Trên bàn,nước trà được đun sôi tỏa hương.. loáng thoáng còn ngửi được mùi sữa thoang thoảng trong hơi nước,cánh mũi Ninh Uyên động đậy,chuyển đổi đề tài từ mẫu tử Thư tần sang cái ấm trà đang tỏa hơi nghi ngút kia, cậu nhìn ấm trà ngạc nhiên: "Tại sao trong này lại có mùi sữa nặng như vậy? Lẽ nào đây không phải là trà sao?"
"Ngươi nếm thử đi rồi sẽ biết!" Hô Diên Nguyên Thần tiện tay lấy ra một cái chén tay còn lại với lấy ấm trà và rót ra chén, một dòng chất lỏng màu nâu nhạt, giống như sữa nhưng không phải sữa,bên trên còn trôi nổi rất nhiều lá trà. (Đọc tới đây cái alo torotoro kêu liền 1 ly trà sữa nhài... rột...rột... ^^)
"Ở Đại Hạ,tổ tiên của ta chủ yếu là dân du mục sống nơi vùng đồng cỏ tại phương Bắc xa xôi, vào mùa đông, thứ lương thực có thể cất lên trong một thời gian dài chỉ có thể là bánh sữa, nấu bánh sữa và trà cùng nhau cũng là thức uống mà mỗi gia đình ở Đại Hạ đều có."
Ninh Uyên chưa từng uống thứ nước trà lạ lẫm này bao giờ, tò mò và cảm thấy mới lạ,ngay lập tức nâng chén và uống một ngụm, hương thơm của sữa và trà hoà quyện vào nhau tạo nên một hương vị rất chi là đặc biệt.
"Đáng tiếc,người ta mà biết hương vị trà vốn thuần túy lại bị ngươi biến đổi như thế này,thì không biết người ta sẽ nói như thế nào sau lưng ngươi đâu." Đại Chu lấy tơ lụa, đồ sứ, cùng lá trà làm niềm tự hào, trong mắt những văn nhân nho nhã ấy, lá trà chỉ nên được phao trong nước, mới có thể thể hiện được cái gì gọi là "Trà Đạo", giống như thế này bỏ vào sữa nấu cùng với nhau...nói khó nghe thì thật là phí phạm của trời.
Hô Diên Nguyên Thần giọng điệu rắn chắc: "Ta biết, Ninh huynh tuyệt không phải người tầm thường, mọi thứ trên đời, liệu có nơi nào không phải thay đổi từ sự thật vốn có, những người dùng nước pha trà làm sao có thể nhận ra được mùi vị và sự hài hòa tinh vi khi pha trà với sữa chứ."
Vốn là một câu nói rất bình thường,nhưng không hiểu vì sao khi Ninh Uyên nghe ra dường như Hô Diên Nguyên Thần có ẩn ý khác, quả nhiên lại nghe y nói tiếp: "Ninh huynh, về chuyện của ngươi, những ngày này ta suy nghĩ rất kỹ về nó, nó có vẻ đi ngược với đạo lí luân thường âm dương vốn có, nhưng ta cảm thấy không có gì đáng kinh ngạc, nói đến cùng thì mọi người đều có sự lựa chọn riêng cho bản thân, sau này ta sẽ tận lực chú ý, không làm những chuyện quá phận đối với ngươi để ngươi hiểu lầm nữa, nên ta cũng hy vọng ngươi đừng xa lánh ta". (thành công bước một bước vào con đường thê nô 😂)
Hô Diên Nguyên Thần đem sự việc này nói đến cực kỳ thành khẩn, làm Ninh Uyên không biết phải đáp lại y như thế nào.
Đêm đó, Ninh Uyên đối với Hô Diên Nguyên Thần nói rất nhiều về vấn đề nam phong "đoạn tụ", thái độ nói chuyện của cậu rất bình thường, nhưng ai mà ngờ được Hô Diên Nguyên Thần lại cho là thật, lắng nghe một cách tôn trọng, lại còn hứa hẹn sẽ cho cậu một lời "hồi đáp" sau một phen xem xét.
Nhất thời Ninh Uyên dở khóc dở cười, cậu cảm thấy thái độ Hô Diên hoàng tử này quá nghiêm túc, không thể không lắc đầu: "Được rồi, ta đã biết, nếu không còn việc gì khác ta xin mạn phép về trước, hôm nay mẫu thân của ta đã thật sự gây họa rồi a, ta sợ ở nhà sẽ nháo một trận."
"Tới Trùng Dương, ngươi có đi Hoa Kinh không?" Hô Diên Nguyên Thần cũng đồng đứng dậy, cuối cùng hỏi một câu.
Ninh Uyên nhè nhẹ gật đầu "Tất nhiên là ta sẽ đi rồi".
"Tốt quá, lúc ấy ta sẽ mời ngươi đến dạo chơi phủ đệ của ta ở Hoa Kinh nhé." Hô Diên Nguyên Thần cười nói: "Nơi phủ của ta có rất nhiều điều mới lạ, nhất định sẽ khiến ngươi mở mang tầm mắt".
Ninh đại phu nhân, tới "kỳ" mà lại đến chùa Linh Hư lễ phật, kể ra cũng chỉ là một việc lông gà vỏ tỏi, tuy nhiên, quá trình sự việc quá vô lý, rất nhanh đã lan truyền đi, mọi người đều bàn tán xôn xao, chắc chắn không thể tránh được việc bát quái thêm mắm dặm muối bên trong rồi, đem Nghiêm thị lúc ấy miêu tả hệt như mụ điên, nhanh chóng rất nhiều người bắt đầu tò mò về người phu nhân này.
Nhưng bọn họ càng tò mò, họ lại càng không nhìn thấy được vị Nghiêm phu nhân này, bởi vì bà ta đã sớm trốn đến nổi "đại môn bất xuất, nhị môn bất mại" (cửa lớn ko ra,cửa nhỏ không tới-ý là cả ngày ở nhà không đi đâu), mỗi ngày ba bữa đều là các hạ nhân mang đến tận phòng, liền lấy cớ ốm không ra cửa mà hướng đến Thẩm thị miễn thỉnh an mỗi ngày, chẳng qua bà ta sợ gặp lão phu nhân sẽ khiến bà ta khó lòng chịu đựng nổi.
Mãi đến khi Ninh gia có kế hoạch cụ thể tiến kinh, Nghiêm thị mới ló ra khỏi cửa.
Trông bộ dạng bà ta thì bất ổn, nhưng trên mặt lại trang điểm tầng tầng lớp lớp dày đặc, lòe loẹt, thái độ thì vô cùng tự nhiên, nhưng Thẩm thị nhìn lại vô cùng không hài lòng.
"Như thế nào đã từng tuổi này rồi mà tác phong lại không ra gì, cũng không nhìn lại bản thân mình ra sao." Đứng trước xe ngựa ở cửa phủ, Thẩm thị cũng không đè nén thanh âm, càng không có một chút nào nhân nhượng, một bụng tức từ khi ở Linh Hư Tự nơi tâm bà ta vẫn chưa tiêu tán đâu, kiêng kị danh phận Nghiêm thị là chính thất, mới miễn cưỡng cho theo tiến kinh, ấy vậy mà lại ra thành cái dạng này.
Nghiêm thị bị Thẩm thị nói đến khóe miệng co rút, bà ta nhìn sang Ninh Như Hải như cầu tình, nhưng Ninh Như Hải chỉ giả vờ chỉ huy các hạ nhân, một cái nhìn cũng không cho bà ta, đặc biệt là khi tầm mắt bà ta nhìn đến Đường thị đang đứng phía sau Ninh Như Hải thì đôi tay dưới lớp áo siết chặt chiếc khăn gấm dường như muốn xé nát ra.
Bà ta mấy ngày nay đóng cửa giả bệnh, tưởng rằng Ninh Như Hải sẽ chủ động đến an ủi, ai ngờ vị trượng phu ngày trước khanh khanh ta ta với mình cũng không hề tới cửa, thậm chí chút tin tức truyền lời cũng không, bà ta không cam lòng liền sai Từ ma ma đi nghe ngóng, trở về Từ ma ma nói lại một tin tức suýt chút làm bà ta tức giận đến hộc máu.
Bà ta không xuất hiện tự có người sẽ xuất hiện thôi, Đường thị mấy ngày hôm nay đã cẩn thận chăm chút hầu hạ Ninh Như Hải vạn phần thỏa đáng, không biết Đường thị còn giở thủ đoạn gì mà liền cùng Trang thị liên thủ với nhau, làm cho Ninh Như Hải một trái một phải ôm hai thiếp thất đến gắt gao, sắc đẹp đầy dụ hoặc ở bên cạnh hơi đâu mà đi để ý mụ già Nghiêm thị nữa.
Nghiêm thị tuyệt không hạ mình mặt dày đi tranh sủng,lại không thể chịu đựng Đường thị liên tiếp "Đông Sơn tái khởi",vì thế lặng lẽ sai Từ ma ma dùng lời ly gián nhắc lại bóng gió với Ninh Như Hải sự việc Đường thị đã từng "giang díu", nào ngờ được Ninh Như Hải một mực không quan tâm lời nói của Từ ma ma, ngược lại quát lớn Từ ma ma chỉ là hạ nhân mà cả gan tạo thị phi, phạt mười đại trượng.
Cũng qua sự việc này làm Nghiêm thị nhận thức sâu sắc đến sự việc đang diễn biến không ổn, không biết Đường thị giở thủ đoạn gì mà khiến cho Ninh Như Hải bỏ qua hoàn toàn chuyện cũ, việc này đối với Nghiêm thị thật sự không ổn.
Ninh Uyên cùng Ninh Mạt đứng cạnh một chiếc xe ngựa khác, đem một màn này thu hết vào mắt, nói lại là chuyện khác, Ninh Mạt nói nhỏ: "Vị đại ca kia của chúng ta đúng thật là rất trông mong vào ngày hôm nay, ngày thường mẫu thân ở trong phủ canh chừng hắn, hắn không có biện pháp ra cửa, nhưng đêm hôm qua hắn lại phái người đến cầu nương ta, hắn nói thân thể hắn đã tốt lên rất nhiều, làm nương ta hứa hẹn cho hắn vài ngày nữa có thể ra cửa đi dạo".
Nhị phu nhân Triệu thị vốn dĩ là muốn cùng đồng hành tiến kinh, nhưng đột nhiên mấy hôm trước lại đến trước Ninh Như Hải nói trong phủ chỉ có vài người quản sự đều đi,không ai quản lý trong ngoài, thân là nhị phu nhân, lúc đại phu nhân không ở trong phủ,nàng phải có trách nhiệm trông chừng. Bởi vì Triệu thị tính tình điệu thấp, không tranh giành gây chuyện thị phi, Ninh Như Hải không chút suy nghĩ liền đáp ứng cho nàng quản lý sự vụ trên dưới ở Ninh phủ trong thời gian bọn họ tiến kinh.
"Nhị phu nhân thấu tình đạt lý, nghĩ đến thôi cũng sẽ khẳng định đáp ứng hắn rồi". Ninh Uyên tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Ninh Mạt, "Bất quá đại ca thân thể không tính là khoẻ mạnh, các ngươi ở nhà cần phải quan tâm hắn nhiều hơn, làm thế nào ngay tại thời điểm phụ thân về,có thể thấy một đại ca tung tăng nhảy nhót a".
"Đó là việc đương nhiên rồi, đại ca nằm trên giường bệnh lâu như vậy, thiết nghĩ đối với y lý thập phần hứng thú thì phải, nghe bọn hạ nhân truyền tai nhau bảo là hắn luôn ôm xem một quyển dược kinh, không chừng một khi có thể ra cửa, nơi đầu tiên đến chính là hiệu thuốc đấy!".Ninh Mạt cười đến trong lòng hiểu rất rõ mà không nói ra, một lát sau, giọng nói lại có chút lo lắng: "Trong phủ dù phát sinh sự tình gì chúng ta đều có thể đối phó, chỉ lo ngươi lần này tiến kinh không có ai bên cạnh giúp đỡ, đề phòng đại phu nhân là lẽ hiển nhiên, nay lại có thêm vị đại tỷ phu hiện nay chính là thống lĩnh cấm vệ quân của Hoa Kinh, nếu đại phu nhân bày mưu đặt kế ngươi, chắc chắc vị đại tỷ phu kia sẽ hướng về phía nhạc mẫu đại nhân mà tìm ngươi gieo rắc rối, ngươi phải sớm tính toán cho chu toàn!".
Ninh Uyên gật đầu, hiểu rõ.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, cũng tới giờ xuất phát, Ninh Uyên chỉ dẫn theo tỷ muội Bạch thị cùng Chu Thạch, mẫu tử Thư thị Thư quý nhân thân phận đặc biệt không tiện xuất hiện ở Kinh Thành, nên Uyên Ninh liền đem họ an bài ở Tương Liên viện, nơi đó có mẹ cậu quan tâm để ý, cũng sẽ tốt một chút.
Xe ngựa cũng không đi về hướng Kinh Thành, mà là hướng về phía bến tàu, từ Giang Châu đi đến Hoa Kinh cách nhanh nhất là đường thủy, lộ trình hơn tám trăm dặm, theo kênh đào mà đi, tất cả thuyền đều giống nhau phải đi hai ngày, đây là lần đầu tiên rời khỏi Giang Châu sau khi Ninh Uyên sống lại đời này, sắp sửa đến lại là một nơi có thể gọi là "chốn cũ", bởi vậy khi đứng trên mũi tàu nhìn xuống phía dưới sóng cuồn cuộn, khó tránh khỏi cảm giác lo được lo mất.
Vào ngay lúc này, trên mặt sông bỗng nhiên truyền đến tiếng tiêu quen thuộc, sau đó liền hiện ra thân ảnh người thổi tiêu trung khí vững vàng, Ninh Uyên tập trung quan sát, theo sau bọn họ là một chiếc thuyền lớn, bên cạnh dần dần đi tới là một chiếc thuyền nhỏ, thuyền nhỏ này nhìn vô cùng quen mắt, Ninh Uyên nhìn một lúc, mới nhận ra rằng lúc gặp nhau ở xưởng đóng tàu, Hô Diên Nguyên Thần đang tự đóng một con thuyền, người ở đuôi thuyền để lộ vai trần rắn chắc kia là Diêm Phi, mà ở ngay vị trí mũi tàu, là một thanh niên, áo khoác ngoài màu lam đen, tà áo nương theo gió giật phất phới phía sau, nhìn lên là một tư thế oai hùng bất phàm, một cây thiết tiêu trong tay, tiếng tiêu hồn hậu, theo gió phiêu tán, làm cho người khác tồn tại một loại cảm giác hoài niệm.
Thịnh thế Hoa Kinh, cái này từ đó nói là thịnh thế Hoa Kinh.
Là thủ đô của một quốc gia giàu có, lại là cổ thành trải qua mấy triều đại, có rất nhiều thư tịch điển tịch được lưu lại, đối với thành Hoa Kinh giàu có đông đúc như vậy, thậm chí có thể hình dung toàn thành đều có thể trừ bỏ những nơi nhỏ hẹp, tám phố mười hai hẻm đều khó thấy được dân chúng nghèo khó, tuy rằng hình dung có hơi khoa trương một chút, nhưng đối với nơi hội tụ toàn bộ người giàu có cùng tài sản đồ sộ nhất của Đại Chu ở nơi này thì phương diện nào đó có thể nói như vậy.
Tờ mờ sáng, thuyền lớn cập bờ, tiết Trùng Dương tới gần, ở Hoa Kinh chỉ có bến tàu là vô cùng náo nhiệt, không ngừng có vô số loại thuyền con quý giá bỏ neo, tiếp theo đó là đủ loại đại quan quý nhân bước xuống từ những con thuyền ấy, Ninh Uyên vừa men theo cầu thang nơi mạn thuyền đi xuống, liền thấy một loạt cấm vệ quân vận áo giáp sắt nghiêm ngặt đứng ở nơi xa, dẫn đầu đoàn cấm vệ quân, cưỡi một con ngựa cao lớn xích hồng sắc, ăn mặc một thân bạc khải (giáp bạc), thân hình cao lớn, phấn chấn oai hùng, tuổi nhìn trông cũng không quá ba mươi, bộ dáng tục tằng lộ ra tám phần tuấn lãng, thấy đoàn người của Ninh phủ vừa xuống thuyền, hắn lập tức nhảy xuống khỏi ngựa, sải bước đến gần, hướng Ninh Như Hải ôm quyền, quỳ một chân xuống,"Tướng quân!".