• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

@Aidaririka - chương này tặng b nha >.=  ... Cảm ơn vì luôn dỏi theo t :* 

Gõ chương này trong lúc nghe bài 'Ngây  thơ' của ông Phong, ui mẹ ơi vẫn đôi bàn tay hút hồn ấy, làm đầu óc hủ của t cơ bản lại suy diễn đâm lao kakakaaaaaa 

-K BETA

Trong một căn phòng riêng trang nhã trên tầng ba của thuyền hoa, Ninh Trọng Khôn vẫn đang nhấm nháp rượu ngon cùng với nam tử tuấn lãng đi theo mình khi nảy. Cách đó không xa ngồi ba kỹ nữ, người dạo đàn, kẻ chơi tỳ bà, còn một người còn lại thì đang thổi sáo, đang tấu là khúc nhạc thanh bình đang lưu hành, điệu nhạc lượn lờ, tài nghệ lại không hề thua khém gì các nhạc công cung đình.

"Ninh công tử thật sự rất biết hưởng thụ." Nam tử có lẽ không uống được rượu, ánh mắt có chút mơ hồ, nhưng lời nói lại tràn đầy năng lượng, "Ta vậy mà không biết có một nơi bí ẩn như vậy để giải trí, lại không hề giống với chốn thanh lâu chướng khí mù mịt."


"Điện hạ khách sáo rồi, tuy rằng nơi này có chút lệch lạc, nhưng thực sự là một nơi tao nhã, ta biết điện hạ sẽ thích, cho nên mới giới thiệu cho ngài." Ninh Trọng Khôn cúi đầu cung kính, "Nếu có thể làm cho điện hạ tận hứng , đúng là không có gì có thể tốt hơn."

"Ninh huynh thật khách sáo, làm ta không biết nói gì cho phải." Người được gọi là "Điện hạ" cười nói, "Ninh huynh, ngươi đừng quá lo lắng, ta sẽ tìm cơ hội nói vài câu với phụ hoàng, sớm ngày sắc phong Ninh huynh làm thế tử.....Nhưng ta lại thật sự không hiểu Ninh Quốc Công lão nhân gia rốt cuộc suy nghĩ cái gì, Ninh huynh rõ ràng tài trí hơn người lại tuấn tú ôn nhã, nhưng lại mãi không được công nhận, chẳng lẽ thật sự lại giống như lời đồn đãi bên ngoài, có ý muốn phế đích lập thứ?"

Khuôn mặt của Ninh trọng Khôn không hề có lý do mà cứng lại sau khi câu nói 'phế địch lập thứ' kia vừa được phát ra, bởi vì Ninh quốc công vốn coi trọng thúc thúc hắn cùng với hai thứ đệ của hắn còn nhiều hơn hắn, và điều hắn hận nhất là có người ngay trước mặt hắn đề ra bốn chữ 'phế đích lập thứ' kia, nhưng hắn lại không có gan mà nổi giận với người trước mắt này, chỉ có thể kiềm chế tính khí, phụ họa nói: "Tổ phụ chắc chắn có cân nhắc của riêng mình, thân là con cháu bọn ta cũng không dám vọng tưởng có hành động gì."


Vào đúng lúc này, cửa nhã gian được người nhẹ nhàng gõ vang.

Ninh Trọng Khôn đầu tiên là sửng sốt một chút, hắn rõ ràng đã dặn dò qua không cho bất cứ kẻ nào làm phiền, rốt cuộc là kẻ nào lại không biết điều tới vậy, hắn giơ tay lên, mấy ả kỹ nữ lập tức dừng tay, buông xuống nhạc cụ, một người nhẹ nhàng bước chân tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.

"Là ngươi?" Ninh Trọng Khôn lập tức cau mày khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, "Ngươi cái tên gia hỏa này sao lại ở đây?"

Ninh Uyên giống như không hề nghe thấy hắn nói, vén vạt áo bước vào phòng, còn thuận tiện ngồi xuống bên cạnh một ả kỹ nữ, nói: "Nơi này không có việc của các ngươi, đi ra ngoài đi."

Ninh Trọng Khôn rõ ràng không phục trước thái độ đảo khách thành chủ này của Ninh Uyên, nhưng hắn vẫn chưa phục hồi được ngạc nhiên, bên kia thì mấy ả kỹ nữ lại cho rằng Ninh Uyên là khách mà Ninh Trọng Khôn mời đến, liền lần lượt đi ra ngoài, căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh một lúc, chỉ có thể nghe thấy tiếng đàn sáo từ những nhã gian khác qua khe cửa loáng thoáng truyền tới.


"Đường huynh, xin thứ lỗi đã mạo muội quấy rầy." Ninh Uyên ngồi xuống ghế trống bên cạnh hai người một cách quen thuộc, thấy người nam tử kia đang nhìn mình, y hứng thú ngạc nhiên: "Hóa ra Tam điện hạ cũng ở đây, Tam điện hạ hảo."

Nam tử được gọi là Tam điện hạ đảo mắt lập tức nhìn thẳng, Ninh Uyên nhận ra hắn, nhưng hắn lại không nhận ra Ninh Uyên, hơn nữa hôm nay hắn mặc thường phục lặng lẽ đến đây cùng với Ninh Trọng Khôn, bằng không nếu có người đem việc hắn là hoàng tử mà lại ra vào nơi trăng hoa như này truyền ra ngoài, Hoàng đế nhất định sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ. Vì vậy hắn ta cũng cau mày nhìn Ninh Trọng Khôn đầy nghi hoặc.

Lúc này Ninh Trọng Khôn mới có phản ứng lại, hắn nhịn lại xúc động muốn đập vỡ cái bàn hồi lâu, đối Ninh Uyên cười lạnh nói: "Không mời mà đến được gọi là phép tắc lễ nghĩa của Ninh công tử sao, còn nữa, ta chưa bao giờ thừa nhận ta là đường huynh của ngươi, nếu ngươi cho rằng cứ không biết xấu hổ như vậy mà có thể cùng Ninh quốc công phủ ta có quan hệ, thì ngươi đã nhầm to rồi!"
"Ta bất quá chỉ muốn mọi người không cần phải lộ ra vẻ xa lạ, nhưng lại chọc đến Ninh thiếu gia không vui, dù sao cũng là lỗi của ta." Ninh Uyên phản phất như cầu sự khoan dung mà chắp tay hướng Ninh Trọng Khôn, điều này càng làm cho Ninh Trọng Khôn càng lỳ quái, hắn trước giờ không tiếp xúc nhiều với Ninh Uyên, hắn cũng không nghĩ mình sẽ là người như vậy liền tiếp nhận. "Quên đi, ở đây không chào đón ngươi, mau ra ngoài đừng gây cản trở ta tiếp đãi khách nhân." Ninh Trọng Khôn mất kiên nhẫn mà phất tay áo.

"Đáng tiếc, ta vốn dĩ đã biết một số giai thoại vô thưởng vô phạt về Lâm Trùng Lâm công tử, nghĩ đến Ninh thiếu gia hẳn là nên có hứng thú... Chẳng lẽ Ninh thiếu gia không muốn nghe một chút nào sao?" Ninh Uyên lộ ra vẻ đáng tiếc, thong thả ung dung đứng lên, "Một khi đã như vậy, là ta tùy tiện làm phiền, mong nhị vị thứ lỗi."
"Chờ đã." Quả nhiên, còn không đợi Ninh Uyên hoàn toàn đứng lên, liền bị Ninh Trọng Khôn gọi lại.

Ninh Trọng Khôn ánh mắt thay đổi mấy lần, "Ngươi biết cái gì?"

"Lâm Trùng công tử tuổi trẻ nghông cuồng, sẽ luôn phạm phải một số sai lầm thế này thế nọ, hắn nghĩ rằng hắn đã che giấu một số sai lầm và không ai biết gì về chúng, nhưng tai vách mạch rừng, không có gì là bí mật trên thế gian này nha." Ninh Uyên cong nhẹ khóe miệng.

Ninh Trọng Khôn nghĩ thầm trong lòng, hắn căn bản không để tâm gì đến chuyện của Lâm Trùng, nhưng khi nghĩ đến Lâm Trùng vừa rồi đụng phải hắn một chút, còn không kiêng nể gì mà khẩu xuất cuồng ngôn, trong lòng liền có một ngọn lửa không tên bùng lên, nếu có cơ hội có thể dạy cho tên kia một bài học thật là không gì có thể tốt hơn, đáng tiếc điều khiến hắn bối rối là ... tại sao Ninh Uyên lại đến nói với hắn những điều này, trong đó động cơ của y là gì.
"Ninh công tử chẳng lẽ là đang hoài nghi ta tại sao lại tới đây nói với ngươi những chuyện này?" Ninh Uyên giống như biết trước, không đợi Ninh Trọng Khôn nói, chỉ cần nhìn vẻ mặt u ám của hắn ta liền đoán được hắn ta đang nghĩ gì rồi, y liền thẳng thắn: "Thực sự việc này cũng không có gì phải che giấu, ta với Lâm Trùng cũng có một chút thù xưa hận cũ, nhưng mà ta lại thấp cổ bé họng, Lâm Trùng lại có Thịnh Xương hầu phủ làm chổ dựa, dù biết cái gì cũng căn bản không thể nói ra, nhưng ngươi thì khác nha, Ninh thiếu gia.....Xét về xuất thân và gia cảnh, ngươi nơi chốn đều phải hơn hẳn Lâm Trùng một đầu a, tiểu tử kia lại không biết tốt xấu mà đụng chạm Ninh tiểu thư của quý phủ, tuy sự việc đó bị nhẹ nhàng cho qua, nghĩ đến Ninh công tử có chút tâm ý không yên đi, phải không? Ngươi không nghĩ muốn trừng phạt Lâm Trùng kia một lần, lại có thể thay Ninh tiểu thư trúc giận sao?"
Ninh Uyên nói đạo lý rõ ràng, nghe cũng thật như vậy, nhưng Ninh Trọng Khôn vẫn là có chút không vui, nhìn Ninh Uyên nói: "Ngươi là muốn dùng ta làm kiếm khách?"

"Chỉ là một đề nghị mà thôi, nếu muốn tiếp tục nghe, là tùy theo ý của Ninh thiếu gia a." Ninh Uyên vẻ mặt chân thành cung kính, Ninh Trọng Khôn nhíu mày, thoáng chốc mới thả lỏng ra, theo ý ​​của hắn, Ninh Uyên nói cũng không sai, làm sao một cái cử nhân nhỏ bé như y lại có thể chọc ghẹo được đến Lâm Trùng cái loại lai lịch kia, mượn sức của mình cũng là thuận lý thành chương, chưa kể hắn với Lâm Trùng quả thật còn có ân oán, cũng sẽ không cự tuyệt lời đề nghị này.

Ninh Trọng Khôn nhất định sẽ không từ chối đề nghị của Ninh Uyên, nhưng hắn cảm thấy mọi chuyện diễn ra theo ý của Ninh Uyên, trong lòng rất không vui, cứ như thể hắn bị Ninh Uyên dắt mũi dẫn đi vậy. ( bạn đúng là Khôn, nhìn ra vấn đề nhanh vler (¬‿¬ ) )
Nhưng lời nói tiếp theo của Ninh Uyên lập tức xua tan đi nỗi bất mãn cuối cùng trong lòng hắn.

"Người ta nói kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, giữa ta và Ninh công tử xưa nay không có ân oán, nếu Ninh công tử bằng lòng, ta sẵn sàng góp chút sức mọn để ủng hộ Ninh công tử trở thành thế tử quốc công phủ a."

Chính những lời này đã đem Ninh Trọng Khôn nắm trong lòng bàn tay.

Quốc công thế tử, hắn đã mong chờ vị trí này quá lâu, cũng đã ghen tị quá lâu rồi, dù là Mạnh Chi Phồn hay là Cảnh Dật, người cùng lớn lên với hắn, đều đã được tấn phong, cũng chỉ có hắn, thân là con vợ cả, đã sớm thành niên, lại chậm chạp không chiếm được cái vị trí vốn thuốc về mình kia, hiện nay miễn là có thế lực nào sẵn sàng giúp đỡ hắn một tay, dù việc nhỏ đến đâu, hắn cũng sẽ không từ chối. Ninh Uyên xem ra không có tư cách gì, nhưng y là học trò của Cao Úc, nếu Ninh Uyên thực sự có thể giúp hắn, để Cao Úc hướng Ninh quốc công cùng Hoàng thượng góp lời, thì con đường tấn phong của Ninh Trọng Khôn hắn sẽ là một bước tiến dài.
Sự hưng phấn nhàn nhạt khuấy lên khiến Ninh Trọng Khôn siết chặt nắm tay, trầm tĩnh lại một lúc, mới bày ra một mặt vô biểu tình đứng lên, cúi đầu vái chào tam hoàng tử bên cạnh: "Điện hạ, lát nữa ta và Ninh công tử xin cáo lui trước."

"Các ngươi đi đi, sự tình vừa rồi ta đã nghe cũng như chưa từng nghe, cũng không quan tâm, cũng không có hứng thứ làm hòa." Tam hoàng tử ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, quả thực ân oán giữa đám quan viên và nhi tử này, hắn dù sao cũng là hoàng tử, không cần để ý tới, nhưng trước khi hai người đi ra ngoài, hắn không thể giải thích được ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Ninh Uyên, lộ ra một nụ cười khó giải thích được.

Chu Thạch cùng Nô Huyền đợi bên ngoài rất lâu mới thấy Ninh Uyên cùng Ninh Trọng Khôn đi xuống từ cầu thang mạn thuyền, hai người vậy mà trò chuyện với nhau rất vui, không khí lại rất hòa hợp, tới boong tàu, Ninh Trọng Khôn thận chí còn hướng Ninh Uyên chắp tay: "Đường đệ tiễn đến nơi này thôi, ngày khác nếu có rảnh, ta lại mời ngươi tới phủ dùng trà."
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ đường huynh." Ninh Uyên cung kính cúi đầu nhìn Ninh Trọng Khôn xuống thuyền, trong khi tam hoàng tử, người đi theo sau Ninh Trọng Khôn, cũng dừng lại trước mặt Ninh Uyên, một đạo ánh mắt soi mói rơi vào trên mặt Ninh Uyên: "Thì ra ngươi là Ninh Uyên, ta nhớ tới trong yến tiệc mùa xuân Giang Châu, hình như quả thực có một người giống như ngươi."

"Chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, làm phiền điện hạ nhớ thương, tiểu nhân thật là kinh sợ." Ninh Uyên thân mình càng chôn càng thấp.

"Không không không, ấn tượng của ta đối với ngươi không có liên quan gì đến bữa tiệc mùa xuân kia." Tam hoàng tử sờ sờ cằm, trong lời nói có chút châm chọc, "Tứ đệ đáng thương của ta thường xuyên nhắc tới ngươi với ta, nếu hắn biết hiện tại ngươi đang ở kinh đô, hắn hẳn là rất vui mừng."
Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Ai nha, đúng rồi, chắc là ngươi cũng không biết, phụ hoàng đến hiện tại vẫn còn chưa thôi tức giận tứ đệ, tứ đệ vẫn luôn buồn bực không vui, nếu như có thể gặp được người mà hắn vẫn luôn mong nhớ ngày đêm, nói không chừng có lẽ tinh thần sẽ tốt hơn một chút?"Hắn nói xong, không đợi Ninh Uyên đáp lại, liền nở nụ cười đi mất.

Qua một lúc lâu sau, Ninh Uyên duỗi thẳng thắt lưng, trên mặt nhìn không chút biểu cảm gì, cũng xuống thuyền cùng đám người Chu Thạch, cho đến khi lên xe ngựa chạy không xa, sắc mặt y trở nên ảm đạm tối tăm.

Tư Không Ngạo cái tên này, rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK