"Thất tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì đấy." Cố Ngâm Phỉ chạy chơi mệt mỏi, trở lại trong đình, ngồi trên cái ghế nằm sấp ở trên bàn nhìn qua nàng hỏi.
"Không có việc gì đâu, nhìn đầu muội đầy mồ hôi kìa." Ngâm Hoan ra hiệu Nhĩ Đông thay nàng lau mồ hôi cho Ngâm Phỉ, hai năm qua đi, Cố Ngâm Phỉ lớn hơn rất nhiều, thời gian thực vui vẻ, thoáng cái hai năm đã qua rồi.
"Ngâm Phỉ mau tới đây, nơi này có cá nè." Đứng ở bên kia Cố Ngâm Hương hô, Ngâm Hoan trong lòng rùng mình, đứng dậy đi theo sau lưng nàng cười nói, "Bát muội có gì mà vui vẻ vậy, để tỷ qua xem thử có cái gì thú vị a."
Đến bờ ao, Cố Ngâm Hương tay thuận cầm lấy một nắm thức ăn cho cá ném vào trong hồ nước, mỗi lần ném thì bầy cá vội vàng bơi đến tranh đoạt thức ăn, nhìn rất vui mắt.
"Bát tỷ, muội cũng muốn chơi như vậy." Cố Ngâm Phỉ đưa tay muốn nắm thức ăn nhưng sao đoán được Cố Ngâm Hương không chịu, đưa tay đẩy nàng một cái không để cho nàng cầm, Cố Ngâm Phỉ không có đứng vững liền hướng phía hồ nước vừa té xuống, tim Ngâm Hoan muốn nhảy lên cổ họng, kinh hô một tiếng, "Ngâm Phỉ!"
"Thất tỷ, muội không sao." Cố Ngâm Phỉ ngồi trên mặt đất, cự ly cách hồ nước còn vài phân, nàng vỗ vỗ bùn đứng lên, Ngâm Hoan vội vàng đem nàng kéo sang một bên, quát lớn, "Không phải là một nắm đồ ăn cho cá thôi, Bát muội vì sao muội phải đẩy Thập muội vậy."
"Nàng không được phép cho cá ăn, đứng xem là được rồi." Cố Ngâm Hương một chút đều không cảm hành động của mình có chút gì sai lầm"Không phải nàng không bị thương sao, đi ra phía sau chơi đợi đến lát nữa lại ngã thì đổ thừa cho muội đi."
Cố Ngâm Phỉ mặt một chút trắng bệch, nàng không còn nhỏ nữa, từ hai năm trước nàng liền cảm giác được các tỷ tỷ chán ghét mình, mà hôm nay chán ghét này tựa hồ càng thêm rõ ràng, là vì bản thân ngày càng không giống phụ thân sao.
Cố Ngâm Phỉ kinh ngạc sờ soạng mặt mình một phen, Ngâm Hoan tức giận, "Đã như vậy Bát muội cần gì gọi nàng đi đến."
"Thất tỷ hôm nay trông nom cũng thật nhiều, tỷ đã không còn là tỷ muội Tam phòng, thân phận khác xa rồi còn muốn quản giáo ta sao." Cố Ngâm Hương nói nghiêm trang, trong ngôn ngữ có chút dạy dỗ.
Ngâm Hoan trong lúc nhất thời không biết trả lời nàng như thế nào, lúc trước khi nàng sống tại Trúc Thanh viện nàng là người bị ghét bỏ, hôm nay nàng đi, Ngâm Phỉ nhất định cũng sẽ rơi vào cái loại hoàn cảnh đó, mà mình lại không có cách nào giúp được.
"Cho dù Thất tỷ không còn ở Tam phòng nữa nhưng tỷ mãi mãi là tỷ tỷ của muội, Bát tỷ, tỷ nói như vậy chẳng phải thật là quá đáng sao." Cố Ngâm Phỉ lặng lẽ kéo tay Ngâm Hoan lại, đột nhiên cao giọng nói ra, kéo theo nhiều người ở gần đó cũng đi đến.
"Tại sao lại cãi nhau vậy." Cố Ngâm Sương thấy vẻ mặt tức giận của Cố Ngâm Phỉ, ôn nhu hỏi.
"Nhị tỷ, tỷ phân xử một chút, có phải Thất tỷ làm đại hài tử của Đại phu nhân liền không còn là tỷ muội của chúng ta nữa hay không." Bộ dáng Cố Ngâm Phỉ như gà mẹ đang xù lông bảo vệ con, Cố Ngâm Liên kéo mình muội muội qua một bên thấp giọng hỏi chuyện.
"Tất nhiên nàng vẫn còn là tỷ muội chúng ta." Cố Ngâm Sương ở đây là lớn nhất, tự nhiên lời nói của nàng có tác dụng nhất.
"Vậy thì vì sao Bát tỷ tỷ nói Thất tỷ đã không phải là tỷ muội chúng ta, còn nói ở cách xa nàng một chút mới tốt." Cố Ngâm Phỉ chỉ vào Cố Ngâm Hương nói, sắc mặt của Cố Ngâm Hương trong nháy mắt xấu đi, trong ánh mắt lộ ra chút hận ý.
Cố Ngâm Liên gấp rút giữ nàng lại cười nói, "Ngâm Hương nàng chỉ là nói giỡn, làm sao Thất muội không phải là tỷ muội chúng ta, Ngâm Phỉ muội cũng biết, Bát tỷ muội chính là người nói chuyện như vậy mà."
"Vậy thì cũng nên làm rõ ràng chuyện này, nói cái gì nên nói, nói cái gì không thể nói chứ." Mắt thấy không khí hòa hoãn một chút, Cố Ngâm Họa lại lành lạnh tăng thêm một câu.
Này toàn gia không có một được một người yên tĩnh, Cố Ngâm Hương cũng không có ý tứ yếu thế, một người là do nữ tỳ sinh, cho rằng bay lên ngọn cây thì chính là thành Phượng Hoàng,còn một người thì không rõ lai lịch, lúc di nương nàng mang thai nàng là ở bên ngoài.
"Các ngươi ầm ĩ cái gì!" Đang trong lúc giằng co, đột nhiên từ hành lang kia truyền đến âm thanh của Phương thị, mọi người quay đầu lại, có một nha hoàn chạy đi mật báo đang hoảng sợ quỳ ở bên kia.
"Các ngươi làm vầy thì còn ra thể thống gì nữa, Cố gia tiểu thư đều là tỷ muội của nhau, cái gì là Tam phòng, cái gì là không phải Tam phòng, Ngâm Hương, ngươi là càng ngày càng có tiền đồ a!"
Cố Ngâm Hương vội vàng quỳ xuống, trên mặt không còn chút kiêu ngạo nào, Cố Dật Triết sau lưng Phương thị len lén cùng Ngâm Hoan làm cái mặt quỷ, tiện đà nghiêm trang nói, "Mẫu thân nói không có sai."
"Ngươi còn ở lại chỗ này làm cái gì, còn không mau đi đọc sách đi”. Phương thị quay đầu lại nhìn hắn một cái, Cố Dật Triết cực nhanh lẻn rời đi, vẫn không quên nhìnNgâm Hoan một cái, rất nhanh biến mất tại khúc quanh.
Phương thị nhìn mấy người quỳ trên đất, "Đều là tỷ muội một phủ, tại sao ta không biết Ngâm Hương ngươi có loại ý nghĩ này, xem ra di nương ngươi bình thường đối với ngươi dạy bảo không nghiêm khiến hôm nay tại Trúc Thanh viện ngươi không phân rõ trái phải, Ngâm Phỉ là muội muội nhỏ nhất bình thường càng cần chiếu cố nhiều, các ngươi làm tỷ tỷ vậy sao!"
"Mẫu thân, con không có ý này, con chẳng qua là cảm thấy Thập muội còn nhỏ, không thể cho cá ăn tốt, lỡ như bị rơi xuống nước thì không tốt." Cố Ngâm Hương đang quỳ vội ngẩng đầu giải thích.
"Trong vườn này nhiều tỷ muội như vậy, ngay cả một người muội muội đều không thể trông nom sao, Ngâm Liên, mang nàng trở về, suy nghĩ thật kỹ, Ngâm Phỉ, ngươi đứng lên đi."
Phương thị một chút cũng không muốn trách phạt mấy hài tử này, nếu lúc trước không phải Cố Ngâm Phương thực là quá đáng, nàng cũng sẽ không làm động tác gì, không giáo không phạt, cũng không có ngược đãi bất kỳ một thứ nữ nào, chỉ có như vậy, các nàng mới có thể dưỡng thành tính tình kiêu căng coi trời bằng vung, không phục quản giáo, không coi ai ra gì.
Ngâm Hoan trong lòng có chút bất an, Cố Ngâm Hương ánh mắt quá mức cay độc, giống như là một loại hận ý, nàng không khỏi nắm chặt tay Cố Ngâm Phỉ, "Tứ thẩm, Ngâm Hoan có một cái khẩn cầu, Thập muội cũng sắp chuyển vào Trúc Thanh viện, thu dọn đồ đạc cũng cần mấy ngày, không bằng để nàng ở chỗ con mấy ngày nha."
Phương thị nhìn Ngâm Hoan không nói, một lát sau mới gật gật đầu, "Ngâm Phỉ, không được làm phiền Thất tỷ ngươi”.
Kiếp trước Ngâm Phỉ chưa vào ở liền bị rơi xuống nước, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cần tránh đoạn thời gian này đợi đến lúc nàng tiến vào Trúc Thanh viện trong liền không sao.
Ngâm Hoan dọc theo đường đi toàn suy nghĩ về chuyện này, Nhĩ Đông kêu nàng vài lần mà không nghe nàng trả lời, Ngâm Hoan đang đi ở phía trước đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại nhìn Nhĩ Đông, "Nhĩ Đông, ngươi đi đến phòng của Thập tiểu thư, giúp nàng thu thập đồ dùng trong hai ngày, không cần quá nhiều, mang đi đến đây."
Cố Ngâm Phỉ tại Tử Kinh viện ngây người bốn năm ngày, cho đến lúc phòng của nàng ở Trúc Thanh viện đã thu thập xong, Ngâm Phỉ mới chuyển vào ở. Phương thị cho nàng một gian phòng có ánh sáng mặt trời, hình như là cố ý sắp xếp cách phòng Cố Ngâm Hương khá xa, trong ngày thường đều rất khó gặp nhau.
"Ngày mai sẽ đi nữ đường học, buổi tối muội đi nghỉ ngơi sớm nha." Ngâm Hoan từ trong lòng ngực lấy ra một túi gấm cười đưa cho nàng, "Chúc muội thăng quan!"
Cố Ngâm Phỉ hốc mắt hồng hồng nhìn x nàng, đột nhiên lao vào trong ngực nàng, "Thất tỷ, chỉ có mình tỷ đối với muội tốt nhất, đến bây giờ vẫn vậy."
Ngâm Hoan bị hành động của nàng doạ sợ hết hồn, nha hoàn Nhân Hạ đứng một bên cười giải thích, "Thập tiểu thư vẫn luôn rất thích Thất tiểu thư, luôn nhắc đến ngài, nàng ấy đang rất vui."
"Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc, khóc đỏ tròng mắt thì không đẹp đâu." Ngâm Hoan thấp giọng dụ dỗ, "Di nương muội cũng đối tốt với muội mà, không phải là chỉ có ta đối với muội tốt, trong viện tử này có nhiều tỷ tỷ như vậy, muội đừng có nói những lời này ra nha."
Ngâm Phỉ gật gật đầu, lùi ra khỏi lòng nàng, "Thất tỷ ở lại cùng ăn cơm với muội không."
"Vậy muội mau cho người chuẩn bị đi, tỷ hơi đói rồi!" Ngâm Hoan chọc cho nàng vui vẻ, Cố Ngâm Phỉ lúc này mới nín khóc mỉm cười, thúc giục Nhân Hạ đi chuẩn bị.
Ngâm Hoan nhìn Nhân Hạ rời đi, dùng thân phận của Nhân Hạ vốn không nên hầu hạ Ngâm Phỉ. Lúc mang La di nương vào phủ, Cố Vũ Thừa vì để thực hiện thành ý, đặc biệt cầu Phương thị cho Nhân Hạ đi chiếu cố người đang mang thai lúc ấy là La di nương, sau khi sinh được Ngâm Phỉ, Nhân Hạ cũng liền thuận lý thành chương chiếu cố nàng.
Nếu là không có nha hoàn chững chạc như vậy ở bên người, hôm nay Ngâm Phỉ sao có thể còn tốt được như vậy, nhớ tới chuyện rơi xuống nước kia, Ngâm Hoan trong lòng vẫn còn có chút không nỡ, chuyện nàng cứu Ngâm Phỉ có phải nghịch ý trời hay không. Không biết Ngâm Phỉ đã hết tai nạn chưa, nàng không thể từng giây từng phút săn sóc nàng ấy được, chỉ có thể dặn dò thiếp thân nha hoàn của Ngâm Phỉ nhiều một chút.