Mục lục
Thất Thân Làm Thiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, bầu trời rộng lớn đen đặc như mực, vài vì sao trơ trọi tỏa ánh sáng le lói, mặt trăng thẹn thùng giấu mình sau một đám mây hờ hững. Trên bầu trời Nam Phượng Viên đột nhiên bắn lên một chùm sáng, sáng lạn như hoa, bắn tung ra rồi chậm rãi tan biến.

Rồi sau đó, liên tiếp pháo hoa được bắn lên, trong phút chốc đốt cả bầu trời đêm sáng lên, lóng lánh mà mỹ lệ.

Nàng bảo hạ nhân chuẩn bị pháo hoa, là để che dấu pháo hiệu của nàng, đột nhiên bắn một bông pháo hoa nhất định sẽ làm người khác chú ý -, còn đánh rắn động cỏ, bất lợi cho việc đào tẩu của nàng

Phượng Cô, hắn quyết tâm không thả nàng ra đi.

Nhưng nàng lại không muốn ở lại đây dù chỉ là thêm một khắc.

Dù cho hắn có yêu, cũng không thể đưa những thứ đã mất đi quay về.

Bất quá vẫn còn chỗ may mắn, hắn hạ lệnh cho người hầu thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng.

Cho nên khi nàng nói muốn xem pháo hoa, trời chưa tối bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi.

Nhưng cũng không tệ, nàng ít được xem pháo hoa, giờ xem cũng thấy có hứng thú.

Ngồi trong sân, nhìn từng bông pháo hoa lần lượt nở rộ, biến ảo ra những đóa hoa các loại, còn ra các loài động vật khác nhau, đúng là rất tuyệt đẹp.

Xem một hồi, tính toán thời gian chắc cũng không sai biệt nhiều lắm.

Nàng giơ ti quyên lên che miệng ngáp một cái, ánh mắt cũng mệt mỏi rất nhiều, Hồng Thư đứng cạnh nhìn thấy, liền hỏi: "Phu nhân mệt nhọc sao?"

Cả Phượng phủ, chỉ có khi gặp Hồng Thư là nàng thấy vui vẻ một chút.

Nhớ lúc Hồng Thư nhìn thấy nàng, gương mặt kinh ngạc sững sờ.

Nha đầu thẳng thắn mà ghét kẻ ác như thù này, dĩ nhiên ôm lấy nàng khóc rống, như thể nước mắt một đời dồn vào lần khóc đấy.

Cổ có Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành, nàng thật lòng sợ là nếu để Hồng Thư khóc nữa thì cả Phượng Vũ Cửu Thiên cũng bị cuốn trôi.

Nhưng thực sự trong lòng nàng rất cảm động, khi ôm lấy Hồng Thư, mắt nàng cũng ầng ậc nước, Hồng Thư là tri kỷ duy nhất của nàng tại Phượng gia.

Chỉ tiếc, mới quen không lâu đã phải xa nhau.

"Đúng vậy, có chút mệt nhọc, ta muốn nghỉ ngơi." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, khẽ thở dài.

"Dừng lại, phu nhân mệt rồi, các ngươi dọn dẹp xong nhớ lui ra hết!" Hồng Thư bắt đầu chỉ huy người hầu dọn dẹp.



Đuổi Hồng Thư rời đi, Vãn Thanh nằm ở trên giường, lẳng lặng chờ Tà Phong đến.

Đột nhiên ngoài cửa sổ lóe lên một bóng người, cửa sổ bị kéo ra, vừa chớp mắt một cái bóng người đó đã vững vàng nhảy vào phòng.

Vãn Thanh cười vui vẻ, ngồi dậy, thấy người kia cười đến mức mắt chỉ còn bằng sợi chỉ

"Thanh nhi… " hắn nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng không hề che dấu sự hoan hỉ

Vãn Thanh nhẹ nhàng gật đầu, quay sang cười với hắn, rồi sau đó thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn một lượt, sau đó vội vàng đóng cửa sổ lại.

Lúc này mới xoay người: "Ta muốn rời đi."

"Rốt cuộc ngươi cũng suy nghĩ cẩn thận rồi! Ngươi nên rời đi từ lâu rồi mới đúng, sống cạnh tên vương bát đản họ Phượng đó quá là hành hạ bản thân! Rời đi ngươi mới vui vẻ, ta đưa ngươi rời đi ngay bây giờ." Tà Phong vừa nghe nàng nói thế, vui vẻ nói thẳng suy nghĩ trong lòng.

"Chờ đã…. " Vãn Thanh đột nhiên nói.

Tà Phong không hài lòng nói: "Còn chờ cái gì, ở chỗ này thêm một khắc, ta chỉ cảm thấy chán ghét. Chúng ta đi nhanh đi!"

Tà Phong đột nhiên sắc biến sắc hoài nghi hỏi han: "Hay là ngươi không muốn đi?"

Vãn Thanh lắc đầu: "Không phải, nếu ta không muốn đi, sẽ không bắn pháo hiệu, có điều, Phượng trang đề phòng nghiêm ngật, chẳng lẽ là nơi nói vào là vào, nói ra là ra, chuyện này cần thu xếp thỏa đáng mới đi được."

Lần này chỉ có thể thể thành công, nếu không được, chỉ sợ sau này muốn đi càng khó gấp vạn lần.

Phượng Cô là loại người nào chứ, nếu hắn đã muốn giam lỏng nàng, chẳng lẽ nàng lại có thể dễ dàng ra đi.

Thế nên, nàng chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.

"Yên tâm, ta đã chuẩn bị người ngựa tiếp ứng bên ngoài, chỉ cần chúng ta có thể ra khỏi Phượng trang, sẽ không đáng lo nữa, hôm nay trời cao đêm đen, muốn đuổi theo truy bắt chúng ta, cũng không dễ dàng." Tà Phong vô cùng tự tin nói, việc bên ngoài, hắn đã an bài xong xuôi ổn thỏa từ lâu, chỉ còn chờ Vãn Thanh thôi.

"Nhưng…. " nàng vẫn cảm giác có chỗ không ổn, cảm giác, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Đừng nói đi ra ngoài, chỉ cần đi ra khỏi Phượng trang đã là việc khó, Tà Phong đi một mình thì đơn giản thôi vì khinh công hắn rất tốt, nhưng nếu có kèm thêm nàng thì làm sao trơn tru như vậy?

"Không nhưng gì hết, ngươi còn ở đó do dự thì trời sáng mất, yên tâm đi, đường ta cũng thuộc rồi, muốn đi ra ngoài cực kỳ dễ dàng." Tà Phong vừa nói vừa kéo tay nàng, đẩy cửa đi ra.

Lúc mở cửa ra thì cả hai cùng ngẩn cả người, trong màn đêm đen như mực là một đám người cũng đen như mực (không hiểu nhìn thấy kiểu gì), hơn nữa tình huống còn có chút hùng tráng.

Nhưng Tà Phong không phải loại trẻ con dễ hù, hắn nhanh chóng đẩy lui sự khiếp sợ khôi phục bình tĩnh, tươi cười hì hì nói: "Người của Phượng Vũ Cửu Thiên cũng thật lợi hại, dĩ nhiên phát giác ra ta rồi."

"Chúng ta quyết không để ngươi ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên -, phàm là gió thổi cỏ lay, cũng đừng mong thoát khỏi tai mắt của chúng ta!" Hoàng Kỳ đứng một bên lạnh lùng lên tiếng, đưa ánh mắt sắc như sao về phía Tà Phong.

"Sao… càng tốt, đỡ cho ta phải quay lại thêm chuyến nữa, Phượng Cô, ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, hôm nay, ta sẽ vì Mộ Dung đại ca báo thù!" Tà Phong cũng lạnh lùng giận dữ, thù mới hận cũ chồng lên nhau, từ trước tới giờ hắn chưa từng ghét ai đến thế.

Phượng Cô, chẳng những hại chết Mộ Dung đại ca, còn hại Vãn Thanh, hắn đã quyết định không bỏ qua cho Phượng Cô từ lâu. Hôm nay, hắn sẽ cùng Phượng Cô quyết đấu một phen! Hai mắt Tà Phong bừng bừng lửa hận nhìn Phượng Cô, dáng vẻ chỉ hận không thể giết Phượng Cô ngay lập tức

Nhìn vẻ mặt kích động tức giận của Tà Phong, Vãn Thanh nhẹ nhàng kéo tay hắn, ý bảo hắn chớ kích động.

Tà Phong này, luôn dễ xúc động như thế, đừng nói hắn không đánh lại Phượng Cô, ngoài Phượng Cô còn có nhiều ám vệ vậy, hắn chẳng có nổi một phần trăm để thắng!

Phượng Cô, nhìn hai người bọn họ nắm tay, đôi phượng nhãn phẫn nộ như muốn bắn ra hỏa diễm, nếu mắt hắn có bắn ra lửa thật thì chắc hẳn cái nắm tay của hai người đã ra tro từ lâu.

Đôi môi mỏng mím chặt lại, từ đầu tới cuối hắn không nói tiếng nào, nhưng không biết vì sao, ai cũng cảm thấy đỉnh đầu hắn muốn bốc khói tới nơi rồi.

Tà Phong càng nhìn càng vui vẻ, còn nắm chặt hơn, không quên thân mật hỏi han: "Thanh nhi, cảm thấy lạnh sao? sao tay ngươi lại lạnh như băng vậy?"

Sắc mặt Vãn Thanh trở nên khó coi, Tà Phong này, sao không chịu hiểu tình huống chút nào chứ? Đang là lúc nào rồi, hắn còn cố ý chọc giận Phượng Cô, đừng nói là chút nữa hai người chạy thoát thế nào, sợ là một mình hắn cũng không còn đường thoát rồi.

Đôi mắt Phượng Cô hiện lên sát khí, hắn đưa tay ra dấu, tứ đại tỳ nữ đồng thời tiến lên, rút kiếm cùng một lúc chĩa về phía Tà Phong.

Tà Phong không chút cảm động, vẫn làm như thể chưa có gì xảy ra, làm cho không ai hiểu được hắn đang nghĩ cái gì.

Nàng nhìn hắn, phát hiện trong mắt của hắn là một tia lạnh lùng đắc ý.

Trong lòng nàng yên tâm rất nhiều, nhìn ánh mắt hắn tự tin như vậy, chắc hắn đã có cao chiêu để đối phó.

Quả nhiên, hắn đưa tay kia lên, một viên tròn rơi xuống đất, rồi sau đó, trước mắt hiện lên một màn sương mù dầy đặc, mang theo mùi người, nồng nặc đến mức không thở nổi. Hơn nữa, nàng phát hiện ra trong sương mù còn có chút mê hồn dược, Tà Phong này, nhìn hắn ngày thường hi hi ha ha -, đến lúc gặp chuyện chân chính, không ngờ lại an bài thỏa đáng thế.

Nhưng vừa mới phi thân lên, nàng đã cảm thấy cả người trầm xuống, cảm giác như một sinh linh bị kéo xuống trần thế

Trong lòng có một ít bất an, nhưng trong màn sương mù, căn bản là nhìn không rõ, cảm thấy có một cánh tay kéo chân nàng lại, mạnh mẽ hữu lực, mượn lực dùng lực kéo nàng xuống, nhưng không hề làm chân nàng bị thương

Tà Phong chưa chuẩn bị, thấy nàng bị kéo một cái, sợ làm nàng bị thương, vì vậy đành hạ xuống mặt đất, lúc này, sương mù đã tán đi hơn phân nửa.

Hóa ra người đã kéo nàng là Phượng Cô, nàng không hề kinh ngạc, ám vệ bị trúng mê dược cũng thôi đi, Phượng Cô chẳng lẽ lại trúng mê dược dễ dàng thế?

Nhìn về phía trước, chỉ còn lại có Phượng Cô và tứ tỳ, những ám vệ khác đã gục xuống cả.

Dù chỉ còn một mình Phượng Cô, bọn họ cũng không thể chạy trốn thuận lợi, huống chi phía sau hắn còn có tứ đại nữ tỳ, hơn nữa,– ám vệ của Phượng trang không chỉ có những người đang trúng mê dược này, chỉ cần Phượng Cô phát tín hiệu, những người còn lại sẽ lập tức đến, số lượng có thể so sánh với một đại bang phái. Những điều này đều là nhờ nàng âm thầm tìm hiểu trước đây.

"Chỉ bằng ngươi cũng muốn mang nàng đi? Không biết tự lượng sức mình! Chỉ cần là đồ của Phượng gia ta, nếu ta không cho, ai cũng không thể trộm, ngay cả thần thâu cũng không ngoại lệ!" Mặt Phượng Cô đổi màu xanh mét, nhìn hai người chằm chằm, lửa giận đủ để ai nấy tránh xa ba thước.

"Ta có bản lĩnh đó!" Tà Phong vẫn cười, nhưng trong mắt hiện lên sự cẩn thận, hắn là người lý trí, tên Phượng Cô này, cho đến giờ phút này, vẫn chưa có ai biết võ công cụ thể của Phượng Cô đến mức độ nào, cho nên hắn không thể không cẩn thận trong việc đối phó.

"Khá lắm, nói khoác mà không biết ngượng!" Phượng Cô bắn ra sát khí, rút nhuyễn kiếm đâm thẳng về phía Tà Phong, kiếm của hắn, nhanh, chuẩn, ngoan (độc), hơn nữa một kiếm còn biến đổi như phân thân, khiến không ai nhìn được.

Tà Phong tránh được một kiếm, trong lòng mơ hồ nhận ra khoảng cách giữa Phượng Cô và bản thân, cơ hội duy nhất để thắng là dùng khinh công, bộ pháp của hắn, kỳ diệu vô cùng, mặc dù giữ không được cũng có thể giết Phượng Cô, muốn thoát thân cũng không quá khó. Vì vậy vội vàng triển khai bộ pháp giao chiến cùng Phượng Cô.

Vãn Thanh đứng ở một bên, thấy vậy tâm kinh nhục khiêu, kiếm pháp của Phượng Cô, thật sự là quá tinh diệu, hơn nữa khinh công của hắn không thua Tà Phong bao nhiêu, liên tục đâm kiếm, Tà Phong chỉ có thể né, nhưng vẫn kém hắn vài phần.

Trước kia nàng đã thấy Phượng Cô giao chiến với kẻ khác rồi, nhưng chưa từng thấy kiếm pháp của hắn sắc bén như hôm nay, xem ra ngày xưa hắn đều giấu diếm thực lực, nhưng hôm nay hắn như không thể kiềm chế mà đánh, khiến Tà Phong chỉ có né cũng khó khăn.

Tình thế nguy hiểm vô cùng, trong lòng Vãn Thanh lo lắng vạn phần, đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt, khăn tay cũng đã bị vò nát, nhưng nàng chỉ có thể đứng nhìn, nàng cũng đã thử nghĩ biện pháp, nhưng càng nghĩ càng loạn, nàng cố gắng trấn tĩnh, nhưng cảnh trước mắt khiến nàng không thể bình tĩnh được

Nàng phải nghĩ ra biện pháp, ít nhất cũng phải giữ cho Tà Phong bình an, không thể để cho hắn vì nàng mà gặp bất trắc.

Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, đã thấy kiếm của Phượng Cô khí thế như rạng đông lao tới, Tà Phong hét lên một tiếng kinh hãi, máu tươi phun ra, cánh tay Tà Phong bị thương sâu, máu không ngừng chảy xuống.

"Dừng tay!" Vãn Thanh lớn tiếng hô, đang định đi tới, đã thấy Hoàng Kỳ giơ kiếm cản đường.

"Hoàng Kỳ, ngươi thật quá vô lý! Ngươi vẫn biết nàng là phu nhân mà!" Hồng Thư đứng cạnh thấy thế, gạt kiếm của Hoàng Kỳ ra.

"Hồng Thư ngươi! …. " Hoàng Kỳ giận dữ trừng mắt nhìn Hồng Thư.

Thanh âm lạnh lùng của Phượng Cô cất lên: "Hoàng Kỳ, ngươi càng ngày càng không biết tôn ti trật tự! Tự mình chịu phạt đi!" Giọng nói lạnh lùng – thản nhiên, lại làm cho trong lòng Hoàng Kỳ run lên, nhưng Hoàng Kỳ vô oán vô hối, Hoàng Kỳ không sai, tất cả những điều Hoàng Kỳ làm đều là vì gia

"Nô tỳ biết sai rồi!" Hoàng Kỳ cúi đầu nói, kiếm trong tay yên lặng thả xuống.

"Tà Phong… " Vãn Thanh chạy đến bên cạnh Tà Phong, khẽ nâng cánh tay hắn lên, Phượng Cô đâm một kiếm này quá sâu, cả xương cũng đã lộ ra.

Nàng đột nhiên quay người, phẫn nộ quát vào mặt Phượng Cô: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha ta?" Nàng rất giận, tại sao lại đả thương Tà Phong? Tại sao lại làm thương tổn người thân của nàng thêm một lần nữa!

Phượng Cô không ngờ nàng lại vì tên trộm kia mà quát vào mặt hắn, hắn chưa bao giờ thấy nàng giận dữ như vậy -, cảm giác ghen tuông trào lên, Phượng Cô trừng mắt nhìn nàng, hung hăng nói: "Ta sẽ không cho nàng đi, ta sẽ dây dưa với nàng tới tận lúc chết!"

Từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói ra, nhưng đấy đúng là suy nghĩ trong lòng hắn

"Ngươi ….. đồ điên!" Vãn Thanh phẫn nộ mắng Phượng Cô, trong lòng có một ít cuồng loạn, đời này, gặp gỡ hắn, là kiếp nạn của nàng sao? Nhưng kiếp nạn này thật quá khổ sở.

"Đúng, ta vì nàng mà điên, vì nàng mà điên!" Nghe thấy lời Vãn Thanh mắng, hai mắt Phượng Cô vằn đỏ, nhìn thẳng vào nàng, tim đau như bị cào xé, thanh âm của hắn khàn khàn, cười méo mó như muốn khóc, khốn khổ thương đau, làm cho người ta không đành lòng nhìn lâu.

Vãn Thanh cũng hiểu được bản thân có chút kích động quá đáng, vì vậy thần sắc hòa hoãn xuống, nhẹ nhàng nói, hy vọng hắn có thể hiểu: "Phượng Cô, quả thật chúng ta không thích hợp -, đã trải qua nhiều việc như vậy, chúng ta không thể như những cặp vợ chồng bình thường khác -, ngươi giữ ta ở đây, chính là giết ta từ từ, thủy liên phải trồng trong nước, nếu nguơi trồng nó trong đất, nó sẽ dần dần héo mà chết, bởi vì nó căn bản không thích ứng với hoàn cảnh đó.

Phượng Cô nhìn nàng, trong thần sắc có chút động dung, nhưng vẫn kiên định không buông tha: "Thanh nhi, ta biết trước kia ta đã gây ra quá nhiều lỗi lầm với nàng, nhưng ta sẽ sửa -, ta sẽ dùng toàn bộ thời gian còn lại để chứng minh, ta là người đối xử với nàng tốt nhất!"

Hắn nặng nề lập ra lời thề.

Hắn đã quyết định, cả đời này sẽ che chở nàng, thương yêu nàng, quyết không để nàng chịu chút thương tổn nào.

Nàng…. không thể tin hắn một lần sau?

Chẳng lẽ nàng không nhận ra, mỗi lần nàng nói phải rời khỏi đây, đều là mỗi lần nàng lăng trì trái tim hắn?

"Phượng Cô, vấn đề không phải ở chỗ ngươi có đối tốt với ta hay không, tại sao ngươi vẫn không chịu hiểu? Đã vượt biển thì đâu còn sợ nước, tất cả đã là quá khứ, nhưng chẳng lẽ nói quên là có thể quên sao? Không, không thể -, ta không quên được, nếu đã không thể quên, làm sao có thể mở lòng đón nhận ngươi?" Tại sao hắn vẫn không chịu hiểu chứ?

"Không có chuyện gì là không thể, Phượng Cô ta chưa bao giờ tin tưởng thế gian này có chuyện bất khả thi, ta nhất định sẽ khiến nàng yêu ta!" Phượng Cô bá đạo nói, trong mắt tràn đầy tự tin

"Tự cho là đúng!" Tà Phong tức giận nói, hai mắt như hai ngọn lửa nhìn Phượng Cô.

"Nơi này không tới phiên ngươi nói chuyện!" Phượng Cô lạnh lùng quát, không thèm liếc Tà Phong lấy một cái, chỉ nhìn Vãn Thanh chăm chú, tràn ngập tình ý, dường như muốn nhắn nhủ với nàng.

"Không có khả năng." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, dù bình thản nhưng ý tứ vô cùng kiên quyết.

"Chẳng lẽ nàng không rời đi không được?" Phượng Cô nghiến răng nghiến lợi nói, thống khổ – nhắm mắt lại, giống như hạ quyết tâm, chậm rãi mở mắt ra, thần sắc có chút thô bạo.

Vãn Thanh nhìn ánh mắt hắn. Lo lắng một cách không hiểu được, hắn quá cuồng vọng, công tác quá mức kiêu ngạo tự chủ,– ánh mắt như vậy. Cho thấy trái tim hắn cũng bắt đầu khát máu

Nhưng nàng vẫn nghĩa vô phản cố nói: "Đúng vậy."

"Tốt! Rất tốt!" Hắn đột nhiên ngửa đầu cười một tiếng, nói liên tục hai tiếng TỐT, rồi sau đó, đâm nhuyễn kiếm thẳng về phía Tà Phong.

Tốc độ, nhanh như chớp, chưa đến thời gian một cái nháy mắt, kiếm đã xuyên qua vai trái Tà Phong, đến lúc này, lời của hắn mới chậm rãi đi vào tai nàng: "Nếu đã vậy, ta sẽ giết hắn!"

Trước mắt nàng đỏ tươi một màu.

Vãn Thanh không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì. Tự tay cầm một thanh kiếm của ám vệ, đâm thẳng vào Phượng Cô, may là nàng chỉ chợt nảy ra ý đó, đâm không được nửa tấc, nhưng kiếm vẫn xuyên qua quần áo, xuyên qua da thịt, đó là điều không thể chối cãi.

Nàng luống cuống thất thần. Nàng làm bị thương người khác từ lúc nào vậy?

Nàng trợn mắt. Không biết làm sao nhìn Phượng Cô.

Đôi mắt hắn đen láy như mực. Sâu như vực thẳm, không thấy được là vui hay là giận, chỉ nhìn nàng chăm chú, dường như muốn thu lấy cả linh hồn nàng.

Tai nàng ong ong. Hình như Hoàng Kỳ và Lục Cầm muốn đánh về phía nàng, bị hắn chặn lại.

Nhưng nàng không hiểu. Chỉ khiếp sợ.

Phượng Cô nhếch môi cười nhạt, làm ai nhìn cũng chua xót, rồi sau đó tàn nhẫn nói: "Nàng dĩ nhiên muốn giết ta?" Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

"Ta… ta… " Vãn Thanh nói liền hai chữ TA, nhưng không biết phải giải thích như thế nào mới phải, nàng xác thật đã làm hắn bị thương, nhưng tại vì hắn muốn giết Tà Phong!

Vết thương của hắn trào máu, thấm ướt hắc y, từng giọt máu như con rắn màu đỏ, lăn dọc theo lưỡi kiếm, lần lượt chảy xuống tay nàng.

Nàng – sợ hãi, tay cũng chậm rãi run lên.

Phượng Cô vẫn chỉ cười, nhìn nàng chăm chú, nụ cười mang theo sự khủng bố, làm nàng luống cuống thất thần, chỉ biết nhìn hắn.

"Nàng đâm đi! Nàng đâm đi, có thể chết dưới tay nàng, ta không hối hận -, ha ha." Hắn cười tàn nhẫn, ngón tay thon dài nắm lấy lưỡi kiếm, dùng toàn lực, trong phút chốc, một dòng máu lại trào ra, dọc theo thân kiếm, chảy tới tay Vãn Thanh, nhưng nàng không thể buông tay ra

Tứ tỳ vọt tới: "Gia, không cần… "

Nhưng Phượng Cô không thèm liếc mắt nhìn bốn người, chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Chuyện của ta, còn cần các ngươi tham gia sao?"

"Nhưng gia……… " tứ tỳ bắt đầu khóc nức nở, các nàng chưa bao giờ thấy gia như vậy? Gia chưa bao giờ như thế -, nhưng hôm nay lại...

"Lời ta nói không còn ai nghe phải không?" Hắn quát lên, cả bốn cùng lui lại một bước

Phượng Cô, vẫn nhìn Vãn Thanh, chưa từng nháy mắt, dường như muốn nhìn xuyên thấu nàng: "Không phải nàng muốn đi sao? Tốt thôi, chỉ cần nàng đâm tiếp, đâm thật mạnh, ta chết rồi, nàng có thể rời đi!"

Hắn trầm tĩnh nói, ngón tay chỉ vào miệng vết thương.

Vãn Thanh lắc đầu, hoảng hốt luống cuống: "Phượng Cô, ngươi đừng ép ta, ta cũng không muốn giết ngươi… " thanh âm của nàng bắt đầu nức nở, nàng không hiểu, vì sao hắn phải đeo bám đến mức độ này!

Không hiểu!

Rốt cuộc là tại sao chứ?

"Ta không ép nàng." Phượng Cô khẽ cười, trăng cũng không đẹp bằng nụ cười đấy, sắc mặt hắn tái nhợt, nụ cười tuyệt sắc khuynh thành càng khiến người ta tâm kinh nhục chiến: "Lời ta nói là sự thật, chỉ khi nàng đâm ta thật sâu, mới khiến ta hoàn toàn hết hy vọng."

Người chết rồi, tâm cũng phải chết thôi?

Hắn cười yếu ớt, tay nắm lưỡi kiếm đột nhiên dùng sức, khiến kiếm xuyên sâu vào, toàn bộ lưỡi kiếm xuyên qua người hắn không chừa một phân nào, máu phun ra, phun lên người nàng, phun lên mặt nàng, cảm giác ấm mà dính làm cho người ta muốn nôn.

Vãn Thanh rút kiếm ra ném đi, trào nước mắt, nàng không hiểu, vì sao hắn phải làm như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK