Bịch!!
Hạ Y từ lưng truyền đến cảm giác đau đớn, khó khăn mở mắt, lại thấy trước mình một mảng tối đi, như nghĩ được gì đó, cô cứng ngắc ngước mắt lên.
Lưu Tử Luân ở trên người cô, hai tay chống ở hai bên ngăn không để mình ngã đè lên người Hạ Y, lúng túng nhìn cô. Hạ Y lúc này mới nhận ra điều khác thường, cô ngó nghiêng xung quanh, phát hiện tư thế của hai người vô cùng mờ ám.
Hạ Y đỏ bừng mặt, hoang mang muốn ngồi dậy, kết quả cô không nghĩ nhiều bật thẳng dậy, hậu đậu đụng cái "bốp" vào trán Lưu Tử Luân.
"Ai u..." Bị đau, hai người lập tức tách ra, ôm đầu rên rỉ.
Hạ Y mặt bất mãn xoa xoa cái trán ửng đỏ của mình, hậm hực trừng mắt nhìn qua Lưu Tử Luân, thấy đối phương cũng như vậy nhìn mình, sắc mặt lại giản giản ra. Cả hai im lặng nhìn nhau, lát sau cùng lúc phì cười.
Lưu Tử Luân khẽ liếc Hạ Y cười, trong lòng dấy lên một loại cảm xúc ấm áp.
\[Tinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đối với kí chủ \+10! Độ hảo cảm hiện giờ là 55! Chúc mừng kí chủ!\]
Sau đó, bầu không khí liền rơi vào trạng thái im lặng, Hạ Y chú tâm làm xong việc, còn Lưu Tử Luân đứng quan sát thành quả cô mới làm, thi thoảng còn lén mắt nhìn nhìn Hạ Y.
Mà Hạ Y cũng không có đuổi Lưu Tử Luân về, để anh thoải mái ở bên cạnh cô tùy tiện. Như vậy giúp cô không cảm thấy cô đơn.
"Tử Luân." Hạ Y chợt lên tiếng gọi.
"Hả? Sao?"
"Cậu lại đây một chút." Hạ Y ngoắc ngoắc Lưu Tử Luân, tủm tỉm cười.
Lưu Tử Luân không nghĩ nhiều, từ từ tiến lại gần Hạ Y.
Soạt, một mảng giấy lụa quấn quanh thân anh, Hạ Y tay vòng ra lưng anh giữ điểm cắt, nếu nhìn từ xa rất dễ lầm tưởng hai người đang ôm nhau.
Lưu Tử Luân cảm thấy hai tai mình nóng bừng, tim đập loạn cào cào, ban nãy hai người càng chưa có tiếp xúc thân mật như vậy nha!
"Đừng động." Hạ Y thấp giọng nói, vừa xem xét vừa ôn tồn giải thích: "Cho mình mượn người cậu một chút, xét thấy dáng dấp của cậu tương đối chuẩn, mình nghĩ chắc size áo này vừa với cậu, thuận tiện đo được."
"Ừ, được rồi..." Lưu Tử Luân căng thẳng nói, ngoài mặt tốt bụng tùy ý để Hạ Y dùng mình làm người mẫu, bên trong đã rối đến muốn chạy loạn rồi.
Anh rốt cuộc là làm sao vậy? Từ lâu rồi dường như chưa có gặp loại cảm giác này...
"Xong rồi! Cảm ơn cậu nha!" Hạ Y đo đạc xong xuôi liền rút tấm vải ra, ngây ngô nói cảm ơn nhưng rồi lại đứng đó ngơ ngáo, bộ dạng có chút ngốc manh.
Lưu Tử Luân tinh ý nhận ra, hai má cô có chút hồng hồng, là cũng đang... xấu hổ?
Nghĩ như vậy, làm cho môi anh không tự chủ nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
\[Tinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đối với kí chủ \+5! Độ hảo cảm hiện giờ là 60! Chúc mừng kí chủ!\]
Hạ Y giật giật khóe môi. Quá dữ!! Mình thật là phục mình quá đi aaaa!!!
Hệ thống: ...
Kí chủ ngài thật là mất hình tượng, nữ sinh manh manh đát\* vừa nãy đã biến đi đâu rồi?
Thế là cuối cùng bạn học Lưu bởi vì quá xấu hổ đã nhào khỏi lớp chạy trối chết về nhà, chỉ kịp buông lại một câu tạm biệt cho tiểu manh đát Hạ Y đang khoái chí đến quên hết mọi thứ xung quanh.
\*Tùy hoàn cảnh, nhưng ở đây Ka viết nghĩa là "thật đáng yêu".
Đôi lời tác giả:
Lần bạo chương này để cảm ơn cho nàng nào đã pr tác phẩm giúp Ka ^\_^ Các nàng hãy tích cực ủng hộ và quảng bá tác phẩm để có thêm nhiều lần bạo chương nữa nhé~~~
Danh Sách Chương: