"Sửa lăng thái phi là một chuyện người ngoài không biết được, nếu bởi vậy làm cho người Vị thành rút lui khỏi chỉ sợ không ổn." Cố Dật Tín nói ra, Tô Khiêm Mặc lắc lắc đầu, "Nhị ca dẫn theo các vị đại sư ở đó tra xét vị trí ở đâu thì tốt hơn, nếu cùng hoàng thượng thái hậu nói chuyện xây dựng cần không kinh động bất kỳ dân chúng nào, tức giận dễ dàng ảnh hưởng huyệt vị, như vậy hoàng thượng nhất định sẽ phái người hạ lệnh để dân chúng tạm thời dời đi, chuyện xây dựng không mấy năm cũng kết thúc không thành."
"Đây chẳng phải là khi quân." Ngâm Hoan chần chờ một chút, để đại sư xem phong thủy nói với hoàng thượng như vậy, nếu hoàng thượng tin thì hoàn hảo, không tin chẳng phải là một nhóm người này cũng phải bị chặt theo.
"Trong mộng của nàng động đất là khi nào?" Tô Khiêm Mặc quay đầu hỏi, Ngâm Hoan suy nghĩ rồi nói đại khái thời gian, "Hình như là qua sang năm xuân sơ, vào tháng hai."
"Đây cũng không tính là khi quân, chuyện sửa lăng vốn không nên để quá nhiều người biết rõ, nếu đại sư kia nói có thể tin, thái hậu nhất định sẽ để người Vị thành tạm thời di chuyển ra khỏi, tháng hai cũng không phải là thật lâu."
"Để cho Đại ca cùng đi có được không?" Ngâm Hoan dừng một chút, mở miệng nói, đây là cơ hội Cố gia một lần nữa làm cho Hoàng Thượng coi trọng, "Có thể không nói với hoàng thượng, là có mấy ngày dị mộng, thỉnh khuyên đại sư Nam Sơn tự, đại sư nói ra thiên cơ, Vị thành chỉ sợ có tai hoạ, không khỏi khiến cho dân chúng khủng hoảng, dùng chuyện lăng thái phi làm lí do để người Vị thành di chuyển rời đi mấy tháng, nếu đến lúc đó thật sự không có vấn đề gì, lại dời trở về cũng không muộn."
"Đại ca, ta biết rõ ý tưởng này quá lớn mật, có thể đây cũng là cơ hội, trước báo cáo chuyện huyệt phong thủy này cho hoàng thượng, Tô thiếu gia lại mang theo Đại ca đi vào cung một chuyến, chỉ là một giấc mơ, tin hay không là ở hoàng thượng, Đại ca ngươi chỉ là lo lắng cho dân chúng, đến lúc đó hoàng thượng là mặt khác tìm người tra hay là thỉnh đại sư Nam Sơn tự lại đi tìm tòi, cũng sẽ có kết quả." Ngâm Hoan tin tưởng, nếu thật sự có đột kích động đất, nhất định cũng có chút dấu hiệu tỏ rõ, mạng người quan trọng, đại sư Nam Sơn tự từ bi vì nghi ngờ, nên sẽ không nói điều gì.
Nàng muốn cho Cố gia ở trước mặt hoàng thượng từng chút từng chút đi lên, một ngày nào đó, hoàng thượng sẽ đổi tước vị Cố gia bọn họ...
Binh chia làm hai đường, Tô Khiêm Mặc đi một chuyến đến Vị thành tìm Nhị ca, Ngâm Hoan và Đại ca cùng đi Nam Sơn tự, mặc dù đối với giấc mơ của Ngâm Hoan Cố Dật Tín vẫn còn có chút bán tín bán nghi, chuyện động tới mạng người này, thà rằng tin là có, không thể tin là không.
Ngâm Hoan tìm được Tư Không đại sư rồi giải thích rõ mục đích đến, Tư Không nhìn đáy mắt cô nương này hào quang sáng quắc, nghĩ biến hóa trong tay nàng, trên mặt bình tĩnh như trước nhìn không ra gợn sóng, Ngâm Hoan nhìn qua hắn khẩn thiết nói, "Đại sư, ta biết rõ đây chỉ là giấc mộng, ta nói như vậy cũng có chút hoang đường vô lý, thế nhưng mộng dây dưa ta mấy ngày, giống như là muốn ta nói cho mọi người, mặc dù lực lượng ta thiếu nhưng không thể ngồi xem mặc kệ, nếu thật sự xảy ra, đây chính là đếm mạng người."
"Thí chủ có thể vì chuyện này mà mạo hiểm bần tăng nên vì những dân chúng mà cảm tạ thí chủ." Tư Không chậm rãi nói ra, "Chuyện Vị thành, nếu là thánh lên Nam Sơn tự cầu hỏi, bần tăng nhất định bẩm báo chi tiết, thỉnh thí chủ yên tâm."
Ngâm Hoan không nghĩ tới đại sư sẽ đáp ứng dứt khoát như thế, cùng Đại ca trở về nhà, Tô Khiêm Mặc còn chưa từ Vị thành trở lại, mà Nam Sơn tự giờ khắc này, Tư Không thì đang trong thiện phòng xin chỉ thị sư phụ để mình bế quan nhiều ngày, một hòa thượng mặc áo cà sa vóc người cao gầy, Tư Không ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn, nhìn qua phật tượng trước mặt bọn họ, nhắm mắt thấp giọng tụng kinh.
Một lát sau hòa thượng kia mở mắt ra, thay vì vóc người bất đồng là hắn có một đôi mắt thập phần thanh minh, giống như là nhìn thấu thế sự, không pha một chút tạp niệm.
Hai người ngồi cũng không nói lời nào, cho đến ba ngày sau khi Tư Không rời khỏi thiện phòng, Tô Khiêm Mặc cùng Nhị ca Tô Khiêm Nhân cũng đã trở lại, mang theo mấy đại sư xem phong thủy, cùng nhau vào cung.
Cách năm sáu ngày Cố Dật Tín mới cùng Tô Khiêm Mặc tiến cung nói việc này một lần cho hoàng thượng, chỉ là người nằm mơ biến thành Cố Dật Tín, hoàng thượng vừa mới nghe mấy đại sư phong thủy nói lúc xây dựng lăng thái phi không có quá nhiều điều tốt, hôm nay nghe Cố Dật Tín vừa nói như vậy, khó tránh khỏi sẽ đem hai chuyện gắn lại một chỗ, chẳng lẽ một quẻ cùng giải thích rõ lần xây dựng này thực sự không phải là sửa lăng, mà là có tai hoạ đến, lão thiên dùng cách khác đến bố cáo cho bọn họ.
"Đây chỉ là một giấc mộng của thần, căn bản không cần phải đem chuyện này đến phiền nhiễu hoàng thượng, có thể tình hình này liên tục xuất hiện nhiều ngày ở trong giấc mộng của thần, vì vậy thần đi một chuyến đến Nam Sơn tự cầu hỏi đại sư, ngày đó trở về lại không còn giấc mộng này, lúc này thần mới cả gan trước nhập cung, Vị thành tuy nhỏ nhưng dân chúng không ít, thần thật sự không đành lòng cảnh chuyện trong mộng sẽ phát sinh."
"Ái khanh cũng là quan tâm dân chúng, trẫm không trách ngươi." Hoàng thượng suy nghĩ một chút để hắn lui xuống trước, chính mình thì khởi giá đi tẩm cung của thái hậu.
Ba ngày sau Nam Sơn tự cả ngày đóng cửa.
Lại qua ba ngày, Cố Dật Tín bị tuyên tiến điện, ra lệnh hắn cùng với Tô Khiêm Nhân cùng nhau chịu trách nhiệm di chuyển dân chúng Vị thành, cần phải làm không kinh nhiễu đến bọn họ, trấn an tốt lòng người.
Ngâm Hoan rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hôm đó Nam Sơn tự đóng cửa, nên hoàng thượng phải đi Nam Sơn tự xem bói, giờ phút này nàng đã bất chấp đại sư kia đến tột cùng xem xảy ra điều gì nghĩ tới điều gì, chỉ cần này có thể làm cho dân chúng Vị thành thoát ly tai hoạ này, làm cho Cố gia tốt, nàng liền nguyện ý đi làm...
Cuối tháng mười hai, lại sắp qua một năm, Cố gia bận rộn, Cố Ngâm Nguyệt lấy chồng ở xa bên ngoài đưa hàng loạt lễ vật tết đến, đầy ắp bốn năm chiếc xe, Mộc thị cùng Nghiêm thị hai người cũng là kiểm lại cho tới trưa, trong miệng Cố lão phu nhân nói, "Nha đầu kia cũng không hiểu công việc quản gia một chút nào." Nụ cười trên mặt lại không giấu được, bao nhiêu lễ năm nay cũng có thể nhìn ra được Bạch gia đối với cháu gái của mình coi trọng, chỉ cần nàng sống ở đó tốt, không thể thường gặp mặt lại có quan hệ gì chứ.
Cố Dật Tín vội vàng an trí di chuyển người Vị thành, năm nay cũng không kịp trở lại, mùa đông lớn muốn di chuyển dân chúng ra nhà ấm áp nhất định là có khó khăn, muốn trước tiên ở trong thành khác đều an trí chuẩn bị nhà xong, mới có thể ở công nhiên bày tỏ sau khi xong thì đi khuyên bảo những người không chịu chuyển đi.
Đêm ba mươi muộn, Ngâm Hoan đi theo cũng uống một chút rượu, say khướt được Nhĩ Đông nâng đỡ tới Tử Kinh viện, Tập Noãn vội vã đi đến ở bên tai Ngâm Hoan nói Tô thiếu gia đang ở phía sau cửa đợi nàng đã lâu, lúc này Ngâm Hoan mới nhớ lại chính mình đáp ứng hắn đi xem pháo hoa.
"Tiểu thư, ngài đã uống rượu say, đã trễ thế này đừng đi ra." Nhĩ Đông đỡ nàng, mặt mũi này còn nóng lên đây, buổi tối khuya cho dù là vị hôn phu cũng không thể liền đi ra ngoài như vậy, trước hôn nhân gây ra gièm pha gì lại càng không tốt.
"Không có việc gì, ngươi đỡ ta đi cửa sau kia." Đêm nay Ngâm Hoan thật là vui, cùng Nhị ca đối ẩm vài lần, đã quên việc này, mấy ngày hôm trước đáp ứng.
Nhĩ Đông còn muốn nói điều gì, mím mím môi vẫn là giúp đỡ nàng đi.
Giờ phút này cửa sau Cố gia đều đóng cửa, chỉ có một bà tử trực đêm chờ thay ca, trông thấy nàng đi đến vội vàng mở cửa, Ngâm Hoan bước chân đi ra ngoài, Tô Khiêm Mặc mặc áo choàng màu đen đứng bên cạnh xe ngựa, vừa vặn nhìn sang bên này.
"Nàng uống rượu rồi?" Tô Khiêm Mặc cau đầu mày lại nhìn trên mặt nàng hiện lên đỏ ửng, còn mang theo một cỗ mùi rượu nhàn nhạt, Ngâm Hoan lắc đầu, lại gật đầu một cái, đưa tay đo để báo cho biết chiều dài ly rượu, "Uống nhiều như vậy."
Tô Khiêm Mặc nhìn xem nàng dáng điệu thơ ngây chân thành, đưa tay muốn từ trong tay Nhĩ Đông đón nàng lên xe ngựa, Nhĩ Đông không yên tâm, dù sao A Hỉ đã ở đây, thêm mình cũng không nhiều, vì vậy đỡ Ngâm Hoan lên xe ngựa, Ngâm Hoan dựa ở trên nệm êm, người còn có chút say, thấy hắn tiến đến cười ha hả hỏi, "Chàng xuất cung đã bao lâu?"
"Nàng cũng biết ta là xuất cung tới?" Tô Khiêm Mặc chợt nhíu mày nhìn xem nàng, Ngâm Hoan cười đến có chút thẹn thùng, hắn đặc biệt từ giữa cung yến chạy ra ngoài, chính mình lại quên chuyện này.
"Hôm nay cùng Nhị ca bọn họ uống một chút." Ngâm Hoan hơi bĩu môi đưa tay kéo áo choàng của hắn một chút, mặt kia của Tô Khiêm Mặc kéo căng không được, nhẹ nhàng bắn ót nàng một chút, "Không biết uống còn uống nhiều như vậy."
"Ta cao hứng a." Mặc dù Đại ca không có trở lại nhưng chuyện di chuyển coi như thuận lợi, qua năm mới còn phải di chuyển dân chúng Vị thành, bọn họ cũng không còn lại nhiều oán giận.
Tô Khiêm Mặc đỡ nàng từ trên nệm êm lên, "Cũng đừng ngủ thiếp đi!" Ngâm Hoan híp híp mắt gật gật đầu, mặt Tô Khiêm Mặc liếc qua không được tự nhiên khụ một tiếng.
Nhiệt độ trong xe đột nhiên nóng lên, ngoài xe gió rét trận trận, tay A Hỉ điều khiển xe ngựa có chút run, một là đông lạnh, hai là kích động, Nhĩ Đông ở một bên thủy chung nghiêm mặt, lời nói trong xe ngựa rơi vào trong tai nàng không sót một chữ, Nhĩ Đông cảm thấy Tô thiếu gia làm như vậy thật sự là quá lớn mật.
"Nhĩ Đông cô nương, ngươi... Ngươi có lạnh hay không?" A Hỉ cảm thấy mình cần tìm chút ít chuyện để nói, âm thanh đón gió khẽ run hỏi.
"Không lạnh."
A Hỉ nửa điểm lặng im, lại tìm một đề tài khác, "Nhĩ Đông cô nương, ngươi... Ngươi có đói bụng không?"
Trong xe ngoài xe trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tay Ngâm Hoan vén rèm lên ngưng tại giữa không trung, hồi lâu lại lặng yên không một tiếng động kéo rèm xuống, xem ra hôn sự của Nhĩ Đông nàng cũng không cần quan tâm...
Xe ngựa đến cửa Đông Thành liền dừng lại, giờ phút này Nhĩ Đông trầm mặt đỡ Ngâm Hoan từ trên xe ngựa xuống, giờ phút này vẻ mặt A Hỉ có điểm rối ren, Tô Khiêm Mặc để cho bọn họ chờ ở dưới, chính mình thì hướng binh sĩ thủ thành lấy ra bài tử mang theo Ngâm Hoan lên thành lâu, Nhĩ Đông đạp mạnh chân chỉ có thể đứng ở dưới chờ, A Hỉ ở sau xe ngựa tìm kiếm một hồi, kề đến bên cạnh nàng, Nhĩ Đông trừng mắt liếc hắn một cái, "Làm cái gì?"
"Phải đợi khói lửa tản đi mới có thể ấm lại, bây giờ lạnh, ngươi cầm lấy." Nhét vào tay Nhĩ Đông một cái lò sưởi nhỏ, không đợi nàng cự tuyệt A Hỉ liền kéo cao cổ áo bao lại lỗ tai, hai tay giấu ở trong cửa tay áo ngồi vào cạnh xe ngựa chắn gió.
Nhĩ Đông hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hướng thành lâu kia, Tô thiếu gia đã mang theo tiểu thư lên rồi, nàng cũng đi tới bên cạnh A Hỉ ngồi xuống, không lên tiếng...
Trên cổng thành, Tô Khiêm Mặc mang theo nàng đến vọng đài kia, bày xong đệm mới, trong bầu cũ bên cạnh còn đốt trà nóng, trong tay Ngâm Hoan ôm lò sưởi ngồi xuống, cửa thành Đông này là giữa bốn cửa thành xây cao nhất, từ nơi này nhìn xuống có thể quan sát Lâm An thành, giờ phút này đúng là vạn nhà đốt ngọn đèn dầu, tất cả mọi người hơn phân nửa chờ giờ Tý, đợi đầu năm đến.
Không bao lâu, không ít người trong nhà bắt đầu phóng khói lửa lên, Ngâm Hoan nhìn xa xa, còn có thể nhận ra có mấy cái là từ nhà ai thả ra, chơi cùng Tô Khiêm Mặc đoán một chút đây là nhà ai.
"Xem, đây nhất định là Nhị ca phóng." Ngâm Hoan đứng lên nhìn khói lửa xa xa vừa rồi bay lên trời, phân ra năm tia so với khói lửa được phóng vừa rồi còn muốn chói mắt hơn, "Hắn còn nói đặc biệt đi chỗ khác nghe theo yêu cầu phóng tới đây."
Tô Khiêm Mặc bất động thanh sắc đứng bên cạnh nàng, cởi áo choàng trên người ra bao vây người nàng, áo choàng kia còn mang theo mùi hương ôn hòa trên người hắn, Ngâm Hoan thấy trên cổ hắn mang theo khăn quàng cổ do chính mình làm, trên mặt nhuộm một tia đỏ ửng, không biết là say rượu hay là xấu hổ.
"Đợi lát nữa, còn có càng lớn hơn." Tô Khiêm Mặc sủng ái nhìn nàng lộ ra tính trẻ con, đây mới là bộ dáng nàng nên có.
"Cái này cho chàng, lát nữa sẽ cảm lạnh." Ngâm Hoan nhét lò sưởi vào trong tay hắn, khoác hai kiện áo choàng dày, áo choàng của hắn còn trực tiếp khoác lên người nàng, như thế nào đều không cảm thấy lạnh.
Động tác của hắn thật là tự nhiên, Tô Khiêm Mặc thấy nàng kéo chặt áo choàng trên người của mình cũng không có cự tuyệt hảo ý của nàng, tất cả quan tâm của nàng hắn cũng sẽ nhận lấy từng cái.
Khói lửa không để cho người đợi bao lâu, trong nháy mắt, vốn chỉ có những ngôi nhà thưa thớt phóng khói lửa lên một chút, xa xa đột nhiên bay lên một đạo khói lửa sáng lạn không nhìn nổi, một đạo chưa tắt lại thêm mấy đạo khói lửa bay lên không, liên tục phóng lên khoảng chừng hai ba mươi đạo khói lửa như vậy, chiếu sáng khắp cả bầu trời, Ngâm Hoan thấy được mọi người ở thành lâu phụ cận đi trên đường nhìn qua chỗ xa như vậy, đó là trong hoàng cung phóng khói lửa, nhắc nhở một năm mới đã đến.
"Chàng nói, Đại ca có thể nhìn thấy không?" Ngâm Hoan nhìn qua ánh sáng huy hoàng kia, kinh than một tiếng cảm khái nói, Tô Khiêm Mặc gật gật đầu, "Có thể, hoàng thượng nói phải làm cho huynh ấy cùng những binh sĩ ở nơi xa cũng có thể nhìn thấy, cho nên muốn thả nhiều, phóng cao."
Trên cổng thành có hai bóng dáng đứng ở đó, nơi xa lóe ánh sáng chiếu đến tường thành này, A Hỉ dưới cổng thành nhìn khói lửa, thỉnh thoảng liếc nhanh Nhĩ Đông một bên tỉnh táo nhìn xem, trên mặt cũng quẹt một tia đỏ ửng bị khói lửa chiếu.
Mà Lục vương phủ, bởi vì Kỳ Tố Như thân thể khó chịu ở nhà tĩnh dưỡng đứng ở trong sân, nhìn qua khói lửa bắn trên trời, trong Lục vương phủ lại yên lặng hoàn toàn, vương gia vương phi bọn họ đều vào cung, thế tử cũng tiến cung, ước chừng là sẽ không nhớ trong phủ còn có nàng bị bệnh, phụ thân hoãn chức, thái độ của vương phi đối với nàng thì có biến hóa.
Trên mặt Kỳ Tố Như trên mặt lộ ra một tia cười khổ, lòng người dễ thay đổi nói đại khái chính là cái này đi...