“Rõ, tổ trưởng!” Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đều cầm vũ khí của mình đi tới vị trí có tầm nhìn tốt nhất.
Thương Kiến Diệu thì không nghỉ ngơi, mà tìm chỗ có ổ cắm rồi ngồi xuống, rồi móc chiếc loa to bằng bàn tay mà hắn nhặt được lúc trước với đủ loại công cụ, thiết bị, dây dẫn ra từ trong ba lô hành quân.
“Không cần vội vã sửa như vậy chứ?” Tưởng Bạch Miên nhìn ra ý đồ của hắn.
Thương Kiến Diệu vừa nương theo ánh đèn huỳnh quanh lần lượt thử các công cụ kia, vừa đáp lại:
“Cái này rất quan trọng.”
“Tại sao?” Tưởng Bạch Miên cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Cô không biết rằng vào thời khắc máu chốt, có tiếng nhạc đệm thì khiến cô phát huy càng tốt hơn sao?” Thương Kiến Diệu cứ thế cúi đầu trả lời: “Thoạt trông trong con loa này có chip bộ nhớ, trong đó hẳn là có âm nhạc của thế giới cũ.”
“...Không cảm thấy thế.” Tưởng Bạch Miên từ bỏ việc khuyên nhủ.
Dù sao cô không cảm thấy có thể thật sự nghỉ ngơi ở chỗ này, bởi vì sự tồn tại của người Vô Tâm cao cấp với sinh vật đột biến đã làm cho cô không quá yên tâm chàng lính mới Long Duyệt Hồng kia.
Cô nói là muốn nghỉ ngơi, thực ra chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, mà vẫn còn phân tâm cảm ứng bốn phía.
Một khi đã như vậy, Thương Kiến Diệu thích làm gì thì kệ cho anh ta làm cái đó.
Với sức lực của người chỉnh sửa gen, không ngủ một hai tối thì vẫn dư thừa tinh lực thôi.
Lúc Thương Kiến Diệu tập trung sửa loa, Long Duyệt Hồng vừa cảnh giới bên ngoài, vừa nhìn tới phương xa.
Tuy rằng chỗ này chỉ là tầng tám, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn của cả tòa thành phố này hệt như một bầu trời rực rỡ ánh sao, lan ra khắp nơi thành từng mảng một.
Tuy anh ta chưa từng thấy ban đêm lóng lánh ánh sao bao giờ, nhưng chí ít cũng từng được nhìn thấy ảnh chụp, có thể liên tưởng được.
Anh ta cứ nhìn như thế không biết bao lâu, rồi cảm thán một câu:
“Đẹp quá...”
Ngoài đẹp ra, anh ta còn cảm thấy cảnh tượng như vậy ẩn chứa hương vị độc đáo nào đó, chỉ là anh ta không cách nào hình dung được nó.
Lại một lúc sau, Long Duyệt Hồng thốt lên những lời từ tận đáy lòng:
“Tiếc là chỗ này thấp quá, nếu có thể lên chỗ cao hơn để xem, chắc chắn đẹp hơn rồi.”
Tưởng Bạch Miên nghe thấy câu đó, bèn đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất.
Cô nhìn một lúc, rồi cười nói:
“Có muốn lên mái nhà xem thử không? Tranh thủ bây giờ vẫn còn rất yên tĩnh, ‘mọi người’ đều rất lịch sự.”
“Được.” Long Duyệt Hồng lập tức đáp.
“Hai người có muốn đi không?” Tưởng Bạch Miên quay đầu hỏi Thương Kiến Diệu và Bạch Thần.
“Được.” Bạch Thần biết lúc này đang là giai đoạn có thể thả lỏng đôi chút.
“Tôi sửa xong rồi.” Thương Kiến Diệu đứng lên, nhét tất cả đống đồ lộn xộn vào trong ba lô, tay chỉ cầm chiếc loa nhỏ đế màu xanh lam: “Không biết pin kia còn sử dụng được không.”
“Đi thôi, đi thôi, về rồi thử sau.” Tưởng Bạch Miên giục giã một câu.
Bọn họ nhanh chóng vào thang máy đi lên tầng cao nhất, sau đó leo cầu thang, mở cửa đi vào tầng thượng.
Còn chưa tới gần lan can cao bằng ngực, bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng xung quanh tòa nhà:
Từng chiếc đèn phân bố giăng đầy bốn phương tám hướng, tỏa ra thứ ánh sáng hoặc màu vàng nhạt hoặc trắng bệch.
Cái thì ở bên đường, có cái thì từ trong những tòa nhà, hoặc được dựng ở trên cao, giống hệt như những ngọn hải đăng thắp sáng một khu vực trong biển rộng mênh mông vô ngần, lại giống như bầu trời sao rực rỡ chầm chậm chảy xuôi trong bầu trời đêm.
Mà ở gần những ngọn đèn đó, hoặc có bóng người vụt lướt, hoặc xe cộ chạy qua, khiến chúng lại càng trở nên sinh động.
“Thật đồ sộ...” Long Duyệt Hồng lại khen một câu chân thành từ tận đáy lòng.
Đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu không nói gì, đứng ở gần lan can sân thượng, say mê nhìn bức tranh này.
Bọn họ lần hết sở học của bản thân cũng không tìm được từ ngữ nào để hình dung cho phù hợp.
Không biết bao lâu sau, Thương Kiến Diệu đột nhiên lùi ra sau hai bước, ngồi xổm xuống.
“Những lúc này phải phối thêm bài hát nữa...” Hắn đặt loa xuống, tiếp tục loay hoay, bắt đầu thử điều chỉnh.
Cùng lúc đó, ở phương hướng Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh kia lại có tiếng gào thét rung tận trời cao vang lên đầy thê lương.
Tiếng gào đó còn đang vang vọng, Tưởng Bạch Miên đã nhìn thấy nơi phát ra âm thanh kia bùng lên ngọn lửa sáng chói.
“Ầm!”
Tiếng nổ đinh tai nhức óc cũng vang lên, bao phủ toàn bộ các động tĩnh khác.
Những dòng khí màu xám trắng nhanh chóng tụ lại, bay dựng thẳng lên cao, như một cây nấm to.
Cũng khiến tòa nhà nơi đám người Tưởng Bạch Miên đang đứng bắt đầu rung rung.
Thương Kiến Diệu vô thức đứng lên, đi tới bên người đồng bọn, nhìn về phía kia.
Khi ánh lửa cuồn cuộn bùng lên và dòng khí bành trướng lên cao, ánh đèn ở khu vực đó lấp lóe vài cái, rồi lập tức tắt.
Trong đó bao gồm cả tòa nhà Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh.
Ngay sau đó, cả tòa thành phố này, bất kể là đèn bên đường hay cửa kính các tòa nhà được chiếu sáng kia đều lần lượt tắt ngúm từng khu vực một.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, thành phố này trở nên dị thường tăm tối, chỉ có ánh trăng và ánh sao mờ mờ làm cho những tòa nhà cao tầng san sát nhau như ẩn như hiện, hệt như lũ quái vật ẩn núp sâu trong ác mộng.
Mà những bóng dáng hoạt động sau cửa sổ, những người Vô Tâm bận bịu làm việc bên ngoài, những con xe đang chạy trên đường đều bị bóng đêm đen sì nuốt chửng, không thể nhìn thấy bọn họ được nữa.
Cả tòa phế tích thành phố lại lần nữa chìm vào trong tĩnh lặng.
Đám người Thương Kiến Diệu ngơ ngác nhìn mười mấy giây, tâm tình bỗng trĩu nặng.
Bọn họ không biết nên bày tỏ cảm xúc này như thế nào, chỉ có thể tiếp tục ngóng nhìn.
Một lúc sau, bọn họ vô thức cúi đầu nhìn xuống bên dưới tòa nhà này.
Trong ánh sáng yếu ớt, từ chỗ một cửa sổ, một người Vô Tâm leo ra.
Người này tóc trắng xóa, buông xõa rối bù.
Bà ta có chút khó khăn leo ra, nhảy xuống, rồi nhanh chóng biến mất sau cái bóng của tòa nhà, hệt như một con vượn già nua.
Long Duyệt Hồng như bị thụi một phát đau điếng, lập tức lùi ra sau như không dám nhìn nữa.
Bộp, anh ta đá phải chiếc loa mà Thương Kiến Diệu đặt dưới đất.
Chiếc loa kia lập tức phát ra tiếng xè xè xè.
Bốn thành viên tổ điều tra thế giới cũ theo bản năng quay đầu nhìn.
Gần như cùng lúc đó, từ trong loa vang lên một giọng ca nữ du dương réo rắt thảm thiết:
“Hồi tưởng quá khứ...
Nỗi tương tư đớn đau khó mà quên...”
Trên sân thượng trống trải, trong bóng tối khôn cùng, trong thành phố tĩnh lặng này, tiếng hát như khóc lóc như kể lể, du dương bay lên cao, vang vọng khắp nơi giữa đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đang lẳng lặng đứng.