"Tử Luân ca, bài này em thật sự không hiểu, anh chỉ em với!" Ngô Bối sấn lại gần Lưu Tử Luân, đưa quyển tập trắng chỉ ghi dăm ba dòng câu hỏi, cười nói.
Lưu Tử Luân lạnh nhạt nhìn Ngô Bối, lại liếc xuống mấy câu hỏi trong cuốn vở trống được giơ ra trước mặt kia, nhíu mày.
Đây là kiến thức khóa dưới, sao cô ta không hỏi bạn cùng lớp mà lại phải hỏi anh, hơn nữa mấy câu hỏi này anh biết đối với khóa dưới mà nói vô cùng dễ, chỉ cần nghe giảng kĩ cùng nắm rõ kiến thức là có thể giải được, khẳng định trong lớp chẳng chịu chuyên tâm học hành là mấy.
Nghĩ thì, một tiểu thư muốn tiền có tiền muốn sự nghiệp có sự nghiệp như Ngô Bối kia thì bận tâm việc học làm gì đâu?
"Bài này nếu nắm được công thức sẽ rất dễ. Đầu tiên quy ra phương trình x, xét nghiệm, sau đó..." Lưu Tử Luân giật cuốn vở đặt mạnh xuống bàn, miễn cưỡng chọn đại một câu giảng cho xong chuyện.
Đột nhiên anh ngẩng mắt lên, quả nhiên thấy Ngô Bối đang dùng ánh mắt hoa si mê mẫn nhìn mình.
Hừ, anh biết ngay mà. Học muội này đâu có cần chỉ bài, chỉ là muốn nhân cơ hội để tiếp cận anh thôi chứ gì. Không giống cô nhóc kia, có bài không hiểu liền hỏi, nghe giảng còn rất nghiêm túc...
Nghĩ đến đây, Lưu Tử Luân đến chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc, vì sao anh lại muốn đem cô so sánh với con người phiền phức này nhỉ?
"Tử Luân ca, anh sao thế? Chỉ em tiếp đi!" Giọng Ngô Bối không ngừng líu ríu bên tai anh, đánh gãy mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu Lưu Tử Luân. Anh lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt không giấu được sự chán ghét. Tiếc rằng Ngô Bối mù mịt không phát hiện ra, nếu không cũng sẽ tự giác mà ngậm miệng.
Suốt ngày hết Tử Luân ca cũng lại Tử Luân ca. Bộ không thấy sến à? Anh có cho phép học muội này gọi mình như vậy không? Thật là tùy tiện!
"Xin lỗi vị học muội này, tôi e là mình không có đủ trình độ để dạy cho em đâu?" Lưu Tử Luân giữ vững nụ cười tiêu chuẩn với Ngô Bối, lãnh đạm nói.
"Hả?" Ngô Bối hơi mơ màng, "Ý Tử Luân ca là sao?"
Nghe không hiểu à?
"Học muội, tôi không-có đủ-trình-độ." Lưu Tử Luân nhấn mạnh bốn từ "không có đủ trình độ", âm thầm nghiến răng.
Ngô Bối vẫn còn mù mịt, ngẩn ngơ một lúc, nửa ngày sau mới chợt hiểu ra, trợn mắt nhìn Lưu Tử Luân. "Tử Luân ca! Anh!"
"Hiểu rồi? Học muội quả nhiên thông minh." Lưu Tử Luân như là không để ý ánh mắt lửa giận này của Ngô Bối, như chỉ chờ có thế, ngồi khoanh tay cười tán thưởng, giọng điệu mỉa mai thấy rõ.
"Anh... Sao anh có thể nói như vậy?" Ý anh chính là cho cô ta thiếu kiến thức, cho nên không có đủ trình độ dạy cho người thiếu kiến thức như cô ta được?
Ngô Bối ấm ức không thôi, mặt ủy khuất nhìn Lưu Tử Luân, khóe mắt còn vươn hơi nước.
Khóc rồi?
Lưu Tử Luân hừ lạnh. Bày ra bộ mặt này làm gì? Nghĩ anh thèm quan tâm chắc?
"Học muội, em có thể đi." Lưu Tử Luân không muốn dây dưa với Ngô Bối nữa, ý tứ muốn đuổi người đi rất rõ ràng.
Ngô Bối lúc này là bị làm cho thẹn quá hóa giận, hồ nháo hét một câu "Đồ xấu xa" rồi giậm chân bỏ đi.
Danh Sách Chương: