Mục lục
Tiệm Hoành Thánh Số 444
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xử lý xong việc của Lôi Lôi, Trình Tiểu Hoa chuẩn bị quay về tiệm hoành thánh. Bây giờ, thời gian vẫn còn sớm, mới chỉ hơn hai giờ đêm, cô nghĩ về cửa hàng chắc sẽ bận rộn một hồi. Ban đêm Tôn Danh Dương có công việc phải làm, trong cửa hàng chỉ còn lại Cảnh Thù và Sơn Miêu thôi, chắc sẽ rất bận rộn.

Lúc đến trước cửa lại thấy bên trong tiệm tối om, cửa chính cũng khóa, nhìn rất giống những cửa hàng chung quanh, vô cùng yên tĩnh. Trình Tiểu Hoa nhìn đồng hồ, nghĩ thầm: “Còn chưa đến ba giờ mà. Vào giờ này có đôi khi sẽ có quỷ sai đến ăn khuya, bình thường đều chưa đóng cửa. Hôm nay… Ừm! Nhất định là họ nhân lúc mình không ở đây, không muốn làm việc nên đã đóng cửa đi chơi rồi”. Vừa nghĩ, Trình Tiểu Hoa vừa đẩy cửa bước vào. Không có đèn nên bên trong rất tối, cho dù có đèn đường cũng không làm bên trong sáng lên tý nào. Nhưng thị lực của Trình Tiểu Hoa rất tốt, có thể mơ hồ thấy những chiếc bàn đều bị dịch chuyển, được ai đó xếp sang một bên, tạo ra một khoảng trống ở chính giữa. Có vẻ như cả ngày hôm nay đều không buôn bán gì.

“Điện hạ! Sơn Miêu! Hai người lại trốn việc à?”

Gọi hai người kia mà không có ai trả lời, giống như không hề có nhà vậy. Chẳng lẽ là điện hạ dẫn Sơn Miêu đi xem phim? Không phải chứ? Với cái tính cách xem thường mọi thứ của điện hạ, không ghét bỏ Sơn Miêu đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể dẫn cậu đi chơi cơ chứ?

Trình Tiểu Hoa sờ s0ạng đi tới chỗ công tắc, đang chuẩn bị bật đèn thì nghe được mấy tiếng tách tách nho nhỏ vang lên, sau đó là vô số tia sáng thoáng hiện, như là mưa sao băng bay vào trong nhà, đồng loạt rơi xuống khoảng trống ở chính giữa căn phòng, sau đó chúng hợp lại thành một đám lửa màu xanh xếp hình trái tim. Mà giữa ngọn lửa là một dòng chữ tiếng Anh: Love you.

“Đây là…”

Trình Tiểu Hoa còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy mấy chữ cái kia chậm rãi bay lên không trung, quấn lấy nhau thành một bó những tia sáng, sau đó tụ lại thành hình người, là Cảnh Thù.

Hắn mặc một bộ âu phục trắng tinh, tóc cũng đã được sửa sang tỉ mỉ. Lúc hắn lôi thôi lếch thếch đã đẹp trai rồi, giờ ăn vận chỉn chu thì lại càng đẹp trai hơn nữa, nhưng dáng vẻ cao lãnh thì vẫn được giữ nguyên. Lúc này hắn giơ một hộp quà nhỏ bằng nhung có màu đỏ rượu, quỳ một chân, cực kỳ nghiêm túc mà vẫn thâm tình nói với Trình Tiểu Hoa: “Hoa Hoa, hãy gả cho ta nhé!”

Cùng lúc đó, những chỗ trống xung quanh đã xuất hiện rất nhiều người: Tôn Danh Dương, Sơn Miêu, anh em Thường Tiểu Bạch, A Phòng cùng những quỷ sai thường đến quán. Ngay cả Triệu Mỹ Mỹ cũng có mặt, bọn họ đứng thành một vòng tròn, hô to một cách hưng phấn: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Trình Tiểu Hoa không ngờ vào lúc này, Cảnh Thù sẽ cầu hôn cô. Thật là đột ngột mà! Kinh ngạc qua đi chỉ còn lại niềm vui sướng, được người trong lòng chuẩn bị một tiết mục cầu hôn tỉ mỉ, lãng mạn như thế, có cô gái nào sẽ không vui cơ chứ?

Tôn Danh Dương thấy cô ngây người, còn tưởng rằng cô chưa kịp phản ứng nên nhắc nhở: “Tiểu Hoa, mau đồng ý đi. Đây đâu phải lúc ngẩn người cơ chứ!”

Thật ra Trình Tiểu Hoa không hề ngẩn người, chỉ là lúc nhận lấy hộp quà tinh xảo kia từ tay Cảnh Thù, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng lúc trước hai người ở phòng khách sạn. Khi đó hắn làm cả một căn phòng đầy hoa hồng, cô còn tưởng rằng hắn muốn cầu hôn, lúc nghĩ rằng hắn chuẩn bị lấy nhẫn ra thì hắn lại nhét vào tay cô “áo mưa” J Khiến cho lúc này đây, cô có chút nghi ngờ, nếu mở cái hộp này ra liệu có giống như lần đó không? Ở đây nhiều người như vậy, sẽ rất rất xấu hổ.

Chỉ một chút do dự này cũng bị Cảnh Thù nhìn thấu. Hắn mỉm cười đứng dậy, tự mình mở hộp quà ra. May mắn là bên trong không có cái gì quái dị, chỉ là một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương, một viên kim cương hình trái tim to bằng quả trứng bồ câu, xung quanh là những viên nhỏ hơn, giống như chúng tinh phủng nguyệt*, vô cùng đẹp mắt.

*chúng tinh phủng nguyệt: trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, vây quanh, là cái rốn của vũ trụ.

Cảnh Thù tự tay đeo nhẫn vào ngón tay thon dài của Trình Tiểu Hoa, chiếc nhẫn rất hợp với tay cô. Cho dù đang vui vẻ, Trình Tiểu Hoa vẫn không quên hỏi một vấn đề mấu chốt: “Kim cương to như vậy, chắc anh tốn nhiều tiền lắm phải không?” Cô nghe nói những viên kim cương như vậy được các nữ minh tinh đeo có giá từ một triệu đến chục triệu tệ.

Cảnh Thù ghé vào tai cô thì thầm: “Dùng tiền mua không đủ thành ý, đây là bản quân tự mình đi đào đấy. Vốn là đào được một viên to hơn viên này mấy lần nhưng không đủ tinh khiết nên chọn viên này.”

Trình Tiểu Hoa không nhịn được hỏi: “Những viên lớn hơn kia anh mang đi đâu rồi?”

Cảnh Thù lơ đãng nói: “Sao thế? Những viên kia quá lớn, to như trứng đà điểu, ta sợ em đeo nặng, nên thuận tay ném đi rồi.”

Trình Tiểu Hoa cảm thấy vô cùng đau lòng. Hình như từ trước đến nay, chưa có ai đào được viên kim cương nào to như trứng đà điểu mà? Bán đi sẽ được rất rất nhiều tiền đấy? Thế mà hắn thuận tay vứt đi rồi? Cứ vậy mà vứt đi mấy triệu tệ!!

Nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Cảnh Thù, Trình Tiểu Hoa không thể nói hắn mau chạy đi tìm nó về. Haiz, đều là số rồi! Bỏ đi, không nghĩ nữa, to như trứng bồ câu cũng đủ tốt rồi.

Lúc này, chư vị yêu quỷ bên cạnh, không biết là ai bắt đầu, đồng thanh hô lên: “Hôn đi! Hôn đi!”

Trình Tiểu Hoa vừa cười vừa xấu hổ che khuôn mặt đỏ bừng.

Cảnh Thù ôm Trình Tiểu Hoa, tốt bụng nói với đám người: “Đừng ồn ào nữa! Muốn hôn cũng không thể cho các ngươi nhìn, vợ ta sẽ ngượng ngùng!”

Mọi yêu quỷ không những không dừng mà càng ồn ào hơn, tiếng huýt sáo nối nhau vang lên.

Triệu Mỹ Mỹ đứng trong đám quỷ sai, lấy tay kéo kéo áo Thường Thanh: “Anh nhìn đi, lãng mạn biết bao! Đầy bất ngờ vui vẻ! Tiểu Hoa đúng là một cô gái hạnh phúc mà”.

Thường Thanh à một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói: “Cái vòng tròn lửa hình trái tim kia là do U Minh hỏa tạo thành, anh không làm được như vậy. Hay là để lát nữa anh hỏi mượn điện hạ nhé?”

Triệu Mỹ Mỹ lườm trắng mắt: “Không có U Minh hỏa thì có thể dùng nên thay thế cũng được. Quan trọng nhất là tấm lòng thành, anh có hiểu không hả?”

Thường Thanh suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được, lát nữa anh sẽ giúp em tìm nến, em thích màu gì cứ nói với anh. Đừng để đến lúc đó em lại chê này chê kia.”

Triệu Mỹ Mỹ câm nín, nói trước như này thì còn gì là bất ngờ nữa? Nhưng mà nghĩ lại thì Thường Thanh có thể làm như vậy đã tốt hơn so với trước kia rất nhiều rồi nên cũng không oán trách gì cả.

Nghi thức cầu hôn kết thúc, Tôn Danh Dương thức thời đưa mọi quỷ yêu rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người. Trước khi đi còn không quên vì tốt cho điện hạ, trợ hứng cho Tiểu Hoa mà chọn một bài hát rất hợp với tình hình: “Hôm nay em phải gả cho anh”.

Cảnh Thù hài lòng nói: “Tôn Danh Dương cuối cùng cũng làm được một việc ra hồn. Bài này không tệ, rất hợp cảnh.”

Trình Tiểu Hoa cúi đầu cười nói: “Hôm nay mới chỉ là cầu hôn, đâu phải kết hôn. Hợp cảnh gì chứ?”

Cảnh Thù: “Đã cầu hôn thành công thì kết hôn còn mấy đâu?”

Trình Tiểu Hoa: “Chắc phải chờ hệ thống không còn khống chế em nữa thì mới kết hôn được. Bằng không, lúc đang tổ chức hôn lễ, nó lại tinh tinh thông báo nhiệm vụ mới, anh nói xem lúc đó, chúng ta nên kết hôn hay là nên đi làm nhiệm vụ?”

Theo lời cô nói, trong đầu Cảnh Thù ngay lập tức hiện ra cảnh tượng sau khi kết hôn, đang lúc chuẩn bị động phòng thì Trình Tiểu Hoa nhận được nhiệm vụ, lúc đó mình sẽ bị đá thẳng xuống giường, thật là bi thảm. Hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.

“Lần trước Quảng Bình có nói đã ra mặt tra xét việc này, chắc cũng sắp giải quyết được rồi?”

“Sắp?”

“Ừ, sắp..” Cảnh Thù nói mà có chút lo lắng không yên, vỗ bàn nói: “Ta sẽ thúc giục Quảng Bình, việc nhỏ như vậy mà vẫn chưa xong. Nếu không phải ta ở Nhân Gian không tiện thì đã sớm xong xuôi rồi!”

“Quảng Bình làm việc khá đáng tin, ngài ấy nói anh đợi thì chắc hẳn là có lý do. Dù sao chúng ta cũng chưa muốn kết hôn ngay, không cần quá vội càng”.

Cảnh Thù cũng đồng ý tạm bỏ qua chuyện này, nắm lấy tay Trình Tiểu Hoa cười tủm tỉm nói: “Hoa Hoa, trên lầu còn có bất ngờ, ta dẫn em đi xem.”

“Vẫn còn bất ngờ? Điện hạ nhà chúng ta thật biết làm người vui mừng mà!”

Lầu hai, phòng Trình Tiểu Hoa đã được trang trí lại hoàn toàn. Ga giường, vỏ chăn, rèm cửa đều được đổi thành màu hồng nhạt, khắp nơi đều có bóng bay màu hồng và trắng, nhìn giống như phòng dành cho một nàng công chúa.

Trình Tiểu Hoa vui vẻ, nhưng lại nghĩ đến tác phong của Cảnh Thù. Biến căn phòng trở nên xinh đẹp như vậy, sau đó nhất định sẽ đòi ngủ cùng. Tuy rằng Trình Tiểu Hoa có chút bảo thủ, nhưng đến bước này, hắn có yêu cầu về phương diện kia, theo tình theo lý, cô cũng không thể cự tuyệt? Vốn dĩ, tình yêu của người trưởng thành khi đến lúc thì lăn giường cũng là hợp lý.

Nghĩ đến chuyện kế tiếp, khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi nóng bừng, trái tim cũng đập nhanh hơn.

Quả nhiên, Cảnh Thù thân mật ôm lấy eo cô, khuôn mặt tuấn tú cũng sát lại gần, bốn cánh môi dây dưa, hơi thở hỗn loạn.

Sau một cái hôn dài, Cảnh Thù bất ngờ dừng lại, dùng cằm cọ xát đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn lộ ra vài phần tình d*c, khó nhịn nói: “Đêm đầu tiên đợi đến khi chúng ta động phòng đi. Hoa Hoa, đến lúc đó em nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhé, không thể bỏ chạy giữa chừng đâu đấy”.

Đối với một người đàn ông mà nói, đến lúc này mà còn có thể nhịn được, ngoại trừ y ét lờ ra thì đó chính là tình yêu chân thành.

Trình Tiểu Hoa cúi đầu, nhịn không được nhìn phản ứng ở phần th@n dưới của Cảnh Thù, chỗ đó đã phồng phồng lên, được rồi, hắn là vế sau.

Cái liếc mắt ấy của cô không thể tránh khỏi ánh mắt của Cảnh Thù. Hắn có chút sửng sốt, sau đó hiểu ra thì sạch mặt thay đổi: “Ta khó khăn kìm nén mà em nghĩ ta yếu? Hả? Được, hiện tại sẽ cho em biết bản quân có yếu hay không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK