Mục lục
Tiệm Hoành Thánh Số 444
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Cổ trấn bị lãng quên (phần bốn)


Ánh sáng kia nhập vào ấn đường quỷ tướng, gã ta giống như dại ra, mãi hai phút sau mới tỉnh ngộ, lẩm bẩm: "Bão táp? Gió giật, mưa lớn, sóng dữ!"


Trình Tiểu Hoa hỏi dò: "Ngẫm ra rồi chứ? Kỳ thật ông đã chết rồi, đừng tiếp tục ở lại trên đây nữa, sớm đi đầu thai đi thôi."


Quỷ tướng suy sụp ngồi sững sờ trên ghế: "Cho nên các người là quỷ sai của Âm phủ, đến đưa ta về âm tào địa phủ sao?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Cũng có thể coi là như vậy."


Quỷ tướng tên là Tần Minh, là một đại tướng quân của nhà Hán, phụng mệnh xuất chinh. Lúc đó có hơn mười chiến thuyền chở vạn quân lính. Sau đó, vào một đêm mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, vì thấy đi thuyền không thuận tiện, Tần Minh hạ lệnh cập bờ, chờ gió êm sóng lặng thì lại khởi hành. Không ngờ, chiếc thuyền này của họ đang chạy đến giữa sông thì bị một chiếc thuyền chạy phía sau đâm phải, toàn bộ thuyền đều bị đắm. Binh lính trên thuyền chỉ có một số ít là chạy trốn, còn lại, bao gồm cả Tần Minh đều chết đuối.


Sau khi Tần Minh hiểu được thì cũng không hề có phản kháng mãnh liệt như mọi người dự đoán. Ông ấy đi ra khỏi khoang thuyền, ngạo nghễ đứng trên mũi thuyền, ngây ngốc nhìn một đám binh lính đã thành ma quỷ đăng bị Xích Khóa Hồn khóa lại kia.


Gió sông phần phật, thổi bay áo choàng của ông, thật lâu sau mới nghe thấy ông ấy cúi đầu ngâm một câu: "Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm!"*


*Đây là hai câu thơ trong bài Thục tướng của Đỗ Phủ viết về Gia Cát Lượng, dịch nghĩa: Ngài đem quân đi đánh Nguỵ chưa thắng trận mà thân đã thác,
Việc này mãi mãi khiến cho các bậc anh hùng lệ rơi đầy vạt áo.


Một câu nói này cũng làm Tôn Danh Dương rưng rưng, có lẽ là nghĩ lại chuyện lúc mình vẫn còn sống.


Sơn Miêu vỗ vai, an ủi gã: "Lão Tôn, lúc đó anh cũng vì đền nợ nước nên mới chết đúng không? Ôi, đừng buồn nữa, triều Thanh bị lật đổ rồi mà."


Tôn Danh Dương oa một tiếng: "Cho nên tôi mới không thể làm được chuyện phản Thanh phục Minh đấy!"


Trình Tiểu Hoa hỏi Cảnh Thù: "Anh nói xem có phải là do mấy thứ này gây ra sự cố trên sông không? Mấy con cá kia là do nó sai khiến hay sao? Chứ không thì đang yên đang lành tự dưng đi cắn túi da dê làm cái gì?"


Cảnh Thù nói: "Không đâu. Mấy thứ này mặc dù mạnh nhưng là tích lũy từng tí một trong suốt cả nghìn năm mới thành. Hơn nữa trên người chúng nó cũng không có nhiễm án mạng nào cả, ta đoán rằng chúng vẫn luôn ngủ say dưới đáy sông, đêm nay bị chúng ta kinh động nên mới trồi lên mặt nước."


Nếu không phải thuyền chở linh hồn này gây ra thì tức là vẫn còn thứ khác.


Trình Tiểu Hoa nói: "Chúng ta không thể ở mãi trên sông được mà? Nếu cứ mặc kệ rồi đi nếu tương lai xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì cũng không hay."


Cảnh Thù nói: "Có gì khó đâu? Những con cá kia gây ra thì cứ bắt một con tới hỏi là được rồi?"


Bắt một con tới hỏi?


Trình Tiểu Hoa hiểu được, trước đó Cảnh Thù có thể nghe hiểu ngôn ngữ của loài mèo, có lẽ cũng sẽ hiểu được loài cá nói gì. Trong sông có rất nhiều cá, khẳng định là sẽ ít nhiều biết có chuyện gì. Chính là...


"Chưa mở linh trí thì có thể hỏi được gì không?"


Cảnh Thù nói: "Bắt cá đã mở linh trí là được rồi mà? Sông lớn như vậy, nhất định không thiếu những con cá thành tinh, nói không chừng là do chúng nó gây chuyện cũng nên. Sơn Miêu, còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngươi không xuống sông đi, chẳng lẽ còn mong bản quân tự mình ra tay đấy à?"


Sơn Miêu ừ một tiếng rồi nhảy vào lòng sông.


Sau vài phút, Sơn Miêu xách một cái gì đó đen xì xì về lại thuyền, ném xuống bên cạnh Cảnh Thù với Trình Tiểu Hoa: "Bắt được một tên."


Thứ đó dài bằng một nửa người trưởng thành, thân trên là cá, thân dưới lại là hai đôi chân người, có lẽ bị dọa sợ, lui về một góc, miệng khóc lóc: "Tha mạng, tha mạng! Tôi không dám nữa đâu, không dám!"


Giọng nói nghe có chút quen tai, chỉ là nhất thời không nhớ ra được là của ai, nhưng con cá kia đã nhận ra họ trước: "Chị Tiểu Hoa, Điện hạ! Sao lại là mọi người!"


Trình Tiểu Hoa: "Cậu là?"


Con cá kia không còn run nữa: "Em là Tiểu...Đại Hắc này! Ai da, tý nữa thì dọa chết em rồi, mém tý nữa tưởng rằng phải bỏ mệnh ở đây vào đêm nay rồi!"


Đại, Đại Hắc? Là con cá tinh bị đông lạnh nửa năm, suýt chút nữa bị loài người giết chết trong siêu thị đấy hả?


"Hai chân này của cậu là sao thế? Người cá à? Nhưng mà người ta đều là thân người đuôi cá, nhìn rất đẹp, còn cậu thì rất..."


Mọi người tưởng tượng mà xem, một con cá chuối siêu to khổng lồ, nửa người dưới là đôi chân người, còn là một đôi chân cơ bắp nữa.... có phải rất là kì không?!


Đại Hắc đắc ý, còn đập đập hai chân lại với nhau: "Tháng trước em mới hóa ra được đấy. sao? Rất đẹp đúng không?" Vốn dĩ chỉ dài bằng một nửa người trưởng thành nhưng sau khi đứng lên thì lại cao hơn Trình Tiểu Hoa.


Trình Tiểu Hoa cười ngượng: "Đẹ.. đẹp..." Nói dối rất là có hại cho sức khỏe!


Sơn Miêu cũng nhìn cậu ta, thảo nào lúc nãy thấy mùi có vẻ quen quen.


Cá tinh lại nói: "Hôm nay đã muộn rồi, thấy mọi người bận rộn chắc là có việc, em không quấy rầy nữa, gặp lại sau nhé."


Cá tinh vừa nói vừa tính lủi vào trong sông, Cảnh Thù quát lạnh một tiếng: "Bản quân không cho phép, ngươi nghĩ ngươi có thể thoát được?"


Diêm La vừa quát, không khí thoáng cái uy nghiêm hơn nhiều. Đến cả Sơn Miêu và Tôn Danh Dương cũng nhịn không được mà run rẩy cả người.


Cá tinh thì không phải nói, bị dọa sợ, quỳ phục xuống, dập đầu lên sàn thuyền: "Điện hạ tha cho tiểu yêu một mạng, tôi thật sự không cố ý! Nếu tôi biết trên bè là các vị, cho dù có cho tôi trăm lá gan tôi cũng không dám mạo phạm!"


Trình Tiểu Hoa hiểu rồi. Bè da dê bị một đám cá cắn thủng, đều là những con chưa mở linh trí thì làm sao có thể phối hợp làm việc được? Nhất định là có một con yêu tinh sai khiến. Lúc Đại Hắc mới lên bờ còn chưa nhận ra bọn họ, lúc mở miệng nói rõ là chưa đánh đã khai mà.


Trình Tiểu Hoa hỏi: "Đại Hắc này, sao cậu không ngoan ngoãn làm một con cá tinh đi, sao còn muốn đi gây chuyện? Nếu chết người cậu cũng không được cái gì tốt đẹp đâu."


Đại Hắc khóc rống lên, vốn là một con cá mà lại có thể khóc nhiều như vậy.


"Những tên đáng hận đó! Em sống trong sông này đã hơn trăm năm, trước đến nay đều chỉ chuyên tâm tu luyện, không tạo tội nghiệt gì cả. Thậm chí trước đây còn từng cứu những đứa trẻ bị rơi xuống sông. Nhưng loài người lại lấy oán báo ân, bao nhiêu con cháu của em đều chết trong bụng con người. Em có thể không oán hận sao?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Cậu nói cũng có lý, nhưng không thể lấy cứng đối cứng được. Huống chi loài người đã ăn cá suốt bao năm, muốn sửa cũng không sửa được. Đừng nói một con cá tinh nho nhỏ như cậu, cho dù là chúng tôi thì cũng không có cách nào thay đổi."


Đại Hắc dùng vây cá lau nước mắt, tiếp tục nói: "Em cũng biết thế, thân là động vật cấp thấp trong chuỗi thức ăn, chúng em chỉ đành làm đồ ăn cho loài người, một con cá tinh nho nhỏ như em cũng không dám mưu toan thay đổi cái gì. Nhưng gần đây em có thể hóa ra đôi chân, có chân thì có thể lên bờ rồi. Vì thế, có một ngày, em hứng trí bừng bừng, nhảy lên bờ chơi, còn trộm quần áo của loài người, đội mũ, cải trang thành con người. Vốn muốn đến trong làng xóm của nhân loại trải nghiệm những điều mới mẻ. Ai ngờ, ai ngờ..."


Đại Hắc lại nghẹn ngào: "Sau khi em vào trong một nhà hàng thì thấy đứa cháu đời thứ tám mươi của em. Tên nhóc đó rất thông minh, hay đến chơi với em. Không ngờ một con cá thông minh như vậy mà lại bị loài người bắt mất. Hơn nữa, mọi người có biết bọn họ định làm gì nó không?"


"Làm gì?"


"Làm thành món cá kho dưa!!! Cá cũng có tự tôn của cá, loài người róc thịt bỏ xương, cắt thành từng miếng... rất làm tổn thương tự tôn của loài cá đấy!"


"Này..." Trình Tiểu Hoa muốn an ủi, khuyên nhủ đôi câu nhưng không biết bắt đầu từ đầu. Cá kho dưa, cô cũng rất thích ăn, nhất là bỏ thêm ít hạt tiêu vào thì ngon thôi rồi.


Cuối cùng cô chỉ có thể nói một câu: "Sống chết có số, giàu nghèo do trời. Hy vọng con cá đã anh dũng hy sinh kia, kiếp sau có thể đầu thai tốt hơn."


Cá tinh vừa khóc vừa gật đầu: "Cảm ơn chị. Trong đám loài người, chị Tiểu Hoa là người tốt nhất. Còn lại đều là kẻ ác, vô cùng đáng ghét! Đáng tiếc, đạo hạnh của em còn thấp kém, không thể tạo ra sóng gió gì, đò to một chút là em không thể làm gì, chỉ có thể nhằm vào mấy thuyền bè nhỏ."


Khích lệ như này... Trình Tiểu Hoa thật sự không dám nhận mà! Nếu như để cho cậu ta biết mình cũng từng ăn cá kho dưa, có lẽ cậu ta sẽ phát điên mất? Bỏ đi, không nói thì hơn.


"Đại Hắc ơi, tôi có thể hiểu được vận mệnh bi thảm của tộc cá nhà cậu. Nhưng sau này đừng gây chuyện nữa có được không? Cậu cũng biết, có một số ít người có khả năng bắt ma trừ yêu. Lần đầu thì không có việc gì nhưng nếu quá nhiều lần, sẽ có người phát hiện ra chuyện bất thường. Đến lúc đó có một người lợi hại đến bắt cậu, cậu phải làm sao giờ? Những con cháu kia của cậu phải làm sao giờ?"


Đại Hắc nghiêm túc suy ngẫm, cảm thấy rất có lý nên gật đầu: "Em hiểu rồi, sau này sẽ không làm như vậy nữa. Ôi, chỉ là em nóng giận nhất thời mà thôi. Trở về sẽ dặn dò con cháu thông minh hơn chút, để khỏi bị bắt đi."


Trình Tiểu Hoa thấy Đại Hắc đã nghĩ thông nên không nói nhiều nữa. Dù là người hay yêu tinh thì cũng đều có vận mệnh riêng, cho dù bọn họ có thân phận đặc biệt thì cũng không thể tùy tiện can thiệp vào được.


Cảnh Thù là Diêm La, cũng không thể can thiệp vào chuyện của yêu tinh nên nói: "Được rồi, đừng khóc nữa. Hỏi ngươi chuyện này, ở gần đây có trấn nào tên là Phượng Minh không?"


Đại Hắc đã sống trong sông Thủy Nguyên hơn một trăm năm rồi, đối với những vùng gần sông chắc chắn rất quen thuộc.


Từ lâu cá tinh đã biết Cảnh Thù là người lợi hại nhất, nghe thấy hắn hỏi, tự nhiên là cậu ta cảm thấy đây là vinh hạnh ba đời, nên vui vẻ tiến đến trước mặt hắn, cẩn thận nói: "Điện hạ, ngài muốn hỏi trấn Phượng Minh nào? Từ sông Thủy Nguyên đi về phía đông tám trăm mét, có một thôn tên Phượng Minh."


Cảnh Thù nói: "Có trấn nào mà một nghìn năm trước, người dân đột tử chết hết, sau đó lại xuất hiện những chuyện linh dị không?"


Đại Hắc suy nghĩ một lát, nói: "Có! Nghe ông nội của ông nội của ông nội..."


Cảnh Thù không kiên nhân ngắt lời: "Nói trọng tâm!"


---


Tự dưng nói cá kho dưa làm thèm quá đi!!! Xin lỗi Đại Hắc nhoa, nhưng chắc kiếp trước tui là một bé mèo chanh sả á :v 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK