• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Đồng đội ơi, t lại muốn xưng Hô Duyên là 'gã' ai cho t ý kiến nha.... ((=

-K Beta

"Cẩu hoàng đế, liền tính ngươi may mắn, lại tiếp của ta thêm một kiếm!" Nữ thích khách thấy bản thân một chiêu vừa rồi không thành, rút kiếm lại chuẩn bị đâm vào Hoàng đến vẫn còn đang ôm Nguyệt Tần hôn mê, cảm thấy bản thân không thể nào thoát được, liền nhắm hai mắt nhận mệnh, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng 'Kengg', là tiếng vũ khí va chạm, hắn mở mắt ra thì thấy một thanh niên tuấn tú choàng một chiếc áo choàng trơn đơn sơ, trên tay cầm một thanh đao ngắn, chặn ngang đường kiếm của nữ thích khách.

Hoàng đế vừa từ quỷ môn quan dạo một vòng trở về, thần hồn chưa định, cả người choáng váng yếu ớt, chỉ biết gục trên mặt đất, nhìn thấy người thanh niên cứu mạng mình đang đánh nhau với nữ thích khách.


"Tứ điện hạ!" Cao Úc sững sờ nhìn một màn này, bởi vì bị Ninh Uyên ngăn cản nên không thể từ sau cây cột bước ra, thấy Nguyệt Tần bị thương, tính mạng Hoàng đế như chỉ mành treo chuông, Cao Úc cũng đâm ra sợ hãi đến mức mặt liền trắng bệch, kết quả Tư Không Húc đột nhiên xuất hiện cứu mạng hoàng đế, trái tim treo cao của Cao Úc rốt cục cũng được thả lỏng, vỗ vỗ ngực, không ngừng thở hổn hển.

Mặt khác, Ninh Uyên nhìn thấy Tư Không Húc cùng với nữ thích khách chiến đấu, một bộ đao quang kiếm ảnh khốc liệt, vẻ giễu cợt trên khóe miệng của y càng ngày càng rõ ràng.

Tư Không Húc, tên này xuất hiện không phải quá đúng lúc đi.

Nữ thích khách vừa rồi vẫn còn đọc đoán, sau khi đấu với Tư Không Húc được ba bốn hiệp, dường như võ công không bằng đối phương, lộ ra vẻ bại trận, lúc này cấm vệ quân cuối cùng cũng tràn vào như nước đẩy cả đại điện, đám thích khách giả dạng vũ cơ này toàn bộ đều đã bị chế phục, nhưng đáng tiếc, đám thích khách này dường như đã chuẩn bị từ lâu, trong miệng đã chuẩn bị sẳn độc dược, đồng loạt nuốt xuống tự sát, đặc biệt ả thích khách cầm đầu kia, ả không phải uống thuốc độc mà chết, sau khi bị bao vây ả hướng lên cố hét về phía Hô Duyên Nguyên Thần, "Vương gia, tiêu nhân vô dụng, thật hổ thẹn với Đại Hạ!" Dứt lời ả ta kiên quyết giơ kiếm lên, cắt cổ tự sát, máu văng ra ba thước.


Mặc dù nữ thích khách đã chết, nhưng câu nói cuối cùng mà ả ta hét lên khiến tất cả mọi người đều hướng sự chú ý vào Hô Duyên Nguyên Thần, kỳ lạ là từ lúc đám thích khách tấn công dữ dội, tất cả quan viên ở đây, bất luận là văn thần hay võ tướng đều loạn thành một đoàn, nhưng Hô Duyên Nguyên Thần vẫn luôn ngồi vững vàng, thậm chí bây giờ hắn còn thong dong mà uống một ngụm rượu, mà hộ vệ Diêm Phi cung ngồi phía sau hắn không nhúc nhích, giống như căn bản không đem chuyện phát sinh trên đại điện khi nãy đặt vào trong mắt vậy.

Sự bình tĩnh cùng không chút sợ hãi của hai người bọn họ như khẳng định rằng họ là thủ lĩnh của nhóm thích khách này a, bọn cấm vệ quân thấy thích khách đã tự sát các kiểu chết sạch, cũng không thể để thủ lĩnh chạy thoát, lập tức liền vây quanh hai người chủ tớ bọ họ, chỉ chờ lệnh của Hoàng đế là sẽ tiến lên bắt lấy.


Nhưng hoàng đế bây giờ cũng không có thời gian để ý tới chuyện này, bởi vì ái thϊếp dịu dàng của hắn cả người toàn máu đang ngã vào trong vòng tay hắn, hơi thở thì yếu ớt, gọi thái y đều chưa tới kịp, ở trong điện toàn thủ vệ của hắn, hơi đâu còn quan tâm đến thích khách.

Không có lệnh của hoàng đế, không ai trong đại điện dám nhúc nhích, cả người như đông cứng lại một lúc, thậm chí thi thể của các quan viên bị ám sát cũng không được dọn dẹp, nằm đó trên mặt còn mang theo vẻ kinh hoàng khi còn sống, không biết qua bao lâu, mới thấy Lưu thái y nổi tiếng nhất thái y viện bị hai cung nhân kéo vào đại điện, liền chạy tới bên cạnh long ỷ, chẩn bệnh chữa trị cho Nguyệt Tần, Lưu thái y cũng sửng sốt trước tình trạng hiện tại của đại điện a, lại nhìn thấy một thân đầy máu của Nguyệt Tần, trong lòng lại càng căng thẳng, nhưng sau khi chẩn mạch của Nguyệt Tần, cảm nhận được mạch đập, liền lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó lại mở ra mí mắt Nguyệt Tần nhìn nhìn, rồi mới nói với hoàng đế, "Khởi bẩm bệ hạ, nương nương chịu chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần lập tức bôi thuốc và băng bó là được, bây giờ nương nương ngất đi cũng bới quá hoảng sợ, tốt hơn là nên lui về hậu cung, nghỉ ngơi cẩn thận. "
"Thật sự chỉ là bị thương ngoài da thôi sao?" Hoàng đế hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn, "Vậy ngươi còn không nhanh đi chuẩn bị thuốc trị thương, sau đó gọi thêm hai nữ y đến băng bó cho nương nương, người đâu, mau dìu nương nương về cung nghỉ ngơi! "

Vừa rồi Nguyệt Tần vậy mà quên mình xông ra đỡ một kiếm cho chính mình, thật sự là đem hoàng đế trấn trụ, thật ra mấy ngày nay trong triều dần dần có tiếng nói hắn quá sủng ái Nguyệt Tần, không có ích lợi gì đối với đất nước, cộng thêm Thái hậu cũng ít nhiều nhắc nhở, hắn cũng hiểu được mình quả thực quá sủng ái Nguyệt Tần, cho nên mới cố ý bỏ mặc nàng một hồi, không còn sủng ái như trước, liền bắt đầu quan tâm những phi tần khác, làm sao cũng không ngờ Nguyệt Tần đối với mình là toàn tâm toàn ý, thậm chí không màn tính mạng mà muốn bảo hộ hắn như vậy?
Nghĩ đến việc Nguyệt Tần ngày thường dịu dàng ôn nhu như nước, hoàng đế càng thêm đau lòng, liền hạ lệnh cho ngự y dùng loại thuốc trị vết thương tốt nhất, đồng thời dặn dò thái giám chung quanh sắp xếp thêm người vào hầu hạ Nguyệt Tần, lúc này ánh mắt mới rơi vào Tư Không Húc, người đã đứng bên cạnh hắn từ khi nảy, cau mày hỏi, "Tại sao ngươi lại ở đây?"

"Phụ hoàng thứ tội." Tư Không Húc lộ vẻ khó xử, quỳ một gối xuống, "Phụ hoàng đã dặn nhi thần không được tùy ý đi lại, nhưng nhi thần đã lâu không gặp phụ hoàng, thật sự là rất nhớ người, lại nghe nói hôm này phụ hoàng muốn chiêu đãi sứ thần, liền nghĩ lại đây rồi đứng từ xa nhìn qua là tốt rồi, ai ngờ ở ngoài đại điện lại vang lên tiếng đánh nhau, nhi thần hốt hoảng mới lao vào ... "

Tư Không Húc nói chuyện thành khẩn, trên mặt lộ vẻ hối hận, mặc dù hoàng thượng không thích hắn, nhưng cũng không khỏi mềm lòng khi nghĩ đến hắn đã cứu mình vào lúc nguy cấp, lúc này Tư Không Húc lại sốt sắng nói: "Phụ hoàng, nhi thần đương nhiên có sai, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là truy tìm lai lịch của đám thích khách này, kẻ nào dám gây nguy hiểm cho sự an nguy của phụ hoàng, đúng là to gan!"
Nghe theo lời hắn nói, anh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào Hô Duyên Nguyên Thần, người vẫn đang ngồi bất động ở chổ kia a.

Tư Không Húc tức giận mở to hai mắt, hét lên với Hô Duyên Nguyên Thần: "Vĩnh Dật Vương gia, không ngờ ngươi lại dám âm mưu ám sát trong lần đi sứ này, người đâu, còn không mau bắt lấy hắn cho ta!"

Trong đám cấm vệ quân đang vây quanh Hô Duyên Nguyên Thần, có hai tên bước lên muốn bắt lấy bọn họ, nhưng không ngờ mới tiến có một bước, liền nghe thấy một tiếng leng keng, đoản đao trong tay Diêm Phi đã ra khỏi vỏ, hai kẻ nọ tới bóng còn chưa nhìn rõ,liền thất mặt đất trước mũi chân đã bị vẽ ra một vạch dấu kiếm.

"Còn tiến thêm một bước, gϊếŧ." Ngữ điệu của Diêm Phi ngắn gọn lưu loát, nhưng lại có một cỗ khí lạnh, hai người đều run lên một cái, không khỏi giật mình lùi về phía sau.
"Làm càn!" Kẻ vừa hét lên là Tư Không Việt, vừa rồi khi tên thích khách nổi loạn, một tên cận thần xưa nay kề cận bên hắn, lại chết ngay tại chổ dưới chân hắn, trên trán cắm một chiếc phi tiêu, điều này thực sự khiến Tư Không Việt sợ đến mất hồn, đừng thấy dáng vẻ Tư Không Việt to lớn mà lầm, hắn căn bản chưa từng gặp qua sự việc máu me như vậy, lúc đó hắn chỉ nghỉ đến làm thế nào để trốn đi bảo toàn tánh mạng, chờ đến khi phản ứng lại thì đã thấy Tư Không Húc từ trên cao bay xuống, một màn 'lâm nguy cứu giá', làm cho hắn ảo não không thôi, rõ ràng hắn ở gần hoàng đế nhất, lại bị Tư Không Húc chiếm tiện nghi, hắn làm sao có thể cam tâm, hiện tại sao có thể để Tư Không Húc lại thêm nổi bậc chứ, "Kẻ nào bắt lấy hai tên thích khách này, bổn điện hạ sẽ thưởng một ngàn lượng bạc.!"
Có tiền liền có thể sai khiến ma quỷ, huống hồ ở đây còn là lập công trước mặt hoàng đế, nếu lọt vào mắt hoàng đế, thành tựu sau này nhất định sẽ vô hạn, trong lúc này cho dù những thị vệ đó có đôi phần kiêng kị thân thủ của Diêm Phi, nhưng vòng tròn vây quanh vẫn từng bước từng bước tiến lên tới gần Hô Duyên Nguyên Thần.

Tạ Trường Khanh dường như cũng tỉnh rượu một chút, hắn ta thì thào nói nhỏ với Ninh Uyên, "Ninh huynh, huynh cũng cho rằng đây là do người Hạ sắp đặt ám sát sao? Nếu vậy vị Vĩnh Dật Vương gia này cũng quá ngu ngốc đi, bất luận là có thành công hay không thì chính hắn cũng khó thoát thân."

Bất quá còn chưa đợi Ninh Uyên trả lời, đằng kia Hô Duyên Nguyên Thần đã lên tiếng.

Hắn đột nhiên đứng dậy, đối với hoàng đế vẫn đang cau mày, nói: "Nếu bệ hạ người cũng cho rằng vụ ám sát này là do chúng ta sắp đặt, còn muốn bắt ta để trị tội, ta không có gì để nói, nhưng nếu sự việc lan truyền ra ngoài, chỉ e rằng mọi người trong thiên hạ sẽ cho rằng hành động của bệ hạ là độc đoán, không hề có bằng chứng gì liền bắt người trị tội, huống chi ta có lỗi gì a, tám trăn nghìn* kỵ binh của ta ở Đại Hạ có lẽ cũng không nguyện ý, thình bệ hạ nên suy nghĩ thêm cho thỏa đáng. "
*八十万(Bā shí wàn) = tám trăm nghìn = tám mươi vạn, ai thích kêu s cũng được, nhưng t thích kêu tám trăm nghìn hơn, nghe nó nhiều nhiều s ấy ((= 

"Hừ, cái tên không biết tốt xấu nhà ngươi, ám sát không thành, còn muốn dùng binh lực uy hϊếp chúng ta sao?" Tư Không Việt nghe vậy liền tức giận, "Ta thấy các ngươi đến thăm hỏi là có ý tốt, một đường tươi cười chào đón, không nghĩ đón vào lại là một lũ sài lang hổ báo, Đại Hạ ngươi có tám trăm nghìn kỵ binh thì thế nào, Đại Chu chúng ta trước nay chưa tùng biết sợ, hơn nữa tên thích khách cầm đầu kia trước khi chết còn chỉ đích danh ngươi là thủ lĩnh, là chứng cứ rõ ràng nhất, ngươi còn muốn bằng chứng gì nữa!"

"Hừm, nếu những thích này mà là thuộc hạ của ta, e rằng còn chưa chấp hành nhiệm vụ đều bị ta xử tử rồi đi." Hô Duyên Nguyên Thần cười khẽ: "Một đám thích khách vì giữ kín bí mật mà miệng cũng chuẩn bị độc dược, vậy mà lại có kẻ trước khi chết, đem chủ tử của mình chỉ rõ ra như vậy, một màn vu oan hãm hại như vậy Điện hạ ngươi cũng đem ra làm chứng cứ được à, nếu Hoàng tử Đại Chu đều có đầu óc như ngươi, e rằng chỉ trong vài thập kỷ nữa, một Đại Chu đất đai màu mỡ sẽ phải đổi thành Đại Hạ rồi a. "
"Ngươi ..." Bị Hô Duyên Nguyên Thần mắng như vậy, Tư Không Việt tức giận sắp nổ phổi, hắn lập tức bạo phát muốn chỉ vào Hô Duyên Nguyên Thần mắng, thì đột nhiên nghe được tiết quát của hoàng đế uống rượu từ long ỷ truyền đến: "Đủ rồi, còn không biết mất mặt sao!"

Tư Không Việt rùng mình một cái, hắn từ trước đến nay đều rất sợ phụ hoàng, thế nhưng hắn không nuốt xuống được, lập tức hướng về phía hoàng đế nói: "Phụ hoàng, người này trước mặt người còn dám bày trò nói dối, cho dù thích khách không phải do bọn họ an bài, cũng quá mức làm càn rồi!"

"Ta cho rằng chính ngươi mới là kẻ làm càn!" Kết quả hoàng đế không những không có ý trách móc Hô Duyên Nguyên Thần, ngược lại còn trừng mắt nhìn Tư Không Việt: "Ta thấy ngươi làm việc thận trọng, cho nên gần đây ta mới ủy thác ngươi rất nhiều việc trọng đại, thật không ngờ ngươi vậy mà lại ngu xuẩn cực độ, còn nghi ngờ sứ thần thì thật là khiến trẫm càng thất vọng, từ mai ngươi không cần đến Thượng thư phòng nữa, hãy quay về đóng cửa ăn năn đi!"
"Phụ hoàng ..." Tư Không Việt sửng sốt, nửa ngày vẫn không khôi phục tinh thần,hắn không có làm sai, là toàn tâm toàn ý nghĩ đến an nguy của phụ hoàng, hắn không thể nào hiểu được, hoàng đế vậy mà lại tước đoạt quyền ra vào Thượng thư phòng của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang