"Chưa say cái con khỉ khô ấy!" Vĩnh Duy thở hài đứng dậy, đi đến muốn lấy điện thoại của Hạ Tử Luân nằm trên bàn, nhưng bị anh nhanh tay giật lấy trước.
"Hạ Tử Luân, tốt nhất là gọi em gái nhỏ của cậu đến đây đi, mau đưa điện thoại cho tôi." Vĩnh Duy nhíu mày chìa tay ra, ý muốn Hạ Tử Luân giao đồ.
"Không được nha." Hạ Tử Luân bị men rượu làm cho mặt ửng đỏ, ngây ngốc như một đứa trẻ: "Y Y không được đến những nơi thế này."
"Cũng bảo bọc em gái phết nhỉ?" Vĩnh Duy cười cười, "Được thôi, thế thì chính là tôi lôi cậu về. Ngay. Lập. Tức."
Hạ Tử Luân không nói gì, ánh mắt nhuốm một tầng hơi nước mơ hồ, an phận để Vĩnh Duy lôi mình ra xe. Đến khi Vĩnh Duy đưa anh về tận nhà rồi, đôi mắt mơ màng kia vẫn một mực không đổi, trơ trơ nhìn mọi thứ xung quanh, làm thế nào cũng không thèm phản ứng lại.
Vĩnh Duy thở dài, không còn cách nào khác, đành tự động móc điện thoại tự trong túi áo Hạ Tử Luân ra, may mắn không có bị phản kháng, thuận lợi gọi cho Hạ Y.
"Alo?"
Hạ Y giờ này may mắn chưa ngủ, cô vừa mới tắm xong, đang sấy tóc thì nghe chuông điện thoại reo, nhấc máy.
"Xin chào, em có phải là em gái của Hạ Tử Luân Hạ Y không?" Giọng nói không nhanh không chậm vang lên đều đều.
"À vâng?" Hạ Y nhíu mày, Hạ Tử Luân lại làm thế nào à?
"Anh trai em say rồi. Chúng tôi đang đứng trước cửa nhà em, phiền em xuống mở cửa." Bên kia nói xong, không đợi Hạ Y trả lời đã cúp máy.
Hạ Y: … Ha hả? Phép lịch sự tối thiểu vậy mà không có? Có tin bà vì anh mà bỏ mặc luôn cả mục tiêu của mình không?
Dù sao mệnh hắn thế cũng không ngủ bụi được…
Hai phút sau…
"Anh trai này, cảm ơn anh đã đưa Tử Luân về nha~" Hạ Y không hỏi lý do vì sao, cười tươi với Vĩnh Duy nói cảm ơn, nhìn nhìn Hạ Tử Luân đang được Vĩnh Duy dìu đỡ, sau đó đưa tay nhận lấy người.
Nể tình anh là nam chính, tôi nhịn!
Hạ Tử Luân người đã say rồi, chạm vào người Hạ Y một cái liền biến thành con mèo, dụi dụi mặt vào hõm cổ cô, tìm đến chùm tóc còn ẩm lủ rũ xuống như dòng nước, cọ cọ, rồi cái giọng điệu như trẻ con: "Thơm quá~"
Hạ Y một bên có chút cứng người, hít sâu một cái, thả lỏng.
Chết tiệt! Vậy mà dám ăn đậu hũ của bà!
Thôi được, anh là mục tiêu công lược, bà đây không tính toán!
Vĩnh Duy vẫn còn đứng ở đó, nhưng hắn làm như không nghe thấy gì, đang định xoay người rời đi thì nghe thấy một giọng mềm mại cất lên: "Tạm biệt anh trai, đi đường cẩn thận."
Hắn quay lại, ánh mắt dừng trên người Hạ Y một chút, dáng người mảnh khảnh của cô gái đỡ lấy thân người cao lớn của Hạ Tử Luân, khuôn mặt dưới ánh đèn mờ càng thêm thu hút. Hắn gật đầu.
Danh Sách Chương: