"Thất muội, ngươi phát ngốc gì vậy, lên thuyền thôi." Cố Ngâm Họa kéo Ngâm Hoan một cái, thuyền bè Tưởng gia đã cập bờ, Tưởng tiểu thư mang theo nha hoàn đang đứng ở bờ sông chờ các nàng, bốn phía cũng không thiếu hộ vệ.
"Đến đây." Ngâm Hoan nhìn thoáng qua phía Cố Ngâm Sương, lập tức đi theo Cố Ngâm Họa lên du thuyền, Tưởng công gia vẫn rất luôn giàu có và đông đúc, du thuyền lớn như vậy, một lần thuê chính là hai chiếc, chỉ dùng cho tiểu thư Tưởng gia hội họp bạn bè.
Ngâm Hoan nhìn các công tử đi lên một chiếc thuyền khác, Đại ca hẳn là cũng được phát thiệp mời.
Chờ tất cả mọi người lên thuyền, Tưởng Như Nhân mang theo vài nha hoàn, ở trên thuyền chào hỏi từng tiểu thư, một chút cũng không lạnh nhạt với người nào.
"Ơ, nhìn xem ai này, gần cả năm nay chả thấy mặt mũi ngươi đâu, hôm nay mới được diện kiến chân nhân đấy." Tưởng Như Nhân mang theo nha hoàn đi tới chỗ bọn Ngâm Hoan, vừa nhìn thấy Ngâm Hoan liền cười trêu ghẹo nói.
"Được rồi, Tưởng tiểu thư ngươi mời người ta nhưng người ta không tới, nay ngươi được gặp mặt rồi đó." Một bên Cố Ngâm Sương lập tức đón lời nàng, nhoẻn miệng cười, vẻ mặt vô hại.
Đứng ở sau lưng Tưởng Như Nhân ánh mắt của vài vị cô nương nhìn Ngâm Hoan cũng có chút biến hóa, Ngâm Hoan cười đứng dậy từ trong tay Thanh Nha cầm lấy một cái hộp gấm lớn đút vào tay Tưởng Như Nhân, "Tỷ tỷ, tỷ đừng bêu xấu muội nữa, muội a, lúc này chỉ có thể mang quà tạ lỗi, mấy hôm trước muội không khoẻ nên ít ra khỏi cửa."
Tưởng Như Nhân mở cái hộp ra, bên trong đúng là mấy món đồ trang sức đeo tay của Thiên Ngọc các đã hết hàng vào đầu xuân năm nay, mặc dù Tưởng gia không thiếu tiền, nhưng đã là cô nương thì hiển nhiên vẫn cứ yêu thích các loại trang sức này nọ.
Tưởng Như Nhân chỉ lấy ra một món trong đó thì sau lưng liền truyền đến một tiếng thét kinh hãi, "Đây không phải là đồ từ Thiên Ngọc các, trước đó vài ngày còn nói hết hàng rồi mà."
Tưởng Như Nhân tựa hồ rất hưởng thụ loại cảm giác này, cầm lấy trâm kia đeo vào trên đầu, vẫn không quên cười trêu chọc Ngâm Hoan, "Coi như muội có hiểu biết."
"Thất muội thật sự là biết thuận nước giong thuyền a, ai trong chúng ta chả biết, Thiên Ngọc các này là cửa hàng của Đại bá mẫu đâu." Cố Ngâm Sương thấy câu trước không ảnh hưởng gì đến nàng, lại bổ sung thêm một câu, rất có ý tứ đem Ngâm Hoan làm đích ngắm cho các tiểu thư khác.
Tưởng Như Nhân cầm lấy hộp gấm tay run lên, ngẩng đầu nhìn Ngâm Hoan, nhưng nụ cười trên mặt không chút thay đổi, Ngâm Hoan thấy tất cả mọi người nhìn mình, thẹn thùng đỏ mặt, âm thanh hạ xuống một ít, "Nhị tỷ toàn true muội, đó là cửa hàng ba năm trước đây mẫu thân cho muội trông nom, muội thấy tất cả mọi người thích những thứ này, năm ngoái muội mở thêm một tiệm nữa ở Bắc thị cho nên hôm nay mới gọi là thực sự rảnh rỗi, nếu không muội hôm nay cũng không thể đến a."
Sau cùng Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn Tưởng Như Nhân, đáy mắt mang theo tia chân thành, "Muội nghĩ Tưởng tỷ tỷ cũng thích những món đồ này, mặc dù không thể nói là quý giá, nhưng đều là những sản phẩm mới chế tác đầu năm nay của sư phụ trong Thiên Ngọc các, tỷ tỷ cũng đừng giận Ngâm Hoan."
"Vậy thì Cố thất tiểu thư muội cũng không thể bên nặng bên nhẹ a, trên đầu Như Nhân tỷ cũng không thể đeo hết những trâm này, muội tặng cho ta một cái đi." Một giọng nói trong trẻo truyền từ sau lưng Tưởng Như Nhân đến, một tiểu thư lục y đi tới, muốn từ trong tay Tưởng Như Nhân đoạt đồ trang sức đeo tay kia, Tưởng Như Nhân lảng trốn nhanh, cười mắng, "A Bích ngươi thích thì chính mình đi mua, ta làm sao lại mang không đến."
Bị cô nương kia nháo một trận, không khí vốn ngột ngạt ban đầu nay đã dễ chịu hơn, Ngâm Hoan uyển chuyển sử dụng lời nói của Ngâm Sương, ngược lại có thêm mấy tiểu thư, đối với cửa hàng trong miệng Ngâm Hoan quan tâm hơn.
"Tỷ nào có hẹp hòi như vậy, bất kể phải hay không phải là cửa hàng của Mộc phu nhân, tóm lại những thứ này tỷ rất thích." Tưởng Như Nhân “pằng” một tiếng khép hộp gấm kia lại tránh cho người khác nhúng chàm, đối với Ngâm Hoan hắng giọng nói ra, không có một tia giả bộ.
Thích liền là ưa thích, không thích chính là không thích, đây là phi tử mà thái tử nhìn trúng, kiếp trước vinh sủng vô tận Như phi.
"Tưởng tỷ tỷ thích thì tốt rồi." Ngâm Hoan cười hàm súc, cô nương gọi A Bích kia không có cướp được, có chút không ưng ý, trực tiếp đến trước mặt Ngâm Hoan yêu cầu nàng cũng tặng nàng ta một phần, Ngâm Hoan cười tháo một chiếc vòng trong tay xuống, "Ta cũng chỉ còn dư lại cái này, trong cửa hàng đồ trang sức ta cũng không kịp chọn đâu."
Vừa nhìn Ngâm Hoan khách khí như vậy, ngược lại cô nương kia có vẻ có chút thẹn thùng, đem vòng tay đẩy trở về, "Vậy thôi ta không giành của ngươi, về sau Thiên Ngọc các có ra món nào mới, ngươi nhớ nói cho ta biết là được."
Ngâm Hoan cũng không từ chối, đem vòng tay thu trở lại, gật đầu đồng ý, "Được, vậy thì cho Trình cô nương lưu một phần trước nha, nếu qua mười ngày vẫn chưa đến lấy, ta sẽ để chưởng quầy bán lại cũng không muộn."
"Được rồi được rồi, nếu mỗi người đều muốn thì cửa hàng người ta làm sao làm ăn được, thuyền cũng đi lâu rồi, mọi người xuống dưới ăn điểm tâm thôi." Tưởng Như Nhân sai nha hoàn hảo hảo thu đồ về, rất kịp thời thay Ngâm Hoan giảng hoà.
Trình cô nương kia rất thoả mãn với lời hẹn của Ngâm Hoan, mặt khác cũng bởi vì Tưởng Như Nhân đã giảng hoà sao nàng lại có thể không biết xấu hổ mà tranh đoạt với Ngâm Hoan được, vài người kết bạn đi tới mũi thuyền hóng gió.
Ngâm Hoan khẽ thở phào nhẹ nhõm, kiếp trước bên ngoài nàng cũng có nghe danh tiếng của Như phi, còn đây là lần đầu tiên nàng được tiếp xúc trực tiếp với nàng ấy. Đầu xuân sang năm là kỳ tuyển tú, nàng ấy sẽ phải vào cung, trước đó nếu có thể giao hảo tốt chính là một trợ lực, năng lực giao tế của Tưởng Như Nhân, từ mấy lần mời các tiểu thư ngắm hoa, ngắm hồ, du thuyền thì có thể nhìn ra.
Cố Ngâm Sương ánh mắt phức tạp nhìn Ngâm Hoan, cứ như vậy nàng ta nhẹ nhàng tránh được mũi nhọn công kích của mình, chính mình nhiều lần tham gia cũng không có làm cho Tưởng cô nương chú ý như vậy, tại Cố gia, nàng ta hoàn toàn không phải là người xuất sắc thế nhưng có thể làm người ta chú ý hơn mình.
Cố Ngâm Họa đem ánh mắt của Ngâm Sương thu vào trong đáy mắt, khóe miệng xẹt tia trào phúng, miễn cưỡng ngồi, cũng không muốn tiến đến, Ngâm Hoan quay đầu lại nhìn các nàng, phát hiện Cố Ngâm Nguyệt liên tục không lên tiếng dường như đã xuất thần, ánh mắt nàng liên tục nhìn theo một chỗ bên thuyền bên kia.
"Tam tỷ, không bằng chúng ta đi quá đó đi." Ngâm Hoan sợ nàng nhìn nữa sẽ để người chú ý, nhẹ giọng nhắc nhở, Cố Ngâm Nguyệt bừng tỉnh hoàn hồn, gật đầu nhẹ, đứng dậy cũng không còn nhìn theo boong tàu kia, cước bộ có chút dồn dập.
Ngâm Hoan thở dài một hơi, đợi đến sau khi hôn sự Bành Mậu Lâm định ra, thì số người thương tâm há chỉ có thể một mình Tam tỷ. Ngâm Hoan nhìn thoáng qua thuyền đối diện thì thấy Bành Mậu Lâm đang trò chuyện vui vẻ, nếu hắn biết rõ tương lai người hắn cưới không xứng với hắn, thì không biết hắn còn có thể tự tại vui vẻ như hôm nay không.
Cố Ngâm Sương thấy các nàng đều đi cũng muốn đứng lên rời đi, Cố Ngâm Họa đột nhiên mở mắt ra nhìn nàng nói , "Nhị tỷ, tỷ nhất định rất thất vọng có đúng hay không."
"Ngũ muội, tỷ không hiểu muội nói cái gì." Cố Ngâm Sương cúi đầu nhìn nàng, "Hôm nay gió lớn, nếu muội ngủ thiếp đi, té xuống song thì không ai biết được đâu."
"Khiến tỷ phải quan tâm, Thất muội không thể làm cho người ghét được, Nhị tỷ chắc là thất vọng lắm nhỉ”. Cố Ngâm Họa chân thành đứng dậy, đưa tay sửa lại làn váy.
Cố Ngâm Sương cười khẽ một tiếng, "Tỷ chỉ là nói thật thôi, tỷ không có ý làm khó Thất muội, là muội suy nghĩ nhiều rồi."
"Tỷ tỷ có cơ hội thì tỷ nên nắm chắc nha, nếu bỏ lỡ thì hối hận cũng không kịp đâu." Cố Ngâm Họa không đếm xỉa nụ cười của nàng, trực tiếp vượt qua nàng đi đến chỗ bọn Ngâm Hoan, ánh mắt Cố Ngâm Sương híp lại. Từ giữa mùa hè năm trước, các cô nương Cố gia đến tuổi lập gia đình, bình thường đều rất ít được mời đi ra ngoài, trừ phi là chủ mẫu phu nhân mang theo, để tránh ảnh hưởng tới danh dự.
Tay áo rũ xuống dấu đi bàn tay đang nắm chặt, Tiền di nương mấy lần dò xét ý tứ của mẫu thân, vị mẫu thân kia tựa hồ đối với chuyện chung thân của mình còn chưa quyết định, đại tiểu thư Cố gia cũng là thứ xuất nhưng hôn sự Cố Ngâm Y cũng không kém, nàng là đại tiểu thư Tam phòng Cố gia, phụ thân càng nên thêm để tâm mới phải.
Ánh mắt của nàng không tự chủ được nhìn về phía Ngâm Hoan, hết thảy vị trí kia nên thuộc về mình mới phải, nếu là nàng thành kế nữ đại phu nhân, nàng cần gì phải vì chuyện chung thân của mình mà quan tâm.
Một màn ghen tỵ vừa rồi được một đôi mắt thấy rõ ràng, người đó khẽ giương khoé miệng, đón gió mà cười.
Ăn rồi một ít điểm tâm, ngồi nói chuyện với mấy tiểu thư, Ngâm Hoan cùng Cố Ngâm Nguyệt ngồi ở trong khoang thuyền, từ lúc lên thuyền tới nay cảm xúc của Cố Ngâm Nguyệt vẫn là nhàn nhạt, không thích không buồn, điều này làm cho Ngâm Hoan càng không yên lòng, bình thường nàng thường trào phúng mình mấy câu mà hôm nay đến nhìn nàng cũng lười.
Theo dòng chảy thuyền từ từ di chuyển về phía trước, từ từ cách xa bờ, hai bên vách đá cũng từ từ lại gần các nàng. Hai chữ Tây Lang tốn nhiều công sức khắc trên vách đá xuất hiện trước mắt các nàng, vách núi che đi phần lớn ánh nắng, gió thổi hơi lạnh, Ngâm Hoan phân phó Thanh Nha lấy áo choàng đã chuẩn bị tốt ra, cái khác thì đưa cho nha hoàn sau lưng Ngâm Nguyệt.
"Tam tỷ, tỷ nhìn lên trên kìa ." Bên tai Cố Ngâm Nguyệt đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi của Ngâm Hoan, ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh núi kia là một tầng tuyết dày, quanh mình vây quanh một màu xanh biếc, từ góc các nàng đang đứng, ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống mặt tuyết, tựa hồ xuất hiện bảy sắc cầu vồng, từ góc độ Cố Ngâm Nguyệt thấy vẻ mặt rạng rỡ cùng hai mắt loé sáng của Ngâm Hoan.
"Tam tỷ, tỷ xem đi." Ngâm Hoan tay chỉ vào dòng chữ mơ hồ được khắc trên vách đá, khoảng cách rất xa nên nhìn không rõ ràng lắm, sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, Ngâm Hoan quay đầu nhìn lại, thẹn thùng thu tay về, "Tưởng tỷ tỷ, để tỷ chê cười rồi."
Tưởng Như Nhân ngồi xuống, đưa tay bóp một cái mặt thịt đô đô của Ngâm Hoan, "Muội ít đi nên không biết, những thứ kia a đều do người ta tự mình khắc thơ của họ lên vách núi, sau này thời gian dài nên chữ không còn rõ nữa." Từ lúc lên thuyền nàng cũng biết Cố gia Tam tiểu thư vẻ mặt không đúng nhưng có nhiều người nên nàng chưa nói cái gì, hôm nay đoàn người đều tản ra, lúc này mới đến thăm hỏi một chút.
Ngâm Hoan đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, tầm mắt hướng về phía trước nhìn thêm một lúc nữa, đương nhiên là nàng rõ không thể thấy những chữ này là chữ gì, kiếp trước nàng gả vào phủ tướng quân, Lục Trùng Nham vì dụ dỗ Nhị tỷ vui vẻ, thuê thuyền đến đây khắc thơ, còn suýt nữa rơi xuống nước, làm cho rất nhiều khuê nữ tiểu thư ở Lâm An thành không ngừng hâm mộ, có trượng phu biết yêu chiều mình thật tốt.
"Vậy bọn họ thật đúng là thật giỏi thật." Ngâm Hoan nhoẻn miệng cười cười, Tưởng Như Nhân nhìn về phía Cố Ngâm Nguyệt, "Chuyến đi này sao ngươi cứ ỉu xìu vậy, ngươi không hài lòng chuyện gì hả?"
"Làm sao sẽ, chỉ là cuối năm sinh bệnh, thân thể chưa kịp hồi phục lại nên ta không có tinh thần thôi." Cố Ngâm Nguyệt giải thích, Tưởng Như Nhân cũng không nói thêm, chuyện nàng với Bành gia bản thân cũng biết sơ sơ một hai điều.
"Vậy thì ngươi càng không thể ở chỗ này, quá lạnh, đến đuôi thuyền đi, chỗ đó gió nhỏ hơn." Tưởng Như Nhân không để nàng nói hai lời, sai nha hoàn đỡ Cố Ngâm Nguyệt đứng lên.
Đến đuôi thuyền chọn chỗ có ánh nắng ấm áp ngồi xuống, Tưởng Như Nhân lại phân phó vài câu, một nha hoàn vội vã đi đến rồi rời đi, Ngâm Hoan cũng không biết khuyên như thế nào, chỉ có thể ở một bên yên lặng cùng nàng.