• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẫu thân, ngươi đang nói gì vậy sao ta nghe không hiểu?" Ninh Uyên nhìn Nghiêm thị, một lát sau mới giống như bừng tỉnh đại ngộ, "Hay đống vải vụn này chính là triều phục của đại tỷ phu?"

"Tam đệ, ngươi quá nhẫn tâm! Ngươi phá hủy triều phục này, muốn ngày mai thời điểm tỷ phu ngươi đi triều hội phải làm sao bây giờ!" Nghe xông lời nói của Nghiêm thị, Ninh Nhụy Nhi mới phản ứng lại, thập phần phối hợp mà ngồi bệch trên mặt đấy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, "Tỷ tỷ nếu có đặc tội ngươi ở chỗ nào thì ngươi cứ nói với tỷ là được, cần gì lại làm ra việc này?"

"Nhụy Nhi tỷ tỷ, ngươi trách oan ta rồi, việc này ta thật sự không biết." Ninh Uyên biểu tình bình tĩnh, lời nói không nghe chút chần chừ dấu diếm nào, "Hôm nay tỷ nhờ ta đi lấy triều phục của tỷ phu, ta liền nghe tỷ mang về nhưng vì sao triều phục lại biến thành đống vải vụn này thì tất nhiên là bên chủ quán kia có vấn đề, nhưng tỷ lại cứ cắn ngược lại trên ngươi ta một ngụm như vậy, đây là đạo lý gì?"

Ninh Uyên nói lời này không nhanh không chậm, trật tự rõ ràng, Thẩm thị bị một màn trước mắt này làm kinh ngạc , nghe xong cũng gật đầu liên tục, lên tiếng nói: "Chuyện này không chừng cũng là hiểu lầm, quần áo cũng là giao cho chủ quán may vá, xảy ra vấn đề gì trước tiên cũng là phải tìm chủ quán nói lý lẽ, đừng nhắm mắt rồi liền hướng tới trên người Uyên nhi, Uyên nhi sẽ không làm như thế, cũng không có lí do hủy quần áo của tỷ phu hắn."

"Tổ mẫu, đây không phải là Nhụy Nhi muốn oan uổng đệ đệ, Tam Thúy đường thật sự là cửa hiệu lâu đời trong kinh, chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm như thế, xiêm y chắc chắn là từ sau khi lấy về mới bị người phá hư, nhưng trừ bỏ tam đệ đi lấy quần áo thì còn ai có thể tiếp xúc đến bộ xiêm y này?" Ninh Nhụy Nhi đầy mặt nôn nóng, nàng thật sự luống cuống, cảm xúc nhìn qua không chút nào giống diễn kịch," Lí do vì sao tam đệ muốn phá hư bộ xiêm y này ta nửa điểm cũng không biết."

"Phu nhân, lão phu nhân, nô tỳ, nô tỳ hẳn là biết chút lí do." Lúc này một thanh âm gầy yếu nơm nớp lo sợ xông ra, mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là nha đầu bên Ninh Nhụy Nhi, nha hoàn Xuân Hương, Xuân Hương thấy mọi người đều đang nhìn nàng, biểu tình càng thêm sợ hãi, nàng quỳ bệt xuống đất, cúi đầu thật thấp nói: "Đêm qua, đêm qua nô tỳ đi ngang qua cửa phòng tam thiếu gia ở, thấy, thấy......."

Nghiêm thị gấp không chờ nổi nói: "Ngươi thấy cái gì, đừng cọ tới cọ lui, còn không mau nói!"

"Nô tỳ thấy phòng bếp cấp tam thiếu gia đồ ăn khuya, bị nha hoàn tam thiếu gia mang ra cửa đổ hết đi!" Xuân Hương khẽ cắn môi, tựa hồ như quyết tâm lắm mới nói ra những lời này, "Phủ chúng ta luôn luôn cần kiệm, đêm qua vì có Ninh lão gia tới nên phu nhân mới phân phó nhà bếp làm canh gà đen làm đồ ăn khuya, nguyên liệu nấu ăn cũng là tỷ mỉ chọn lựa qua, nô tỳ tò mò đồ tốt như vậy thì vì sao tam thiếu gia muốn đổ đi liền lại gần một chút, ai ngờ lại ngoài ý muốn nghe thấy tam thiếu gia ở trong phòng......."

Nói tới đây, nàng lại nhút nhát sợ sệt mà ngẩng đầu nhìn Ninh Uyên một cái, giống như không dám nói tiếp.

"Mau nói, ngươi nghe được cái gì, đúng sự thật nói ra liền tốt, nơi này không ai dám làm khó dễ ngươi." Nghiêm thị dù gấp vẫn ung dung mà nhìn Xuân Hương, tựa hồ nàng muốn nói tiếp đến gấp không chờ nổi, Xuân Hương được Nghiêm thị bảo đảm mới lấy hết cam đảm, đề cao thanh âm lên một chút nói: "Ta nghe thấy tam thiếu gia ở trong phòng đối với hạ nhân của y nói, phu nhân chúng ta hôm nay rõ ràng là cố ý muốn làm khó dễ y, đến phong yến cũng không an bài chỗ ngồi cho y cũng thế, ngày cả đồ ăn khuya cũng là loại đồ ăn heo chó cũng không cần, thật sự là khinh người quá đáng, tổng là muốn cho phu nhân chúng ta biết sự lợi hại của y như thế nào mới tốt."

"Loảng xoảng." chung trà trong tay Thẩm thị có chút cầm cũng không xong, bị nàng ném tới bàn nhỏ bên cạnh.

Bữa ăn khuya đêm qua đúng là canh gà đen không sai, hơn nữa đã hầm đến thập phần bổ dưỡng nồng hậu, cho nên Thẩm thị đã đem phần đồ ăn nàng đưa tới ăn hết toàn bộ, giờ lại nghe thấy Ninh Uyên nói đó là loại thức ăn "Heo chó cũng không ăn" , tự nhiên sẽ thấy hụt hẫng trong lòng.

"Uyên Nhi, theo lời nha đầu này nói chẳng lẽ toàn bộ đều là sự thật?" Thẩm thị sắc mặt không tốt nhìn Ninh Uyên, Xuân Hương nói nửa thật nửa giả xác thật dễ làm người hoài nghi, bởi vì phủ thống lĩnh tiếp phong yến đúng thạt là không an bài vị trí cho Ninh Uyên, hắn nếu vì chuyện này ghi hận cũng là nhân chi thường tình nhưng lại vì điều này mà phá hư triều phục của Hàn Thao lại thật quá đáng.

Còn không đợi Ninh Uyên ra tiếng, Xuân Hương liền vội vàng dập đầu, đem câu chuyện đoạt đi, "Hồi Thẩm lão phu nhân, nô tỳ lời nói những câu đều là sự thật, hiện tại dấu vết đổ đồ ăn khuya đêm qua còn ở tại của phòng tam thiếu gia nhìn thấy, nô tỳ trăm triệu lần không dám nói dối!"

Ninh Uyên vẫn luôn không nói gì, nhìn người trong phòng diễn xướng đủ kiểu mới chậm rãi nói: "Đại tỷ, nếu ngươi một mực chắc chắn là ta làm hư triều phục của tỷ phu vậy theo ý kiến của ngươi, nên xử lí ta như thế nào đây."

"Uyên Nhi, ngươi thật sự là hồ đồ, tỷ phu ngươi là mệnh quan triều đình, làm hư triều phục của hắn chính là xúc phạm đến hình luật, ngươi muốn mẫu thân như thế nào giúp ngươi!" Thấy Ninh Uyên ba phải cái nào cũng được mà thừa nhận, Nghiêm thị lại biến sắc nhanh chóng thay vào một bộ dáng từ mẫu đau đớn vô cùng, đồng thời nàng nói những lời này là nhắc nhở cho Thẩm thị cùng Ninh Như Hải, đây là phạm vào tội hình luật , không phải tùy tiện là có thể bao che được.

"Còn có thể như thế nào, này nghịch tử thế nhưng làm ra sự việc hồ đồ này, thật là ngu xuẩn đến cực điểm!" Ninh Như vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn đương nhiên nghe được ẩn ý trong lời nói của Nghiêm thị, nhưng Nghiêm thị nói có lý, bao che một chuyện không lớn không nhỏ, nói trắng ra là mọi người đều là người một nhà, muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ coi như có cũng không phải không thể, nhưng nếu bị người có tâm biết được lại thọc tới, đối với danh tiếng cùng đường làm quan ảnh hưởng không nhỏ.

"Tam đệ liền tính là làm sai, rốt cuộc là đệ đệ ta, ta thân là trưởng tỷ,lại như thế nào lại trách móc hắn nặng nề, hết thảy vẫn thỉnh phụ thân làm chủ." Ninh Nhụy Nhi lau lau khóe mắt không tồn tại nước mắt, mới từ bên người nha hoàn trên mặt đất đứng lên. Ninh Nhụy Nhi lần này nói đến tự nhiên, còn có thể đem chính mình tẩy đến sạch sẽ, nếu nàng chủ động đưa ra hình phạt nặng cho Ninh Uyên, sẽ khó mà bảo toàn người khác sẽ không coi nàng là một trưởng tỷ không chăm sóc đệ đệ, huống chi thân phận Ninh Uyên cũng là khách nhân của nhà bọn họ, chủ nhân sao có thể trách móc khách nhân nặng nề được, giao cho Ninh Như Hải tới xử lí lại vừa đúng. có lời nói của Nghiêm thị phía trước, lại muốn giữ mặt mũi lại cho mình, hắn sẽ không có khả năng giảm nhẹ hình phạt.

"Thôi, việc này đã là xúc phạm hình luật, ngày mai liền đem Ninh Uyên đưa đến doãn nha môn đi, nên làm gì bây giờ, liền làm cái đó!" Ninh Như Hải trầm giọng mở miệng, đã hạ quyết định. Nghiêm thị thấy thế, che giấu thần sắc suиɠ sướиɠ, trong miệng lại như cũ nói: "Uyên vẫn là một hài tử, thật sự cần đưa đến doãn nha môn sao, nghe nói hình cụ trong nha môn giống như nước chảy (?) , nếu Uyên nhi xảy ra chuyện gì, trở về ta như thế nào hướng Đường di nương một cái công đạo?"

"Ngươi không cần công đạo, hắn này thuần túy là tự làm bậy không thể sống......" Nhưng Ninh Như Hải còn chưa nói những lời này xong, lại bị Ninh Uyên đánh gãy.

Ninh Uyên sống lưng thẳng tắp mà đứng ở nơi đó, "Phụ thân, tục ngữ nói đến hảo, bắt tặc muốn bắt đúng, định tội cũng là cần chứng cứ, đây nửa điểm chứng cứ đều không có, lại định cho hài nhi tội danh phá hư triều phục, hài nhi nhưng đảm đương không nổi."

"Tam đệ, sự tình tới thế này rồi, ngươi cần gì lại phủ nhận, như thế này chính là vứt mặt mũi ngươi a." Ninh Nhụy Nhi đau đớn nói: "Triều phục kia là do ngươi đi lấy, lại là trong tay ngươi mang về đây, từ đầu tới cuối đều ở trong tay ngươi, hiện tại biến thành bộ dáng này không phải do ngươi làm thì chẳng lẽ còn có người khác làm?"

"Như trưởng tỷ lời nói, này triều phục là ai đi lấy, đó là người làm hỏng?" Ninh Uyên một bên thở dài một bên lắc đầu, trong ánh mắt Ninh Nhụy Nhi hoang mang, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một đạo âm thanh trong trẻo nói: "Thống lĩnh phu nhân nói được như vậy chắc chắn, ta lại là nghe không nổi nữa, tổng muốn thay Ninh huynh nói hai câu công đạo mới hảo."

Tiếng nói vừa dứt, liền thấy một quý công tử mặc hoa phục sắc mặt bất thiện cất bước vào chính sảnh, thấy công tử kia, mọi người trong phòng đều kinh ngạc mà trừng lớn mắt, Ninh Nhụy nhi không tự giác mà nói: "Cảnh thế tử, sao ngươi lại đến đây?"

"Tự nhiên là Ninh huynh mời ta tới bồi hắn tới ôn chuyện, vì không muốn kinh động đến nhiều người nên không có thông tri Hàn thống lĩnh cùng thống lĩnh phu nhân, vừa mới tới liền trông thấy một tuồng kịch." Cảnh Dật nhíu mày, đem biểu tình Ninh Uyên dặn dò làm cái tựa tiếu phi tiếu, nhìn thẳng Ninh Nhụy Nhi nói: "Thống lĩnh, ngươi vừa mới nói cái gì, ta ở bên ngoài chính là nghe được rõ ràng, Ninh huynh nhìn mặt mũi ta nên không nói rõ ràng, nhưng ta lại không muốn hắn chịu ủy khuất, thật không dám dấu diếm, hộp gấm chứa xiêm y này là ta thay Ninh huynh đi Tam Thúy đường lấy, vẫn luôn đặt trong xe ngựa của ta, thẳng đến một khắc trước khi nhập phủ mới đưa cho Ninh huynh, thời gian ngắn như vậy Ninh huynh căn bản không có thời gian động tay chân, dựa theo cách thống lĩnh phu nhân nói, chẳng lẽ triều phục biến thành bộ dáng này là do Cảnh Dật ta làm sao!"

Cảnh Dật lời này nói được dõng dạc hùng hồn, lòng đầy căm phẫn, làm đủ một bộ bênh vực kẻ yếu, đem toàn bộ người trong đại sảnh đều trợn tròn mắt.

Đúng vậy, Ninh Nhụy Nhi vừa mới dẫn đường cho Ninh Uyên , chính xác nói ai lấy xiêm y, đó là ai lộng hư, trời biết thế tử Cảnh quốc công cư nhiên ở ngay lúc này nhảy ra tới, thề son sắt nói xiêm y là hắn đi lấy, chẳng lẽ Ninh Nhụy Nhi muốn thay hướng mũi thương, nói xiêm y kia là Cảnh Dật phá hư sao.

Chỉ sợ cho nàng mười cái lá gan, nàng cũng không có dũng khí đem thế tử Cảnh quốc công kéo xuống nước.

Lúc này Ninh Nhụy Nhi trong lòng đã mắng khai thiên, nàng đối với việc Ninh Uyên cùng Cảnh Dật có giao tình hoàn toàn không biết gì cả, đồng thời nàng cũng bỗng nhiên lĩnh ngộ ra, nguyên bản hẳn là triều phục chỉ có một vết cắt biến thành một đống vải vụn, tất nhiên là kiệt tác của hai người bọn họ, nhưng hiện tại nàng có thể làm gì đây, chẳng lẽ nàng lại nói Cảnh Dật phá hư triều phục, mặt khác tạm thời chưa nói, chỉ sợ tin tức "Cảnh quốc công thế tử có ý định phá hư triều phục thống lĩnh cấm vệ quân" truyền ra, người khác sẽ không nói Cảnh thế tử như thế nào, chỉ nói Hàn gia bọn họ được thất tâm phong. (mất lòng thì phải)

Cảnh Quốc công phủ là địa phương nào, Cảnh quốc công thế tử lại là người nào, nói nhân gia thế tử phá hư triều phục Hàn thống lĩnh cũng phải nhìn xem Hàn thống lĩnh có mặt mũi đó không.

Ninh Nhụy Nhi sắc mặt liền đổi, nhất thời có cảm giác cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, bất quá nàng vẫn cường ngạnh chống da mặt, nói: "Cảnh thế tử nói thế nào, ngươi đột nhiên tới chơi như vậy, chúng ta là tiếp đãi không chu toàn, việc này sao có thể cùng ngươi có quan hệ, nếu xiêm y vẫn luôn ở trên tay ngươi thì nói không chừng có người thừa dịp thời điểm ngươi không chú ý liền có ý định phá hư, mong thế tử ngươi không chấp với tiểu nhân." lời nói của Ninh Nhụy Nhi là chỉ cây dâu mắng cây hòe thập phần rõ ràng, không chỉ riêng như thế, nàng còn dùng ánh mắt xin giúp đỡ vè phía Nghiêm thị, muốn cho Nghiêm thị ra hát đệm, nhưng Nghiêm thị hiển nhiên thông minh hơn nhiều so với nàng, sau một khắc thời điểm nghe Cảnh Dật nói xong, Nghiêm thị đã đoán được việc hôm nay vô luận như thế nào cũng không xong được, chỉ ngậm miệng, rũ thấp đôi mắt xuống, làm rõ một bộ không liên quan đến việc này mà treo mình cao cao tại thượng.

"Hừ, ta tưởng ta còn xuẩn đến mức thống lĩnh cho rằng ta là cái loại trình độ đó." Cảnh Dật phất tay áo một cái, "Bất quá việc này nếu liên lụy đến ta, ta cũng quả quyết không bỏ mặc đạo lý, phá hư triều phục cũng là liên quan đến việc hình luật, thống lĩnh phu nhân nếu tin được ta, ta liền trở về hướng phụ thân xin chỉ thị, mời phụ thân ta ra mặt làm chủ đem việc này hảo hảo tra ra, trước tiên liền tra ở Tam Thúy đường, tất nhiên muốn tra ra manh mối cho việc này, làm cho những yêu ma quỷ quái gây ra sóng gió không có chỗ nào để trốn."

Ninh Nhụy Nhi một trận kinh hách, nếu thật sự cho Cảnh quốc công ra mặt kia còn đáng sợ hơn, sự tình chỉ cần nháo lớn, thực dễ dàng là có thể tra ra được việc nàng mua chuộc hạ nhân Tam Thúy đường động tay chân lên quần áo, đến lúc đó, bọn họ mới không quản trên quần áo có một vết cắt hay là toàn bộ xiêm y đều trở thành vải vụn, bất luận Cảnh quốc công phủ làm như thế nào, lão bản Tam Thúy đường kia sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho nàng.

Danh tiếng cửa hàng Tam Thúy đường như vậy, nhất định chú trọng danh dự đã không nói, vẫn là Đại hoàng tử đứng sau lưng sản nghiệp này, nếu làm sự tình làm nhục chiêu bài này truyền đi, Đại hoàng tử sẽ sinh khí, Ninh Nhụy Nhi nàng nhất định phải cuốn gói đi.

"Này...... Này......" Ninh Nhụy Nhi lên tiếng nói lắp, nhất thời nói không nói nên lời, lúc này, Hàn Thao vẫn luôn ngồi ở một bên trầm mặc không nói, cuối cùng hạ giọng mở miệng nói: "Một kiện xiêm y mà thôi, lại có thể xem như cái đại sự gì, hỏng rồi liền hỏng rồi, cùng lắm thì ngày mai ta mặc kiện triều phục cũ là được, làm phiền Cảnh thế tử nhìn một hồi chê cười, việc này cứ như vậy liền từ bỏ."

Hàn Thao nói như thế nào cũng là chủ thống lĩnh phủ, hắn đều đã nói, những người khác tự nhiên là không nói thêm cái gì nữa, Ninh Nhụy Nhi không biết làm sao mà đứng ở nơi đó, vì Cảnh Dật xuất hiện, sự tình chuyển biến bất ngờ, thật sự làm nàng bất ngờ, đặc biệt là chính nàng đã phát hiện ánh mắt Hàn Thao nhìn về phía nàng chứa đầy phẫn nộ, càng làm nàng hãi hùng khiếp vía.

Hàn Thao lên tiếng, bất quá là muốn đem sự tình qua đi, giữ được mặt mũi Ninh Nhụy Nhi, nhưng hiển nhiên Ninh Uyên sẽ không cho bọn họ vừa ý nhẹ nhàng như vậy, lại mở miệng nói: "Tỷ phu có thể tin tưởng tam đệ ta trong sạch tự nhiên là không còn gì tốt hơn, nhưng ta tin tượng tỷ phu trị gia nghiêm cẩn, đối với chút bàn lộng thị phi, nơi nơi nô tài hắt nước bẩn thì tỷ phu có phải hay không hẳn sẽ quản chặt chẽ."

Ninh Uyên lời này nói có ẩn ý, Xuân Hương bên kia nghe xong, sắc mặt hoảng sợ, thình thịch một tiếng liền quỳ xuống, đối Hàn Thao dập đầu: "Lão gia, nô tỳ không có vu hãm tam thiêu gia, nô tỳ đều nói lời là sự thật!"

Hàn Thao cũng không có nhìn Xuân Hương, một đôi mắt giống lợi kiếm nhìn chằm chằm vào Ninh Uyên, Ninh Uyên không có chút khách khí mà cùng hắn đối xem, sau một lúc lâu mới nghe Hàn Thao nói: "Nha đầu này nói nàng đều nói là sự thật, tam đệ ngươi như thế nào chứng minh nàng là hãm hại ngươi."

"Ta từ nhỏ đã được Ninh phủ dạy dỗ, cũng biết rõ khách khứa lễ nghi, loại sự tình này đối với chủ nhà, ta vô luận như thế nào cũng không làm được, nha đầu này vu hãm hại ta thì thôi, cự nhiên còn vu hãm ta đem đồ ăn khuya người trong phủ đưa tới đem đổ, làm ra lời nói dối thật sự không thể tưởng tượng được, đêm qua ta ăn uống không tốt, đồ ăn khuya của ta vẫn còn để nguyên trên bài trong phòng ta, không biết từ đâu mà nha đầu này bị mỡ heo làm mờ đôi mắt, thế nhưng nói ra được việc như vậy, thật khiến ta không thể hiểu được." Nói xong Ninh Uyên lập tức nói với Bạch Đàn phía sau, "Ngươi đi vào phòng ta, đem đồ ăn khuya hôm qua ta chưa ăn mang lại đây."

Xuân Hương nghe được lời này, khuôn mặt lập tức trắng bệch, không có khả năng, nàng rõ ràng tận mắt nhìn thấy thức ăn khuya kia bị đổ đi, sao có thể còn giữ lại tới hôm nay!

Bạch Đàn rất nhanh liền trở lại, quả nhiên có bưng cái khay trong tay, mặt trên có một đĩa bánh bao cuộn lạnh cứng cùng một nửa chung canh gà, quy cách chén đĩa này đều giống những chén đĩa khác trong phủ thống lĩnh, trên đồ ăn cũng không có dấu vết đã bị động qua, Bạch Đàn đưa khay ra trước mắt mọi người đi một vòng, Nghiêm thị chỉ liếc nhìn một cái, liền hận sắt không thành thép mà rũ hai mắt xuống, mà đương nhiên Thẩm thị nhìn thấy gà trong canh, khóe mắt nhảy dựng, khẽ hừ một tiếng.

"Đương nhiên ta cũng thấy thật kỳ lạ, mới vừa rồi Xuân Hương cô nương còn thề son sắt nói đồ ăn đêm qua là canh gà đen tốt nhất, ta thấy chung canh gà này lại là gà luộc da bọc xương không nói, thêm đầu gà râu ria lổm chổm, máu cũng không rửa sạch vậy nơi nào đảm đương nổi hai chữ "tốt nhất" này? Tất nhiên đây là nô tài đáng chết chơi xấu, ta cũng không hiểu đây là có mục đích gì, hay muốn ly gián cảm tình của ta với trưởng tỷ, nếu ta thật sự đem canh gà này đổ đi phải chăng là vừa đúng hợp ý ngươi?" Nhìn Xuân Hương há mồm muốn nói chuyện, Nhinh Uyên lại tiếp tục lên tiếng đánh gãy nàng, "Ngươi chẳng lẽ còn muốn biện giải rằng thứ này là chính ta làm? Nói như vậy ta cũng thấy nhàm tâm thật sự, không riêng lấy một bộ đồ ăn trong phủ ra, còn lén lút nấu một chung canh gà trong phòng bếp chỉ vì muốn chọc ghẹo một nô tài như ngươi sao, mặt mũi ngươi cũng thật lớn!"

Ninh Uyên vừa dứt lời, Ninh Nhụy Nhi liền nhanh chóng chạy lại đây, nâng bàn tay lên không lưu tình chút nào mà đánh lên mặt Xuân Hương, "Nha đầu đáng chết, vì cái gì muốn vu hãm tam đệ ta, tình cảm của ta cùng tam đệ suýt chút nữa bị tiện nhân ngươi làm hỏng!"

Xuân Hương bị đánh đến oa oa gọi bậy, lại căn bản không dám biện giải trả lời, Ninh Uyên lạnh lùng mà nhìn một màn này, trong lòng cười lạnh không ngừng, hắn im miệng không nói nhìn Ninh Nhụy Nhi, đem bát nước bẩn này đổ lên Xuân Hương, quả thực Ninh Nhụy Nhi muốn rửa sạch chính mình, liền đi theo hướng bậc thang này xuống, nguyên bản hai chủ tớ cùng thông đồng hãm hại, hiện giờ liền biến thành cục diện chó cắn chó, thực sự xuất sắc.

"Đủ rồi!" Hàn Thao quát khẽ một tiếng ngừng lại trò khôi hài này, ngữ khí hắn lành lạnh nói: "Nô tài thích khua môi múa mép, còn lừa trên gạt dưới dừng loại đồ ăn khuya này làm chậm trễ khách quý, phu nhân cần gì tự mình động thủ lãng phí sức lực, liền cứ rút đầu lưỡi, đánh gãy gân tay, loạn côn đuổi ra khỏi phủ."

Xuân Hương bị Ninh Nhụy Nhi đánh đến nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, nghe thấy quyết định này của Hàn Thao, nàng liền hoàn toàn choáng váng, vừa muốn xin tha, đã có hai hạ nhân đi đến đem nàng kéo đi ra ngoài, cách thật xa, còn có thể nghe thấy tiếng Xuân Hương kêu thảm thiết truyền tới, Ninh Nhụy Nhi ngực kịch liệt phập phồng một lát, chung quy liền đồi bại mà ngồi bệt xuống, còn không quên ngoài cười trong không cười hướng Ninh Uyên nói: "LÀ ta trông giữ hạ nhân không chu toàn, thật là ủy khuất tam đệ."

"Nháo thành như vậy, mất mặt không nói, còn làm phiền tướng quân cùng lão phu nhân thanh tịnh, Hàn Thao tại đây hướng các ngươi bồi cái không phải." Việc đã đến nước này, Hàn Thao đứng lên, hướng Ninh Như Hải ôm quyền, xoay người liếc mắt trừng Ninh Nhụy Nhi một cái nói: "Ngươi cùng ta đi!"

Ninh Nhụy Nhi cứng đờ mặt, cũng cùng Ninh Như Hải bọn họ phúc thi lễ, nhắm mắt mà đi theo phía sau Hàn Thao.

Hai người trở về phòng ngủ đông sương của mình, Ninh Nhụy Nhi vừa định tiến lên trấn an Hàn Thao vài câu, nhưng Hàn Thao cũng đã cử động người, không chút suy nghĩ mà quạt bàn tay đánh lên mặt Ninh Nhụy Nhi.

Sức lực Hàn Thao cực lớn, Ninh Nhụy Nhi thân hình lại nhỏ yếu, cái tát này liền vừa vặn, tiếng kêu thảm thiết còn chưa ra tới, thân mình liền bay ra đụng phải một bên giá bình hoa, giá ngã đem theo bình hoa quý báu rơi xuống, loảng xoảng hóa thành những mảnh nhỏ đầy đất.

"Xuẩn phụ! Ngươi nhìn xem ngươi làm cái chuyện tốt gì!" Thấy Ninh Nhụy Nhi cùng Nghiêm thị mới vừa rồi ở trong sảnh đường kẻ xướng người hoạ, Hàn Thao liền liệu định việc này tuyệt đối là Ninh Nhụy Nhi gạt hắn làm ra tới chuyện xấu này, "Ngươi muốn chọc ghẹo Ninh Uyên kia ta không có ý kiến, nhưng ngươi cự nhiên dùng triều phục của ta đi chọc ghẹo hắn, hiện tại gà bay trứng vỡ không nói, ngươi muốn xong việc thế nào? Chẳng lẽ muốn ta ngày mai phải mặc triều phục cũ đi, để cho nhóm ngự sử kia chế diễu!"

Hàn Thao thật sự là khó thở, hắn không có gia thế lớn, hoàn toàn dựa vào chính mình mới đánh đến vị trí hôm nay, vốn đã cảm thấy so với những quan viên trong Hoa Kinh có gia cảnh giàu có kia thấp bé một đoạn, cũng biết mặt khác những quan viên kia trong tối sẽ chê cười hắn thân là thống lĩnh cấm vệ quân lại là tên mọi rợ, đồ nhà quê, hắn đã sớm không nhịn được nữa, nếu ngày mai hắn không có một kiện xiêm y nào giống triều phục thì bọn quan viên xưa nay vốn hay khinh thường hắn, có thể ngay trước mặt hắn mà nói đến khó nghe, nói hắn cũng giống thế mà ra!

"Tướng công, không phải ta có ý như thế." Ninh Nhụy Nhi rất ít khi thấy Hàn Thao có thời điểm tức giân như vậy, nhất thời đã quên gương mặt đau đớn, ôm lấy cẳng chân Hàn Thao nói: "Ta đâu biết tên tiểu tử kia lại quen biết Cảnh thế tử, hôm nay rõ ràng là họ thông đồng khiến ta chật vật, bằng không, triều phục của tướng công ngươi cũng không trở thành dáng vẻ kia!"

Thấy Ninh Nhụy Nhi thế nhưng còn không biết hối cải, toàn tâm toàn ý muốn trách đến trên người người khác, Hàn Thao càng tức giận hơn, bóp chặt cổ Ninh Nhụy Nhi liền đem nàng xách lên, nguyên bản sắc mặt ngăm đen vì phẫn nộ, lại càng có vẻ âm khí nặng nề, "Nếu không phải ngươi tự cho là thông minh muốn gian lận lên triều phục của ta, kia làm gì xảy ra chuyện này! Chính ngươi xuẩn liền thôi, đừng lôi kéo ta cùng ngươi cùng nhau xuẩn!" Hàn Thao không khách khí đánh tới, lại đánh tới hai bàn tay Ninh Nhụy Nhi, thẳng đến khi mắt nàng đầy sao.

Tác giả có lời muốn nói: Hai người chơi cờ, đều tương đối lợi hại, sẽ nhường đối phương ra tay trước, hiện tại nhóm tiện nhân đã ra tay hạ xong rồi, tiểu Uyên Uyên phải bắt đầu đánh tới, bất bình cặn bã, cùng tiểu công tương thân tương ái =V= 

_____________________________________

Phong: hự hự... bệnh lười tái phát.╮(╯_╰)╭

Hẹn gặp lại sau ('v`)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK