Vì để cho đám người Kiều Sơ, Tưởng Bạch Miên nhìn thấy rõ hơn, hắn quay đèn pin lại soi lên tay mình.
Cột sáng màu vàng nhạt kia thoáng lướt qua, khiến khuôn mặt Thương Kiến Diệu trở nên vô cùng âm trầm, làm Long Duyệt Hồng sợ tới mức suýt nữa thì nhảy dựng lên cho hắn một nhát súng.
"Nhìn tay tôi." Thương Kiến Diệu dường như đã dự đoán trước được phản ứng của Long Duyệt Hồng, nhưng mãi tới lúc này hắn mới nói thêm một câu.
Long Duyệt Hồng chầm chậm thở hắt ra, đưa mắt nhìn theo.
Trong cột sáng màu vàng nhạt, những hạt bụi rất nhỏ bay múa, cọng lông màu trắng nhẹ nhàng lay động.
"Tìm được ở chỗ nào?" Tưởng Bạch Miên mở miệng hỏi.
Thương Kiến Diệu chỉ vào bức tường treo màn hình LCD:
"Trên gối đầu trong phòng ngủ này."
"Chỉ một cái này?" Tưởng Bạch Miên hỏi tiếp.
"Theo lý thuyết thì là như thế, trừ phi nó có khả năng ăn đồng bọn rồi tự mình tiến hóa." Thương Kiến Diệu trả lời rất nghiêm túc.
"Học được cái này trong khóa học cơ bản?" Tưởng Bạch Miên thuận miệng nói một câu, dường như đang phân tâm suy nghĩ các loại khả năng.
Bạch Thần im lặng lắng nghe xong, lập tức kéo chiếc khăn quàng cổ cũ lên, nói:
"Lưu lại từ khi thế giới cũ bị hủy diệt?"
Ở trong hoàn cảnh tương tự, lông thường không dễ bị mục nát như vậy.
"Không lý nào chỉ còn lại một cọng." Tưởng Bạch Miên đưa ra nghi ngờ của mình: "Vả lại không phải chúng ta có phán đoán sơ bộ rồi sao? Trong thành phố này sẽ được "bảo dưỡng duy trì" định kỳ theo một mức độ nào đó. Một vài tình huống trong căn hộ này đã khẳng định điểm đó, hệt như vừa rồi, chúng ta có phát hiện dấu vết chuột hoạt động trong nhà ăn, phòng bếp, nhưng ngoài vết cắn, vết cào ra, chúng nó không để lại gì cả."
"Điều này càng nghe càng thấy đáng sợ mà..." Long Duyệt Hồng không nhịn được thầm nói.
Một thành phố đã chết từ lâu, nhưng vẫn định kỳ dọn dẹp tạp vật, "bảo dưỡng" bản thân!
Ở trong tình huống mà không mấy rõ nguyên nhân, điều này còn đáng sợ hơn mấy truyện ma trên đài phát thanh nhiều!
"Có lẽ đám chuột bị người Vô Tâm còn sống ở thành phố ăn này ăn hết rồi. Bọn họ cũng cần đồ ăn mà." Bạch Thần đưa ra suy đoán của mình.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
"Có khả năng đó. Nhưng người Vô Tâm sẽ quét tước dọn dẹp cho lũ chuột sao? Bọn họ chỉ còn bản năng sinh tồn thôi mà."
"Điều này có gì mà không có khả năng? Không phải bọn họ còn biết ca hát hay sao?" Thương Kiến Diệu tắt đèn pin trong tay, nói với vẻ rất nghiêm túc.
"..." Tưởng Bạch Miên trợn trắng mắt: "Anh còn gọi loại gào thét này là hát hò? Vả lại, cho dù bọn họ còn bản năng dọn dẹp hoàn cảnh nhất định, tuy rằng tôi chưa từng nhìn thấy bản năng này ở người Vô Tâm của những chỗ khác, nhưng cứ cho là bọn họ có đi, tóm lại, bọn họ cũng có thể thường xuyên "dọn dẹp vệ sinh", mà không phải cách một đoàn thời gian rất dài rồi mới làm. Dù sao bọn họ không có nhiều năng lực suy nghĩ, chỉ biết hành động theo bản năng mà thôi."
Từ tình hình trên các con đường, nhà lầu và trong phòng, có thể thấy là không được quét dọn một thời gian rất dài rồi.
Thương Kiến Diệu cố gắng theo "lý":
"Con người đều có bản năng lười biếng. Bình thường cô bao lâu thì quét tước phòng ở một lần?"
Tưởng Bạch Miên lập tức nghẹn lời, đưa mắt nhìn Kiều Sơ, nói:
"Tôi chỉ khi thi hành nhiệm vụ trên hoang dã thì mới có vẻ tùy ý một chút, đây là một loại biểu hiện hòa mình mà. Lúc ở công ty, nếu tự mình nấu ăn, tôi sẽ dọn dẹp hàng ngày, không chỉ một lần. Nếu ăn ở căng tin, ba ngày dọn vệ sinh một lần, một tháng tổng vệ sinh."
Từ khi bọn họ bắt đầu thảo luận, Kiều Sơ vẫn không nói gì, nhưng đột nhiên hỏi:
"Các người thuộc "Sinh Vật Bàn Cổ", hay "Liên hiệp Công nghiệp", công ty "Quả Quýt", "Trí Tuệ Tương Lai"?"
"Chúng tôi là "Sinh Vật Bàn Cổ"." Tưởng Bạch Miên thành thật trả lời.
Kiều Sơ sờ khẩu súng trường màu bạc để ngang gối, khẽ gật đầu nói:
"Không cần thảo luận cọng lông kia, đây không phải chuyện to tát gì. Ăn uống, nghỉ ngơi, chờ rạng sáng."
"Vâng." Đám người Thương Kiến Diệu từ bỏ việc thảo luận, tự tìm chỗ ngồi xuống, lấy nước sạch trong túi đựng nước ăn với lương khô và thanh năng lượng.
Sau khi ăn no, Tưởng Bạch Miên đứng lên, đi tới trước cửa sổ ở khu vực nhà ăn, nhìn bãi cỏ um tùm cỏ dại bên dưới.
Cô vốn định nói thẳng nhu cầu của mình, nhưng sau khi nhìn thoáng qua Kiều Sơ thì lại có chút ngại ngùng:
"Tôi, xuống dưới, đi vệ sinh."
"Có thể giải quyết ở nhà vệ sinh chỗ này." Thương Kiến Diệu tỏ ra nóng lòng, dường như muốn chia sẻ phương pháp mình phát hiện cho đồng đội.
"Không cần... Ảnh hưởng nghỉ ngơi." Tưởng Bạch Miên khéo léo từ chối ý tốt của hắn.
Kiều Sơ như đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế lập tức mở mắt ra:
"Có thể đến góc bên 601."
Tưởng Bạch Miên vô thức lắc đầu:
"Ở chỗ kỳ dị như thế này, cứ cẩn thận thì tốt hơn. Mùi hơi nặng, mà không vùi lấp, lại thêm bản thân ở cách đó khá gần, rất có thể dẫn tới rắc rối không cần thiết."
"Không sao." Kiều Sơ giữ vững ý kiến của bản thân.
Tưởng Bạch Miên không muốn phản bác, lựa chọn nghe theo.
Bạch Thần đứng lên:
"Để tôi đi cùng cô."
"Cũng tiện cảnh giới cho nhau." Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, mỉm cười: "Cho dù cô không muốn đi, tôi cũng phải kéo cô đi cùng."
Long Duyệt Hồng kẹp hai chân lại, nhìn Thương Kiến Diệu hỏi:
"Lát nữa đi cùng nhau chứ?"
"Được." Thương Kiến Diệu rất có chút nuối tiếc đáp lại: "Nếu Kiều Sơ đã nói là không sao, chúng ta hoàn toàn có thể thả lỏng hơn chút nữa, ví dụ như đứng trên lan can, mở cửa sổ ra, trực tiếp...."
"Dừng!" Long Duyệt Hồng ngăn cản tư duy nhảy cóc của Thương Kiến Diệu, hoặc có thể nói là ý tưởng đột phát.
Đoạn nhạc đệm đó cứ thế trôi qua. Long Duyệt Hồng và Bạch Thần mỗi người một đầu ghế sô pha, cuộn mình chuẩn bị ngủ một giấc. Kiều Sơ thì vẫn ngồi trên ghế dựa kia, mắt nhắm lại, không biết là đang dưỡng thần hay đã ngủ rồi.
Thương Kiến Diệu thì khoanh chân ngồi trên lan can trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía đường hầm xa xa, quan sát động tĩnh trong thành phố tối om này. Tưởng Bạch Miên thì không cầm súng phóng lựu mà cầm khẩu súng lục Rêu Đá, đi tới đi lui trong phòng khách, chú ý xem những người đang ngủ có xuất hiện điều gì khác thường không.
Vài phút sau, một tiếng kêu thảm thiết đầy sợ hãi vang lên ở nơi nào đó trong thành phố.
Trong đêm tối yên tĩnh khác thường này, trong phế tích thành phố tĩnh lặng như rừng rậm, tiếng kêu thảm thiết đó vang xa, làm cho Long Duyệt Hồng còn chưa ngủ nghe mà da đầu giật giật, nơm nớp lo sợ.
Ngay sau đó, tiếng súng liên tục vang lên.
Pằng pằng pằng pằng, những tiếng súng nổ đó vang lên liên tục hệt như pháo chùm, nhanh chóng cháy hết rồi chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Thương Kiến Diệu dựa theo ánh sao mỏng manh thấy một bóng người nhảy lên từ ngõ nhỏ gần đó.
Bóng người này lưng còng xuống, động tác càng giống vượn với khỉ hơn là con người.
Trên người kẻ đó mặc quần áo lung tung, quấn một ít vải dệt, nhanh chóng tới gần tòa nhà chỗ đám người Thương Kiến Diệu đang ở.
Sau đó, kẻ đó dọc theo con đường đầy lá vàng rụng chạy sang bên khác, thành thạo leo lên chỗ cao, rồi lại nhẹ nhàng tung người nhảy xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thương Kiến Diệu cảm thấy cho dù chính hắn có chỉnh sửa gen, được huấn luyện theo hệ thống, cũng khó làm được động tác tương tự, dù sao phương hướng chủ yếu của chỉnh sửa gen không nằm ở việc này.
Lúc này, tầng mây trên trời cao di chuyển, ánh trăng chiếu xuống, làm cho Thương Kiến Diệu có thể mang máng thấy rõ hơn dáng vẻ của bóng người kia.
Đây là một giống đực, mái tóc đen vừa rối bù lại vừa bẩn thỉu, nhưng không quá dài, còn chưa chạm tới vai.
Dường như nhận ra ánh nhìn từ Thương Kiến Diệu, bóng người này đột nhiên quay đầu, nhìn lên trên.
Trong mắt Thương Kiến Diệu lập tức ánh ra một khuôn mặt ngơ ngác.
"Người Vô Tâm".
Đây là người Vô Tâm, một người Vô Tâm đương lúc tráng niên.
Thương Kiến Diệu không né tránh, mà mở to mắt lẳng lặng nhìn nhau với người Vô Tâm kia ở khoảng cách xa.
Cuối cùng người Vô Tâm kia dời mắt đi, tiếp tục di chuyển tới tòa nhà cao tầng xa xa, biến mất tại nơi đó.
Trên mặt Thương Kiến Diệu dần dần lộ ra nụ cười tươi, dường như hắn vừa giành được chiến thắng mang tính quyết định nào đó.
Đột nhiên, hắn lại nhìn thấy một bóng người khác.
Bóng người này cũng lưng còng, tốc độ chậm hơn người Vô Tâm ban nãy không ít.
Thương Kiến Diệu liếc mắt nhìn, thì thấy một khuôn mặt khô quắt đầy nếp nhăn, với mái tóc dài màu trắng rối bù.
Bóng người vụt lóe, chui vào ngõ nhỏ bên trái - góc chết trong tầm nhìn của Thương Kiến Diệu.
Trong hơn hai giờ tiếp theo, Thương Kiến Diệu lại nhìn thấy vài người Vô Tâm khác. Tưởng Bạch Miên cũng chú ý tới điều này, có vẻ khá nghi hoặc với số lượng người Vô Tâm ở nơi đây.
Sau đó, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng tỉnh dậy, tiếp nhận trách nhiệm của bọn họ.
Chờ khi Thương Kiến Diệu bị Long Duyệt Hồng đánh thức từ trong giấc mộng, Kiều Sơ đã rời khỏi ghế dựa, đứng trước cửa sổ sát đất.
"Sắp rạng sáng." Kiều Sơ bình tĩnh nói một câu.
Y chợt thu hồi tầm mắt khỏi phế tích thành phố tối om, nói với một chất giọng dịu dàng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng:
"Giúp tôi mặc thiết bị bộ xương ngoài."
Không lâu sau, với sự trợ giúp của Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần, y mặc xong thiết bị bộ xương ngoài quân dụng, khởi động hệ thống.
Sau khi cầm khẩu súng trường màu bạc, Kiều Sơ với bộ khung xương kim loại ôm lấy cơ thể đi tới bên cửa sổ sát đất, chỉ vào một tòa nhà cách đó vài khu phố:
"Đích đến của chúng ta là nơi đó."
Đám người Thương Kiến Diệu nhìn theo hướng y chỉ, nhìn thấy một tòa nhà cao ốc có khoảng cách không ngắn với tất cả các kiến trúc xung quanh.
Dường như nó còn có một sân trong khá lớn.
Giờ phút này, tòa nhà đó lẳng lặng đứng sừng sững trong phế tích thành phố tối tăm, bên trong không có lấy một chút ánh sáng nào chiếu ra, dường như cũng đã sớm chết rồi.
Vài giây sau, Kiều Sơ quay người lại, vừa đi tới phía cửa vừa trầm giọng nói:
"Xuất phát!”