Cuối tháng sáu trời rất nóng, Mộc thị vẫn như cũ an bài tốt băng các phòng các viện đề phòng say nắng trúng nhiệt, đối với chuyện nhận tổ quy tông này nàng không nhúng tay vào cũng không co ý kiến gì, mà trong sân Nhị phu nhân, Cố Vũ Trị lại gấp đến độ xoay vòng vòng, hơn nửa tháng đã qua, ngày đó đuổi Thanh Thu ra ngoài, mới qua vài canh giờ, thế nhưng không thấy người đâu nữa, giống như đã biến mất tại Lâm An thành vậy.
"Lão gia, chỉ có con trai của đại ca nhận tổ quy tông còn cái cô nương Thanh Thu kia tối đa chỉ là một ngoại thất, lão phu nhân không chịu cho nàng vào Cố gia, lão gia cần gì khẩn trương như vậy." Nghiêm thị nhìn mà có chút ghen, mấy lần trước, Thanh Thu kia ở trước mặt lão gia khóc lóc kể lể, bộ dáng nhu tình như nước làm cho Nghiêm thị hết sức xem thường nữ nhân này.
"Ngươi thì biết cái đếch gì, nếu không thấy nữ nhân này, lỡ như người khác nói đứa nhỏ này không là con của đại ca thì tìm đến ai mà làm chứng!" Cố Vũ Trị không phải là Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân nhận định đứa nhỏ này là cốt nhục của con trai lớn của bà, như vậy thì cái người Thanh Thu kia liền không cần ở Cố phủ nữa, trên căn bản Cố lão phu nhân còn là muốn Mộc thị nuôi đứa bé này, nuôi tại danh nghĩa Đại lang và nàng, làm con trai trưởng.
Có thể trong lòng Cố Vũ Trị rõ ràng nhất đứa nhỏ kia đến tột cùng có phải là của Đại ca hay không, vạn nhất có người nào đến phá rối thì còn có nữ nhân kia là chứng cớ tốt nhất, bất quá là hắn vẫn nghe lời mẫu thân đuổi nàng ra ngoài chỉ trong một lát, chính mình đã phái người đi đón nhưng mãi mà không thấy tăm hơi.
"Chứng cớ đều ở đây, chàng cũng điều tra xong, đó không phải là hài tử của Đại ca sao, nữ nhân này nếu vào Cố gia sẽ làm bại hoại danh dự Cố gia." Nghiêm thị nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, "Nói không chừng là của chính mình đi."
Cố Vũ Trị không nhiều lời cùng nàng, ra khỏi phòng hướng bên ngoài phủ mà đi, mắt thấy chuyện nhận tổ gần đến, cũng không còn nhiều ngày thời gian, không cần vì chuyện nhỏ nhoi như vậy mà phá huỷ hết kế hoạch của hắn.
Trong lúc Cố Vũ Trị khẩn trương, trong Thiên Ngọc các tại Bắc thị của Lâm An thành, Ngâm Hoan đi vào cửa hàng, cùng Lý chưởng quỹ đã được mời đến, đi thẳng lên lầu ba, lúc đi qua một khúc quanh thì vào một căn phòng, ra hiệu người trông coi đẩy một ngăn tủ, Ngâm Hoan khom lưng đi vào mật thất bên trong, ánh nến yếu ớt, bốn phía không có cửa sổ.
Trong mật thất đặt một cái giường lớn cùng hai cái bàn, ngọn nến cháy vô cùng cao, trên giường cột một người, là người đã mất tích nhiều Thanh Thu. Giờ phút này nàng ta đang đầu bù tóc rối nằm đó, ngoại trừ trên mặt còn chút sạch sẽ thì bộ dáng kia giống như là lúc mới vừa đến Cố phủ nhận thân.
Vừa nhìn có người tiến đến, Thanh Thu ngẩng đầu lên, trong miệng lầm bầm hô, "Thả ta ra ngoài."
Ngâm Hoan từ Thanh Nha trong tay nhận lấy một chén nước, bước đến gần giường, đem chén đến bên cạnh Thanh Thu, Thanh Thu rất nhanh cúi đầu đem nước uống sạch sẽ, đón lấy giương mắt nhìn lồng thức ăn đang tản ra mùi hương trong tay Thanh Nha.
"Đều nhiều ngày rồi mà Nhị thúc cũng không tới tìm ngươi, chỉ sợ hắn cho là ngươi chết." Thanh Thu hoàn hồn, thân thể dựa trên vách tường, "Ta không hiểu ngươi nói cái gì, Thất tiểu thư, ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại trói ta lại, nếu Cố gia tìm không được ta thì có thể ngươi sẽ gặp phiền toái đó."
"Phiền toái sao?" Ngâm Hoan nở nụ cười, nhìn nàng một thân chật vật, Ngâm Hoan cầm lấy một ngọn nến đưa lại gần mặt nàng, "Ngươi chưa một lần gặp ta, làm sao biết ta là Thất tiểu thư, chắc ngươi đã học thuộc bài ha, còn trong Cố phủ thì Cố lão phu nhân chỉ để ý hài tử sẽ không quản ngươi, ngươi chết hay biến mất, đỡ phải có người đắn đo, Cố gia cần là cần huyết mạch mà phụ thân lưu lại, ngươi cảm thấy Cố gia sẽ phái người tìm ngươi sao?"
"Cho dù ngươi chết ở chỗ này, cũng sẽ không có người biết, mà con của ngươi sống trong Cố phủ, ngươi đoán hắn sẽ như thế nào?" Sáp nến nóng hổi rơi trên cổ Thanh Thu làm nàng ta bị đau lui về phía sau, nhưng ngọn nến kia không ngừng tiến tới gần, dường như muốn làm phỏng gương mặt nàng.
Ngâm Hoan thấp giọng lầm bầm, "Ngươi biết không, trong hồ nước lớn của Cố gia đã chết không ít người, chỉ cần buộc một tảng đá lớn vào thân người, quăng ngươi xuống dưới, hơn nửa đêm, cũng sẽ không sợ ai thấy, thi thể cũng sẽ không nổi lên, vài ngày sau, liền trở thành mồi cho cá."
"Ngươi... ngươi muốn thế nào." Thanh Thu nghe mà sợ, bị nhốt ở chỗ này suốt nửa tháng, mỗi ngày chỉ có một chén nước cùng một cái bánh bao, đói bụng thì ngủ, nhưng cảm giác vừa không chết đói, đói đến choáng váng mặt mày rất khó chịu. Hôm nay lại nghe Cố gia Thất tiểu thư vừa nói như vậy, khẳng định chính mình không trốn thoát, mệnh đã nằm trên tay người khác, lại càng sợ hãi.
"Vậy thì ngươi nói một chút về cha của con trai ngươi đi." Ngâm Hoan ngồi xuống, đem nến đặt lại trên bàn, "Tại biên quan ngây người cũng nhiều năm, nhất định ngươi biết nói tiếng địa phương ở đó đi."
"Ta chỉ ru rú trong nhà, không thường xuyên nói chuyện với người khác, tiếng địa phương ở đó ta không biết nói." Thanh Thu vội vàng giải thích, "Nhưng Dật Thiên thật sự là hài tử Đại lang."
"Đừng lúc nào cũng nhắc Đại lang, cái tên này của phụ thân ngươi có tư cách gọi sao." Ngâm Hoan đột nhiên nghiêm nghị cắt ngang lời nàng, "Ngươi ở chỗ kia cũng lâu, mà phụ thân của con ngươi cũng chu cấp hẳn là không thiếu đi, tại sao ngươi phải tới đây chịu cực khổ chứ?"
"Tiểu thư, Nhị tiểu thư đến cửa hàng." Ngâm Hoan đang nói, ngoài mật thất đột nhiên có người thông báo, Ngâm Hoan nhìn Thanh Thu, "Ngươi suy nghĩ thật rõ ràng đi, con người khi chết rồi thì không còn gì nữa đâu”.
Ngâm Hoan rất nhanh đi ra ngoài, vừa tới lầu hai, Cố Ngâm Sương vừa vặn đi tới, thấy nàng xuống, cười nói với Lý chưởng quỹ sau lưng, "Thất muội vội vàng gì vậy, chẳng lẽ muội làm chuyện gì mờ ám sao."
Lý chưởng quỹ ngượng ngùng cười, Ngâm Hoan ra hiệu hắn đi xuống, nàng mang theo Cố Ngâm Sương vào một phòng trống ở lầu hai, "Nhị tỷ tại sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đến đây chứ."
Cố Ngâm Sương nhìn thoáng qua khe cửa về phía căn phòng ở lầu ba , quay đầu lại hỏi nàng, "Thất muội, vừa rồi tỷ nghe nghe muội đi xuống từ lầu ba, lầu ba muội dùng làm gì vậy?"
"Lầu ba cũng là phòng trống thôi, muội đi lên đó kiểm tra thôi." Ngâm Hoan đưa ly trà cho nàng, "Nhị tỷ còn chưa nói vì sao tỷ tới đây nha."
"Thất muội thật hăng hái, hôm nay lửa cháy tới nơi mà muội còn lạnh nhạt được." Cố Ngâm Sương ngồi xuống, bưng ly trà nhưng không có ý uống.
"Tại sao tỷ nói lửa cháy đến nơi?"
"Ài, phòng lớn đã tìm được đứa con trai lưu lạc bên ngoài về, cũng gần tới ngày nhận tổ quy tông, Thất muội à, nếu muội quay về Trúc Thanh viện thì sai người báo trước với ta một tiếng, để ta sai người dọn dẹp cho muội, chứ phòng của muội lâu rồi không có ai ở, sợ là không được sạch." Cố Ngâm Sương nhìn vẻ mặt ung dung của nàng, nhịn không được châm chọc một câu.
"Chuyện hắn nhận tổ quy tông và chuyện muội có trở về Trúc Thanh viện hay không có quan hệ gì, muội là con thừa tự của mẫu thân, hắn nhận thức tổ, thì liền trở thành em trai muội thôi." Ngâm Hoan cầm bánh hạnh nhân trong đĩa trước mặt ăn, ngước mắt nhìn Cố Ngâm Sương, "Nhị tỷ tỷ tới đây chỉ muốn nói cho muội chuyện này thôi sao?"
"Cố Ngâm Hoan, muội đây thật khờ hay là giả ngu, đứa bé kia chính là muốn đoạt lại tất cả của Đại bá phụ để lại, hắn sẽ được nuôi tại danh nghĩa Đại phu nhân, cũng là thân phận con trai trưởng, muội chỉ là một đứa con gái thừa tự, nói không chừng Lão phu nhân muốn muội trở lại Trúc Thanh viện đi, Đại phu nhân bây giờ đã có người dưỡng lão, thì Thất muội ngươi còn cần nữa sao."
Cố Ngâm Sương nhoẻn miệng cười, nàng chính là muốn thấy Cố Ngâm Hoan bị đuổi khỏi Tử Kinh viện, đến nàng trở lại Trúc Thanh viện, xem nàng còn có thể trấn định như hiện tại nữa hay không.
"Nhị tỷ, tỷ đây rất hi vọng muội muội trở lại Trúc Thanh viện sao, bất quá chỉ sợ làm Nhị tỷ thất vọng rồi, Trúc Thanh viện này, muội sợ là trở về không được, hay là Nhị tỷ vẫn nên quan tâm nhiều hơn cho chuyện chung thân đại sự của mình đi, hôn sự Tam tỷ đều được định rồi đấy, không biết Tứ thẩm sẽ chọn một hộ như thế nào cho Nhị tỷ ngươi nha." Ngâm Hoan chậm chạp uống trà, đột nhiên trên lầu có âm thanh của vật nặng ngã xuống sàn, Cố Ngâm Sương vội đứng dậy mở cửa.
"Thất muội, trên lầu của muội thật là ầm ĩ, tỷ đi lên xem thử có chuyện gì xảy ra." Dứt lời Cố Ngâm Sương phăng phăn đi tới, Thanh Nha không kịp ngăn cản, sắc mặt Ngâm Hoan trầm xuống, lập tức đứng dậy đi theo.
Cố Ngâm Sương đi lên lầu ba, đẩy mạnh cửa phòng trống thượng hạng trên gian lầu ba, người ngồi bên trong sợ hết hồn, tất cả nghiêng đầu lại nhìn nàng, "Ai đó!"
Cố Ngâm Sương nhìn tình hình bên trong, trong phòng có nhiều người, âm thanh kia dường như là do bàn ghế ngã xuống sàn, trên mặt đất còn hư hư thực thực dấu vết nước đọng, liền có chút ít lúng túng, một vị tiểu thư đứng đầu lộ vẻ không vừa ý nói, "Có chuyện gì đây, chưởng quỹ đâu!"
"Thực xin lỗi các vị tiểu thư, gia tỷ này của ta có chút... hi vọng mọi người không trách tội, thực xin lỗi, thực xin lỗi a." Ngâm Hoan đi tới, chỉ chỉ đầu của mình, đối với khách nhân trong phòng thực xin lỗi. (Mây: Ý chỉ NS có vấn đề về đầu óc, muahhaaaa, mà đúng là có thiệt)
Đi xuống lầu dưới, đóng cửa lại, Cố Ngâm Sương quay đầu lại nhìn nàng, ầm ầm nổi giận, "Cố Ngâm Hoan, ngươi nói ai có vấn đề về đầu óc hả”.
Ngâm Hoan thu hồi vẻ mặt nhận lỗi vừa rồi, chỉ chỉ đầu của mình, "Nhị tỷ, tỷ nghe được một chút động tĩnh cứ như vậy bị kích động chạy lên đó, hỏi cũng không hỏi trực tiếp xông vào, cái này không phải là có vấn đề thì là gì, hôm nay muội vừa ra khỏi cửa tỷ liền đi theo, nói đi, tỷ rốt cuộc muốn làm gì."
Ngâm Hoan không còn khách khách khí khí với nàng nữa, mới ra cửa không được bao lâu, nàng ta liền đi theo, vừa tới nơi này tìm chính mình, ánh mắt còn nhìn thẳng vào tầng ba, vừa rồi mới nghe một chút động tĩnh, vẻ mặt liền chuyển sang hưng phấn, giống như phát hiện được chuyện gì.
"Nghe nói cái người Thanh Thu mang tiểu thiếu gia về đã mất tích, vừa ra khỏi Cố phủ người liền biến mất, Thất muội a, Nhị tỷ biết muội đây là lo lắng thân phận của mình sẽ thay đổi, nhưng cũng không cần hành động như vậy, nếu để người khác phát hiện muội bắt cóc, đây chính là tội lớn a." Cố Ngâm Sương thấy nàng nói như vậy, cũng liền thản nhiên ngồi xuống, cầm lấy một ly trà tinh trí ở trong tay vuốt vuốt.
"Cái gì là của muội thì sẽ là của muội, muội có đem người giấu đi cũng vô dụng, đứa bé vẫn được nhận tổ quy tông, bất quá Nhị tỷ à, tỷ làm sao biết được Thanh Thu mất tích a, đúng là Cố lão phu nhân sai người đuổi nàng ta ra ngoài, đâu ai nói đem nàng giết diệt khẩu đâu." Ngâm Hoan nhìn nàng cười cười, thông minh quá sẽ bị thông minh hại đi, tự cho là đi theo mình thì bắt được điểm yếu của mình sao, muốn đem thân phận kế nữ của mình kéo xuống sao.
"Thất muội, nếu như muội chỉ trói người lại Nhị tỷ cũng có thể lượng thứ, bất quá nếu chuyện này bị người phát hiện thì có thể ngay cả Trúc Thanh viện muội cũng đều trở về không được, vì ngăn cản hài tử Đại bá phụ nhận tổ quy tông, cư nhiên lại hành động nhẫn tâm như thế."
Cố Ngâm Sương khóe miệng xẹt nụ cười, cúi đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, ngoài cửa truyền đến âm thanh tiễn khách của Lý chưởng quỹ, Ngâm Hoan còn nghe được một ít tiếng bước chân lên lầu, làm như vô tình liếc qua cửa sổ, cười, "Xem ra Nhị tỷ vẫn luôn rất quan tâm đến Ngâm Hoan."
"Muội muội mặc dù đang ở trong Tử Kinh viện, nhưng dù sao vẫn là em gái ruột của tỷ, tỷ làm sao có thể không quan tâm muội được”. Cố Ngâm Sương đáy mắt toàn sự chân thành, thật muốn diễn cho xong vở kịch tỷ muội tình thâm.