Điều này sẽ dẫn đến việc Tưởng Bạch Miên đang ở trên con phố đối diện cửa hông của Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh, một khi cô di chuyển sát bức tường, thì hai tay súng bắn tỉa trong đó hoàn toàn không thể nhìn thấy cô.
Mà tay bắn tỉa phụ trách phụ trách kiểm soát khu vực cửa chính thì vì khoảng cách quá xa, góc độ không tốt, gần như không có khả năng bắn trúng. Cho dù là “người được chọn” đã chỉnh sửa gen thì cũng phải có thiên phú về súng ống cực kỳ ưu tú và lại tập trung vào bắn tỉa thì mới có chút chắc chắn.
Hơn nữa con xe phun nước kia còn chặn một phần đường đạn.
Cứ như vậy, khi Tưởng Bạch Miên tiến lên một bước, đưa tay trái ra sau thì không bị ai quấy nhiễu.
Cô vung tay, ném cây kéo kim loại kia.
Vô số con rắn điện màu trắng bạc quấn quanh một chỗ kéo ra một vệt sáng, đánh trúng vào thứ được nghi là dây ăng ten trên nóc xe thiết giáp kia.
Trong tiếng đùng, dòng điện mạnh mẽ lập tức nảy sinh cuồng bạo, dọc theo “dây ăng ten” lập tức rót vào trong xe thiết giáp, càn quét khắp hệ thống điện tử bên trong.
Các thiết bị trong xe, một bộ phận vì bảo vệ quá tải mà mất tác dụng, một bộ phận khác thì trực tiếp bốc lên khói đen, có bộ phận còn nổ ầm một tiếng, làm cho các thành viên bên trong xe bị ảnh hưởng không nhỏ.
Khi thấy đòn tấn công của tổ trưởng có hiệu quả, Thương Kiến Diệu chờ đợi ở căn phòng gần nhất lập tức đung đưa hai tay, lao vọt ra.
Lần này hắn không mang theo khẩu súng trường xung kích để tránh ảnh hưởng tới tốc độ và nhanh nhẹn.
Một bước, hai bước, Thương Kiến Diệu nhào tới phía trước, như cá nhảy chui vào dưới gầm xe thiết giáp.
Chờ khi hắn ổn định thân mình, bấu víu vào khung gầm xe, ở trên tuyến đường mà hắn vừa chạy qua ban nãy mới vang lên hai tiếng súng pằng pằng.
Thương Kiến Diệu đột nhiên buông một bàn tay thò ra bên ngoài, lắc lắc ngón tay, cười một tiếng:
“Các người thế là không được rồi, phản ứng quá chậm...”
Trong lúc nói, đôi mắt hắn lập tức trở nên u ám.
Cũng chỉ tầm hai ba giây sau, trên nóc xe thiết giáp, có người mở cửa ra, đứng lên, định trực tiếp điều khiển khẩu súng máy hạng nặng kia.
Hành vi manh động này làm cho hắn ta thoát khỏi sự bảo vệ của lớp bọc thép.
Pằng!
Hắn ta còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì máu tươi đã văng từ trên trán, cả phần đầu cũng nhanh chóng “bành trướng” theo, rồi vỡ tung hệt như pháo hoa.
Bạch Thần ngồi xổm trong một căn phòng vẫn bưng khẩu súng trường nhắm thẳng tới chỗ khẩu súng máy hạng nặng kia.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông to con bưng súng phóng lựu và đeo rất nhiều lựu đạn trên lưng đang định nhảy xuống khỏi xe thiết giáp, dựa vào sức mạnh của bản thân để giải quyết mục tiêu.
Núp ở sau lớp thiết giáp dày là hành vi của kẻ nhu nhược.
Dũng sĩ chân chính là phải một bước một phát bắn, đại sát tứ phương, khoái ý ân cừu!
Hai tiếng pằng pằng vang lên, cổ của gã đàn ông to con này bị kéo rách đi hơn nửa, máu tươi phun lên giữa không trung.
Đồng thời một quả lựu đạn quấn trên người gã cũng bị bắn trúng.
Đùng!
Những tiếng nổ liên tục vang lên không ngừng, khối thây cháy đen của gã đàn ông này rơi xuống như mưa, vãi ra bốn phía.
Trong ngọn lửa đỏ sậm, khẩu súng phóng lựu kia bay văng ra ngoài, vỡ khá nhiều bộ phận.
Thương Kiến Diệu nhân cơ hội dùng hai tay kéo, cơ thể khẽ lật, phóng qua trên hai bàn chân còn sót lại của gã đàn ông to con kia, xuyên qua ngọn lửa hừng hực còn sót lại, lăn vào trong xe thiết giáp.
Bên trong còn một tên cướp nữa, kẻ này đầu bóng lưỡng, thoạt trông cực kỳ hung ác.
Giờ phút này, gã định giơ hai tay lên dùng súng tự động bắn địch, nhưng có làm thế nào cũng không tạo ra được động tác này.
Đôi tay của gã đã quên đi bản năng đó.
Gã nhìn Thương Kiến Diệu ở phía đối diện, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
“Tôi...” Gã há miệng định xin tha.
Thương Kiến Diệu đã xông tới, nhét họng súng lục Rêu Đá vào trong miệng của tên cướp đầu trọc này.
“Kiếp sau hãy nói.” Thương Kiến Diệu đáp lại với đôi mắt sâu thẳm.
Vừa dứt lời thì hắn bóp cò.
Pằng!
Một viên đạn mang theo vết máu chui ra sau đầu tên cướp đầu trọc, bắn lên bức tường thiết giáp, bắn ra chỗ khác.
Thương Kiến Diệu lập tức thu súng lại, nhìn cơ thể của tên cướp đầu trọc đang tụt dần xuống, ngửi được mùi tanh tưởi khi đại tiểu tiện không kiểm soát.
Hắn nhanh chóng túm lấy hai vai tên cướp đầu trọc này, vừa cả kéo cả đá mà ném cái xác này ra ngoài.
Trong tiếng súng vang lên liên tục, cái xác bị bắn tỉa.
“Đã xong.” Thương Kiến Diệu ngồi tới ghế lái, cầm bộ đàm nói một câu trước, sau đó bắt đầu khởi động xe.
May đây không phải xe chạy bằng điện, không thì trải qua đợt tấn công vừa rồi của Tưởng Bạch Miên, liệu bây giờ còn chạy được không là điều không thể biết được.
Trong tiếng cong cong cong, xe thiết giáp chống chịu những phát đạn bắn tỉa, xoay khung xe khổng lồ lại.
Nó trực tiếp lái tới con phố bên đường, dừng ở trước mấy căn phòng mở rộng.
Từ góc độ này, những tay bắn tỉa trên cao kia hoàn toàn không thể làm gì được đám người Tưởng Bạch Miên.
Chờ khi Long Duyệt Hồng, Bạch Thần nhanh chóng tiến vào bên trong qua cửa xe thiết giáp mở sẵn, Tưởng Bạch Miên mới nhẹ nhàng nhảy lên.
Lúc này, con xe phun nước vẫn dừng ở chỗ kia. Trong tiếng nhạc du dương, nó không ngừng phun nước sang hai bên, rửa trôi vết máu.
“Không cách nào đi thẳng, hoặc là quay ngược trở lại, hoặc là tiếp tục tiến lên, nhưng phải đi vòng.” Tưởng Bạch Miên nhìn con xe phun nước to lớn bên cạnh, lẩm bẩm với âm lượng khá lớn.