồi.


Cuối cùng Sơn Miêu cũng nhận ra cái gì đó, mới đưa nửa cái bánh ăn dở trong tay cho Tiểu Hoa: "Chị Tiểu Hoa, chị ăn nữa đi này!"


Trình Tiểu Hoa nhìn nửa miếng bánh bị cắn nham nhở kia, thật sự không dám nhận lấy.


Cuối cùng cô đoạt miếng bán trên tay Cảnh Thù, cái hai miếng: "Chị ăn cái này là được rồi. Em cứ tự ăn đi."


Nếu như là người khác cướp của Cảnh Thù thì kết cục sẽ rất là thảm.. Nhưng đối phương lại là Trình Tiểu Hoa, hắn không những không tức giận mà còn rất đắc ý.


Sươn Miêu buồn bực: "Vì sao chị Tiểu Hoa không ăn bánh mình đưa cơ chứ?


Tôn Danh Dương thở dài: "Đồ mà cậu ăn qua ý, chỉ có thể đưa cho Manh Manh ăn thôi."


Sơn Miêu càng thấy lạ: "Tại sao?"


Tôn Danh Dương vỗ vai nói: "Miêu này, sau này đừng xem thế giới động vật nữa, hãy xem phim ngôn tình đi. Nếu không, vài năm nữa Manh Manh lớn rồi, cậu làm sao có thể cùng người ta yêu đương được cơ chứ?"


Lấp đầy chiếc bụng đói rồi, bọn Trình Tiểu Hoa lại tiếp tục lên núi Lạc Nhật.


Dựa theo lời Từ Phong nói, bọn họ đi đến phía Tây núi Lạc Nhật, quả thật có thấy một tấm bia không chữ. Nhìn từ bên ngoài, tấm bia này không khác mấy so với những bia mộ bình thường. Người bình thường đi qua đây, chắc sẽ nghĩ đây là một ngôi mộ hoang.


Sơn Miêu đang chuẩn bị dịch chuyển tấm bia thì bị Cảnh Thù cản lại: "Bia này không được phép di chuyển!"


Trình Tiểu Hoa nói: "Anh phát hiện ra gì rồi sao?"


Cảnh Thù sờ lên trên tấm bia nói: "Đây là đá trấn yêu, trên thạch có linh lực cường đại, chắc là có người lập phong ấn ở đây, giam giữ thứ gì đó ở bên trong."


Trình Tiểu Hoa hỏi: "Phong ấn ư?"


Cảnh Thù gật đầu: "Ừ, là phong ấn. Hơn nữa trên đá trấn yêu này có linh lực từ thần, cho nên, nói cách khác là có một yêu vật bị thần phong ấn ở đây. Thần thường mạnh hơn yêu rất nhiều, cho dù có một con yêu vật nào chọc giận thần thì có thể tiêu diệt nó luôn cũng được. Rất ít khi dùng đến phong ấn, trừ khi yêu vật này quá mức lợi hại, đến cả thần cũng không làm gì được, chỉ đành phong ấn nó ở đây."


Thời hiện đại, mặc dù có không ít yêu tinh nhưng đại đa số chỉ là những yêu tinh bậc thấp có mấy trăm năm tu luyện. Như thụ yêu lần trước họ gặp, đã tu luyện hơn một nghìn năm đã được xem là hiếm thấy. Nhưng thụ yêu nghìn năm, cũng chỉ có tu vi ngang một tầng công lực của Cảnh Thù mà thôi, vẫn ở thế yếu hơn. Bởi thế, có thể liên tưởng một chút, một con yêu vật mà thần không làm gì được thì sẽ lợi hại đến mức nào.


Sắc mặt Cảnh Thù với Trình Tiểu Hoa đều nghiêm trọng, hai người đang lo lắng xem nên làm gì tiếp theo thì nghe Tôn Danh Dương nói: "Có lẽ không phải do yêu vật quá mạnh mà là do thần rất yếu?"


Cảnh Thù im lặng ba giây, sau đó mở miệng: "Yếu thì đã không được phong thần."


Tôn Danh Dương: "..."


Trình Tiểu Hoa nói: "Nếu như đã bị phong ấn thì cũng sẽ không có khả năng gây ảnh hưởng gì đến vong hồn ở trấn Phượng Minh chứ?"


Cảnh Thù gật đầu: "Chỉ có hai khả năng, một là phong ấn đã yếu đi, yêu lực rò rỉ ra ngoài có thể không chế vong hồn trong trấn. Còn một khả năng nữa, là tên Từ Phong kia đã nói dối."


Trình Tiểu Hoa nghĩ lại những lời Từ Phong nói đêm qua: "Đúng rồi! Gã có nói qua, nhắc ta hãy đến vào ban ngày, còn nói ban ngày là lúc thứ kia suy yếu nhất. Chỉ có ma mới hoạt động về đêm, ban ngày đi trốn. Còn tu vi cao một chút thì không hề sợ ánh sáng."


Cảnh Thù nói: "Vẫn có, yêu là từ sinh linh trên thế gian biến thành, trong số những sinh linh này cũng có loại e ngại ánh sáng mặt trời."


Trình Tiểu Hoa nói: "Có nghĩa là con yêu vật kia có thể là một loài sợ ánh sáng sao?"


Cảnh Thù nói: "Đừng đoán nữa, vào xem đi. Nếu phong ấn thật sự yếu đi, yêu vật xuất hiện trở lại thì sẽ gây ra rất nhiều chuyện phiền phức đấy."


"Chúng ta cứ xông vào như vậy liệu có vô tình giải trừ phong ấn không, lại khéo quá hóa vụng thì sao?"


"Tất nhiên người bình thường thì không được."


Cảnh Thù cười đầy vẻ tự tin, giương tay tạo một kết giới, dưới ánh mặt trời giống như một cái phao lấp lánh ánh sáng, bao phủ một trăm mét quanh đá trấn yêu.


Sau khi lóe sáng một cái, kết giới biến mất. Nếu có người bình thường đến đây sẽ không thể nhận ra có chỗ bất thường, chẳng qua nếu tới quá gần thì sẽ bị tường kết giới ngăn lại. Mà thứ gì đó ở bên trong kết giới cũng không thể phá kết giới để ra ngoài được.


Hai tay Cảnh Thù đặt lên đá trấn yêu, dịch nó sang một bên, sau một tiếng nổ ầm, chỗ ban đầu là đá trấn yêu lộ ra một miệng động có đường kính khoảng một thước, bên trong tối đen, giống như một cái miệng yêu quái lớn, lúc nào cũng có thể cán người. Đứng ở cửa động, có thể cảm nhận được từng cơn từng cơn gió lạnh tấp vào mặt.


Cảnh Thù nói: "Đá trấn yêu chỉ có thể tạm thời dịch chuyển trong một giờ, sau đó sẽ tự động đóng lại. Dựa vào năng lực của mọi người thì không thể mở ra được. Nếu hơn một giờ sau ta vẫn chưa quay trở lại mà cửa động đã đóng lại thì Tiểu Hoa, em phải ngay lập tức gọi cho Quảng Bình, để nó tới cứu ta đấy."


Trình Tiểu Hoa nói: "Anh có ý gì? Anh muốn đi một mình sao, không đưa tụi em đi cùng à?"


Cảnh Thù nói: "Ở dưới có thứ gì, ta cũng chưa biết, nên sẽ không đưa em đi mạo hiểm cùng ta."


Trình Tiểu Hoa nói: "Không mạo hiểm thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ được? Anh đừng quên đây là nhiệm vụ của em, nếu như toàn bộ quá trình đều là anh làm thì có lẽ sẽ bị tính là thất bại mất?"


Cảnh Thù lo lắng suy nghĩ, cuối cùng vẫn là gật đầu, trước khi vào động cứ dặn đi dặn lại cô phải thật cẩn thận. Để Tôn Danh Dương và Sơn Miêu ở ngoài động canh giữ.


Miệng động là chạy thẳng xuống dưới, bên trong rất hẹp, ước chừng chỉ khoảng hơn một mét, Cảnh Thù và Trình Tiểu Hoa đều phải cúi người mới có thể đi xuống được. Bởi vì quá tối nên Cảnh Thù thả ra hai ngọn U Minh Hỏa, để nó trôi nổi phía trước, còn hai người chậm rãi đi theo.


Nhờ có ánh lửa mà có thể thấy được trong động cực kì ẩm ướt, dưới chân dần dần có bùn lầy. Mùi bùn đất có ở khắp nơi, xộc thẳng vào mũi hai người.


---


Cứ tưởng sắp được gặp Quảng Bình ù pa ạ :3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK