**Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên, được lấy cảm hứng và mượn ý tưởng từ tác phẩm "Ma Lạt Thiên Kim Đẩu Ác Thiếu". Có thể sẽ làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.**
Mười mấy phút sau, Hạ Y lại cầm một khay thức ăn khác mở cửa bước vào, "Điện hạ, ăn sáng nào!"
"Đã bảo ta không ăn kia mà!" Glenn nhìn thấy khay đồ ăn Hạ Y đem vào thì sầm mặt.
Hạ Y phớt lờ câu sau của hắn, cô đặt khay xuống bàn, "Điện hạ, là thần đã cất công nấu đó! Lần này điện hạ ăn một miếng đi!"
Qủa nhiên, nghe thấy là Hạ Y nấu, lúc này Glenn mới chú ý đến thức ăn trong khay, là một tô cháo ngô cùng một ly sữa ấm, giống như bữa sáng lần đầu cô đến hầu hạ làm cho hắn.
Mặt hắn bỗng chốc có chút nóng, quay mặt né tránh ánh mắt lấp lánh mong chờ của Hạ Y.
"Hừ! Đã nói không muốn ăn. Ngươi đúng là ngoan cố thật đấy!"
"Vậy sao... Vậy thần đem đi..."
Glenn như bị giật dây, trừng mắt quay lại nhìn cô, còn đặc biệt chú ý đến cánh tay đang chuẩn bị bê khay ăn lên của Hạ Y.
Hạ Y: "..." Rõ ràng là muốn ăn còn dở chứng!
"Ngươi... Đi ra ngoài. Để thứ đó ở lại." Trừng một hồi, Glenn rốt cuộc chịu an phận, cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói.
"Dạ?" Hạ Y vẫn tỏ vẻ không nghe thấy, nghiêng đầu hỏi lại.
"Cút ra ngoài! Mau!" Lần này Glenn thực sự bị làm cho thẹn quá hóa giận, lớn tiếng ra lệnh.
"Vâng vâng! Thần lăn* đây! Lăn liền đây!" Hạ Y bĩu môi, nương theo chất giọng của Glenn vâng dạ, đành phải nghe lời lui khỏi phòng, tất nhiên là thứ đó vẫn sẽ ở lại.
“Ngươi…!” Glenn bị giọng điệu của Hạ Y làm cho tức đến mức thở phì phò, hầu gái chết tiệt! Còn dám đùa bỡn hắn!
Từ trước đến nay chưa có ai dám nói lại hắn như vậy!
Vì sao lại không xử lí cô hả!?
Glenn lại nhìn nhìn tô cháo còn nóng và ly sữa gọn gàng trên khay, hừ lạnh một tiến, ánh mắt có phần dịu lại đôi chút.
Hắn tiến lại gần khay ăn, bất động một hồi mới chậm chạp nhấc muỗng.
Hừ, ra lệnh cho nhà bếp làm món này là được chứ gì! Không cần đến cô!
Một lúc sau, khi Hạ Y vào dọn phòng, nhìn thấy tô cháo cùng ly sữa trong khay đã bị ai đó quét sạch, có chút buồn cười, nhưng ngoài mặt tất nhiên vẫn phải giữ thể diện cho người ta, mới không nói ra đâu~
...
Sáng hôm sau.
“Dở chết đi được!” Glenn chán ghét nhìn tô cháo ngô trước mặt, ý tứ bài xích vô cùng rõ rệt. Đây là hắn phân phó phòng bếp làm, vì cái gì hương vị lại khác biệt như vậy!? Còn không bằng của một hầu gái làm!
Hạ Y đứng cạnh cũng cảm thấy kì quái, khó hiểu nghiêng đầu: “Điện hạ, rõ ràng vẫn là cháo ngô người muốn ăn mà ạ?”
Glenn càng không nhịn được cao giọng: “Làm sao ta biết được! Vẫn thật dở! Ngươi đi làm lại cho ta!”
“Vâng vâng, thần bầy giờ đi nấu cháo cho điện hạ.” Hạ Y đến bước này cũng không thể nói gì, hấp tấp đáp ứng rồi dọn khay đi.
Một lát sau, cô đem lên một khay ăn hác, lần này không sai biệt chính là cô tự nấu.
Glenn ăn một muỗng cháo, gương mặt dần hòa hoãn lại, không nhịn được cảm khái: “Không tệ.”
“Điện hạ thích là tốt rồi ạ.”
“Ngươi, lần sau an phận mà nấu cháo cho ta! Nếu không ta liền không ngại mà xử lí ngươi đâu!”
“…” Đây chính là khẩu phi tâm thị sao?
Hạ Y cũng không rõ trù nghệ của cô thế mà được yêu thích hơn đầu bếp hoàng gia. Nhưng thế cũng tôt, có thể giúp một phần làm tăng hảo cảm.
Nghĩ đến hảo cảm, Hạ Y vẫn là rất vui vẻ nghe lời, rất biết điều cung kính đáp: “Vâng. Thần đã biết.”
Đến cô lúc này cũng không để ý, sau khi nói lời đó xong, Glenn chỉ cặm cụi mà ăn không lên tiếng nữa, vành tai hắn trong lúc kín đáo, ửng đỏ.
Hầu gái chết tiệt.
*Trong phát âm tiếng Trung, "lăn" và "cút" là cùng một chữ.
Danh Sách Chương: