Phải cho bú trước khi đứa bé đói khát cực độ...
..."
Giọng giảng đạo êm dịu của Nhậm Khiết vang khắp căn phòng. Đám người Thẩm Độ nghe cực kỳ chăm chú, lại còn thường xuyên lấy giấy bút đã chuẩn bị sẵn từ trước ra ghi chép lại những nội dung mà bọn họ cho là quan trọng.
Thương Kiến Diệu vẫn duy trì tư thế từ ban đầu, nhìn chăm chú vào Nhậm Khiết, chỉ là ánh mắt như mất đi tiêu cự.
Qua hai ba mươi phút sau, Nhậm Khiết dừng lại, đảo mắt nhìn qua mọi người, nói:
"Hôm nay tới đây thôi. Tất cả những điều vừa rồi đều là lời dạy bảo của thần linh."
"Ca ngợi sự khoan dung của ngài!" Đám người Thẩm Độ còn chưa kịp mở miệng, Thương Kiến Diệu đã giơ hai tay ra làm động tác ôm trẻ con nhẹ nhàng đung đưa, trông có vẻ rất tích cực.
"..."
Những giáo chúng còn lại sửng sốt hai giây, cuối cùng cũng học theo Thương Kiến Diệu đưa hai tay ra, gập khuỷu tay lại, khẽ đung đưa và nói: "Ca ngợi sự khoan dung của ngài!"
Nhậm Khiết miệng ngập ngừng, nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Bà ta nhìn chiếc đồng hồ điện tử cũ kỹ đeo trên cổ tay, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cần trở lại nhà của mình trước khi đèn đường sáng trở lại. Tiếp theo là khâu cuối cùng, tiệc thánh lễ."
Dứt lời, bà ta và người phụ nữ họ Lý kia cùng nhau qua lối đi nhỏ tiến vào trong gian phòng kia.
Chưa tới một phút sau, bọn họ một trước một sau đi ra. Một người cầm các loại dụng cụ ăn uống, có bát to bát nhỏ, cũng có cặp lồng nhựa và muôi sứ. Người kia thì cầm một hộp đựng hình trụ bên trong đựng thứ có màu đen tuyền.
Một mùi thơm sực nức nhanh chóng bay vào trong mũi Thương Kiến Diệu, làm cho hắn không nhịn được giơ tay phải lên lau khóe miệng.
Đó là mùi hỗn hợp của vừng và đường!
Những thứ tương tự, kể cả món bánh ngọt bình thường, một cân cũng mất sáu mươi điểm cống hiến, còn đắt hơn cả thịt lợn!
Còn hàng hóa cao cấp hơn thì phải mất chừng bảy trăm hai mươi điểm một cân. Mà bữa sáng hàng ngày Thương Kiến Diệu cũng chỉ dám tiêu từ tám đến mười điểm mà thôi.
Người phụ nữ họ Lý nhanh chóng phân phát bát đũa cho mọi người. Nhậm Khiết thì một tay ôm hộp nhựa trong suốt, tay kia cầm muôi múc đồ ăn màu đen tuyền vào trong bát, trong cặp lồng của các giáo đồ, mỗi người một muôi.
Mỗi khi múc cho ai, bà ta đều sẽ nói một câu: "Đây là tiệc thánh ngày hôm nay, súp mè đen."
Những người được chia tiệc thánh sẽ đáp lại rất nghiêm trang: "Ca ngợi sự khoan dung của người!"
Thương Kiến Diệu là thành viên mới gia nhập, nên là người cuối cùng được Nhậm Khiết và người phụ nữ họ Lý kia chia phần. Một muôi đó khá nhiều, gần như đầy cái bát nhỏ trong tay hắn.
"Đây là tiệc thánh ngày hôm nay, súp mè đen." Nhậm Khiết nói
Thương Kiến Diệu đáp lại rất thành kính: "Ca ngợi sự khoan dung của người!"
Ở một mức độ nào đó thì Nhậm Khiết, người phát tiệc thánh, tương đương với hóa thân của "Chấp Tuế" Tư Mệnh, cho nên "người" ở đây là Tư Mệnh chứ không phải Nhậm Khiết.
Người phụ nữ họ Lý quan sát vẻ mặt của Thương Kiến Diệu, mỉm cười hỏi một câu: "Có phải rất cảm động không?"
"Cảm động!" Thương Kiến Diệu một tay bưng bát, tay kia giơ lên lau khóe miệng.
Nhậm Khiết và người phụ nữ họ Lý không nói gì nữa, quay trở lại bên giường, chia nhau phần súp mè đen còn sót lại, khẽ cúi đầu trầm giọng nói: "Ca ngợi sự khoan dung của người."
Mọi người nói theo, sau đó bắt đầu hưởng dụng tiệc thánh.
Dường như món này được chuẩn bị từ trước, đã hơi nguội, nhưng không ảnh hưởng tới mùi vị của nó, thơm đậm đà, ngào ngạt, lại mùi vị đặc biệt của mè đen.
Thương Kiến Diệu cẩn thận nếm thử một ngụm, sau đó tạm dừng, rồi nhanh chóng không ngừng đưa từng thìa súp mè đen vào trong miệng.
Xoèn xoẹt, hắn vét cho thật sạch lớp súp bám trên thành bát, không bỏ qua dù chỉ chút ít.
Sau khi ăn xong, hắn liếc nhìn xung quanh, rồi dùng mu bàn tay lau miệng.
Chờ khi tiệc thánh kết thúc, mọi người cùng đồng thanh ca ngợi Tư Mệnh cai quản tháng Mười Hai, rồi xếp hàng trả bát thìa lại cho người phụ nữ họ Lý và Nhậm Khiết.
Đến lượt Thương Kiến Diệu, người phụ nữ họ Lý cười hỏi: "Cậu lần đầu tham dự buổi tụ họp, có cảm tưởng gì không?"
Thương Kiến Diệu đáp lại rất nghiêm túc: "Đồ ăn rất ngon."
Cô ta đờ mặt ra, lại hỏi tiếp: "Có đề nghị gì với chúng tôi không? Không cần phải kiêng dè gì cả. Nếu cậu đã gia nhập giáo đoàn, thì mọi người đều là người thân của nhau, có gì mà người thân không thể nói với nhau chứ."
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiệc thánh nên nhiều hơn chút nữa."
"... Còn gì nữa không?" Cô ta cố nặn nụ cười.
Thương Kiến Diệu khẽ đảo mắt, nói tiếp: "Cần đánh răng trước."
Người phụ nữ họ Lý không nhịn được ho khụ một tiếng:
"Các vị có thể đi rồi. Thương Kiến Diệu ở lại, "Người Dẫn Đường" có chuyện cần nói với cậu ta."
Đám người Thẩm Độ lần lượt rời đi. Người phụ nữ họ Lý và chồng cô ta cùng ôm bát thìa vào trong gian phòng ở bên trong.
Nhậm Khiết đi tới trước mặt Thương Kiến Diệu, cười dịu dàng nói:
"Cháu vừa gia nhập giáo đoàn, cần phải nhanh chóng nắm giữ tri thức liên quan tới cầu nguyện. Yên tâm, mấy thứ này đơn giản lắm, chủ nhân Tư Mệnh của chúng ta là thần linh cai quản năm tháng, không để ý mấy thứ này, không có lễ nghi rườm rà phức tạp."
Thương Kiến Diệu gật đầu tỏ vẻ mình đang nghe.
Nhậm Khiết dần nói chậm lại:
"Chúng ta không có thời gian cầu nguyện cố định, nhưng thường lựa chọn lúc sáng sớm khi thức dậy, cảm ơn Tư Mệnh cho mình sống sót.
Điều chúng ta coi trọng nhất là sự chào đời của trẻ con và sự rời đi của người chết. Cho nên nghi thức tế lễ chính thức của chúng ta, hay còn gọi là nghi thức tôn giáo, tại trăng tròn của sinh mạng mới hoặc khi người chết được hạ táng, lúc bình thường thì tự giảng đạo, không cố định thời gian.
Ừm, ngày đầu tiên của tháng Mười Hai có lễ tế lớn, nghênh đón chủ nhân Tư Mệnh của chúng ta đến. Mà ngày cuối cùng của tháng Mười Hai cũng có nghi lễ lớn, cầu nguyện cho chủ nhân của chúng ta mở ra cánh cửa đến thế giới mới.
Cháu đã học được cách thi lễ rồi, chính là bắt chước động tác ôm em bé và đung đưa đấy. Ngôn ngữ tương ứng được phân ra ba loại chủ yếu: Khi nhắc đến chủ đề tử vong, từ trần thì nói "Cuối cùng cũng quay về Tư Mệnh"; khi đề cập đến sinh mệnh cao quý, ơn huệ của chủ nhân ta thì dùng "Ca ngợi sự khoan dung của người"; khi nhắc tới sinh mạng mới thì có thể nói "sinh mạng mới như mặt trời", hoặc "Sinh mệnh quan trọng nhất".”
Cơ bản là những thứ này. Về phần tiệc thánh, mỗi một bữa tiệc thánh đều không giống nhau, có thể là súp mè đen, cũng có thể là sữa, nước trái cây, sữa đậu nành, canh thịt, canh rau, sữa chua. Ha ha, cháu có phát hiện điểm giống nhau giữa chúng không?"
Thương Kiến Diệu thoáng suy tư rồi đáp: "Đều rất ngon."
"..." Nhậm Khiết cố giữ nụ cười: "Chúng đều là thức ăn lỏng hoặc gần như vậy, mà đồ ăn lỏng chính là thức ăn chủ yếu của sinh mạng mới và người qua đời."
Không chờ Thương Kiến Diệu nói gì, Nhậm Khiết chỉ vào cửa phòng: "Được rồi, cháu có thể về rồi."
Thương Kiến Diệu quay đầu nhìn thoáng qua, không bước đi và hỏi ngược lại: "Dì Nhậm, có tất cả bao nhiêu vị Chấp Tuế vậy?"
"Người bình thường khi biết về định nghĩa Chấp Tuế, đều khẳng định có mười hai người, nhưng thực ra không phải vậy." Nhậm Khiết cười đáp: "Có tổng cộng mười ba vị Chấp Tuế, trong đó có một người đại diện cho tháng nhuận, haha, ở những nơi không có tháng nhuận thì người tượng trưng cho cả năm."
"Tôn xưng của người là?" Thương Kiến Diệu hỏi tiếp.
Nhậm Khiết lắc đầu: "Dì cũng không biết rõ. Vị Chấp Tuế mà chúng ta thờ phụng là Tư Mệnh, không cần biết các Chấp Tuế khác."
Thương Kiến Diệu không hỏi gì thêm, quay người rời khỏi căn phòng số 35 khu A này.
Hắn nương theo ánh sáng đèn pin theo đường cũ trở về căn phòng số 196 khu B. Mỗi lần tới gần giao lộ, hắn đều học theo Thẩm Độ tắt đèn pin, dán sát tường mà di chuyển.
Về tới nhà, hắn đi tới trước bồn rửa tay, cầm lấy tuýp kem đánh răng đã bẹp dí như chỉ còn một tầng vô cùng mỏng manh, dốc sức chín trâu hai hổ mới nặn ra được chút xíu bôi lên trên bàn chải đánh răng thưa thớt.
Sau khi tập trung đánh răng rửa mặt xong, Thương Kiến Diệu thấy trần nhà vẫn chưa sáng, bèn ngồi xuống trước bàn gỗ, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Hắn giơ tay nắn bóp huyệt Thái Dương hai bên, rồi lại buông xuống.
...
Trong đại sảnh rộng lớn bên trên quần tinh dày đặc, bóng dáng Thương Kiến Diệu dần hiện ra.
Hắn nhìn bức tường kim loại tối đen lạnh lẽo gần đó trước, rồi ngửa đầu nhìn lên trời cao.
Những đốm sáng rực rỡ nhiều đếm không xuể hệt như những ngôi sao được miêu tả trong sách giáo khoa, hợp thành từng tinh hệ, mà từng tinh hệ lại hợp thành hệ ngân hà hơn.
Những cụm sao hệt như "ngân hà" này có tồn tại ranh giới, nhưng không rõ nét như thế.
Thương Kiến Diệu đã đếm xem nơi đây có bao nhiêu "ngân hà" từ trước, lúc này, hắn lại đếm lại một lần nữa:
"Một, hai, ba... Mười một, mười hai, mười ba."
"Mười ba..."
Hắn im lặng, bóng người dần mờ đi, rồi biến mất trong đại sảnh như thâu tóm cả quần tinh.
...
Hắn ngồi chờ thêm một lát, thấy bên ngoài cửa sổ lập tức sáng rực hẳn lên.
Những ống đèn huỳnh quang trên trần nhà của các con đường đồng thời sáng lên.
Tòa nhà dưới lòng đất này chào đón bình minh.
Hắn, vẫn mặc chiếc áo khoác bông vải màu xanh thẫm từ trước trên người, cầm cặp lồng nhựa của mình lên, ra khỏi phòng đi thẳng tới khu C.
Đích đến là Chợ Cung ứng Vật tư.
Trên đường đi, Thương Kiến Diệu gặp Long Duyệt Hồng vốn sống ở cách đây không xa. Rất rõ ràng anh ta dậy sớm, không xếp hàng ở nhà vệ sinh công cộng.
"Hôm nay sẽ có kết quả phân việc..." Long Duyệt Hồng cố ý đứng chờ Thương Kiến Diệu trên con đường này, chính là tìm người để chia sẻ sự căng thẳng trong lòng.
"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu nhìn phía trước, thấy một cô gái khẽ dỗ đứa bé đang gào khóc trước cửa một căn phòng.
Vẻ mặt hắn thay đổi như đang suy nghĩ điều gì đó, lại toát rõ vẻ mờ mịt.
Long Duyệt Hồng nhìn hắn một cái, vừa cùng hắn bước đi vừa hỏi: "Cậu, sao thế? Tối qua mơ thấy ác mộng chăng?"
Thương Kiến Diệu im lặng hai giây mới đáp:
"Đang nghi ngờ cuộc đời."