Có người đưa tới một phong thư, nói muốn giao cho Phượng Cô.
Phượng Cô nhận thư, vừa mở ra nhìn, mặt mũi đã tối sầm lại, lửa giận bốc lên, đột nhiên quát: "Kẻ nào đưa thư?"
"Đã đi rồi, chỉ là một người dân bình thường trong thành." Lãnh Sâm đứng ở một bên, nhìn sắc mặt Phượng Cô, biết là tình huống vô cùng nghiêm trọng, nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi người kia đưa thư chỉ nói là Phong Bạch Ngũ Đức Nhân đưa tới, nhất định phải gửi tận tay Phượng gia, Lãnh Sâm đoán có thể là Bạch Vân Yên, không dám trì hoãn, liền vội vàng đưa tới tay Phượng Cô.
Hắn có hỏi kẻ đưa thư, người nọ chỉ là một dân chúng bình thường, có người đưa tiền nhờ hắn đưa thư, căn bản là không biết chuyện gì.
Lãnh Sâm nhíu mày hỏi: "Gia, chuyện gì xảy ra?"
"Ngươi tự nhìn đi." Phượng Cô đưa thư cho hắn. Một tay bịt vết thương, vì hắn tức giận quá độ mà chỗ vết thương lại chảy máu.
Lãnh Sâm mở thư ra đọc, nội dung bên trong rất đơn giản: Vãn Thanh phu nhân bị hắn mang đến Phong Quốc, nếu muốn nàng bình an vô sự, nhất định phải đáp ứng việc hợp tác hắn đề nghị trước kia.
Lãnh Sâm nghiêm mặt.
Ở bên Phượng Cô đã nhiều năm, đối với chuyện của Phượng Cô, Lãnh Sâm rất rõ ràng -, tình cảm Phượng Cô dành cho Vãn Thanh, Lãnh Sâm cũng thấy rõ mồn một, chỉ sợ Bạch Vân Yên cũng thấy rõ, mới bắt cóc nàng làm con tin. Bởi vì, gia sẽ không ngồi yên mà mặc kệ nàng.
"Gia muốn làm như thế nào?" Lãnh Sâm hỏi.
"Bạch Vân Yên rất không hiểu ta, Phượng Cô ta, chẳng lẽ lại là loại người chịu để yên cho kẻ khác uy hiếp? Hắn dám đụng đến nữ nhân của ta, ta sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại!" Mắt hắn không ngừng bắn ra những tia sáng nghiêm túc ngoan độc chết chóc.
"Đi Tuyết Linh Các – mời chủ sự Hạ Thanh tới đây." Hắn quay sang Lãnh Sâm, Lãnh Sâm nghe lệnh, vội vàng đi.
Lúc này Hoàng Kỳ mới tiến lên: "Gia, – vết thương của ngài lại chảy máu rồi, để nô tỳ băng bó cho ngài."
"Không cần." Vẻ mặt của Phượng Cô vẫn lãnh nhược băng sương, lại kèm cả lửa giận, đôi phượng nhãn không che dấu sự khát máu.
"Nhưng ····" Hoàng Kỳ đau lòng, như còn muốn nói điều gì.
Lại thấy Phượng Cô nói: "Đi thỉnh lão y tới đây."
Hắn vừa dứt lời đã thấy có người đẩy cửa bước vào: "Ta tới đây?"
Vừa nói, vừa cười hì hì vuốt râu đi vào.
Hóa ra là lúc Lãnh Sâm đi ra ngoài thỉnh Hạ Thanh đã nhân tiện cho người mời luôn lão y tới.
"Phượng gia tìm lão có điều gì căn dặn?" Lão y nhìn lớp vải băng vết thương của hắn đã nhuộm đỏ màu máu, vẫn cười ha hả, làm như không thấy cái gì.
Phượng Cô lạnh lùng lên tiếng: "Không đùa nữa! Ta gọi ông tới, là để ông chuẩn bị thuốc cho thương thế của ta, ta phải đi ra ngoài một chuyến."
"Đi ra ngoài một chuyến, vết thương của ngươi ···" lão y trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được, vết thương của Phượng Cô sâu như vậy, tuy võ công của hắn thâm hậu, vết thương đó cũng chẳng tạo thành thương tổn gì lớn lao, nhưng nếu không chịu nghỉ ngơi điều dưỡng 8-10 ngày, còn đòi ra ngoài chạy loạn -, vết thương sẽ không liền miệng được.
"Ông nghe không hiểu ah?" Phượng Cô không nhịn được đưa mắt nhìn lão y, trong lòng hắn đang vô cùng lo lắng.
Trong lòng hắn hiểu, giờ phút này, Vãn Thanh chỉ sợ đã bị mang ra khỏi Chiến Thành từ lâu, Bạch Vân Yên, chắc chắn sẽ không bỏ phí một giây nào, lên đường về Phong Quốc.
Bởi vì nếu hắn không về Phong Quốc, căn bản vô phương giam lỏng Vãn Thanh.
"Tại sao ta lại không hiểu, có điều vết thương của ngươi ···" lão y không hiểu sao tự nhiên hắn lại không sợ chết như vậy? Đã bị thương như vậy, còn muốn ra ngoài một chuyến, gấp đến mức không thể chờ thêm vài ngày sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì có lẽ là chuyện này nghiêm trọng thật.
Vì vậy lão y thôi ngay dáng vẻ hi hi ha ha ngày thường, nghiêm chỉnh nói chuyện: "Vết thương này của ngươi, ít nhất cũng phải 5 ngày nữa mới liền miệng, nhưng lại không thể cử động bừa bãi, nếu không, chỉ cần tùy tiện cử động sẽ chảy máu. Ta sẽ chuẩn bị thuốc cho ngươi, nếu ngươi thật sự phải lên đường, ta cũng chỉ có thể hạ thuốc thật mạnh, mặc dù làm thế đối với thân thể không tốt, nhưng ít nhất ngươi sẽ không bị chảy máu. Hơn nữa ta sẽ phối thêm vài loại đan dược, có thể giúp ngươi tăng thêm nguyên khí."
Sau khi Phượng Cô nghe xong nói nhỏ: "Cám ơn." Dù sao lão y cũng không phải người của Phượng Vũ Cửu Thiên, coi như là bằng hữu của hắn, hơn nữa ông ấy dốc sức vì hắn như thế, đã xem như không tệ.
Lão y nghe thấy Phượng Cô nói một câu " cám ơn ", gương mặt hiện vẻ vui mừng, rồi sau đó xoay người đi. Câu " cám ơn " của Phượng Cô không phải người nào cũng được nghe.
········
Lúc này Hạ Thanh đã tới, bởi vì tình huống khẩn cấp, hai bên cùng lo lắng, cho nên không dám lãng phí thời gian.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Phượng Cô hỏi.
Hạ Thanh thầm tính toán, nghĩ thầm, hiện tại chỉ có một giải pháp là hợp tác với Phượng Cô, mặc dù bọn họ không phải cùng phe, nhưng ít nhất, lúc này mục đích của bọn họ giống nhau -: cứu Vãn Thanh.
Buổi sáng đã có thám tử truyền tin tức của Ngân Diện, vẫn chưa tìm được hành tung của Vãn Thanh.
"Hôm qua chúng ta mới đi được nửa đường, thì Bạch Vân Yên đột nhiên xuất hiện, bắt cóc Vãn Thanh." Hạ Thanh nói đơn giản: "Mặc dù chúng ta đã cho người đuổi theo, nhưng Bạch Vân Yên quá thông minh, không đích thân mang Vãn Thanh về Phong quốc, mà cho người đưa Vãn Thanh trở về, hơn nữa – binh lực của hắn đã phân tán, minh có ám có, hư hư thực thực, căn bản là không thể biết lúc này Vãn Thanh ở nơi nào."
"Tên Bạch Vân Yên này, thật quá giảo hoạt!" Phượng Cô hung hăng nói, năm ngón tay bóp chặt lại, đầy một bụng phẫn nộ, hận không thể lập tức bóp chết tên họ Bạch.
"Lúc này chỉ hy vọng Phượng gia có thể hợp tác, cùng cứu Vãn Thanh." Hạ Thanh nói.
Ai ngờ Phượng Cô khinh thường nói: "Ta sẽ không hợp tác cùng các ngươi!" Hắn nhất định phải cứu Vãn Thanh, cần gì phải nhờ người ngoài một tay?
Kế hoạch lần này của Phượng Cô là có thể xuất động kẻ nào thì xuất động hết, kể cả thương nhân liên quan đến hắn ở Phong Quốc, hắn cũng âm thầm sai người đi thông tri, hắn sẽ làm tất cả để cứu được Vãn Thanh.
… …
Sau một hồi chịu sự xóc nảy của xe ngựa Vãn Thanh chậm rãi tỉnh lại, vừa nhìn, đã thấy mình bị bắt lên xe ngựa, hơn nữa còn là một xe ngựa đang chạy nhanh vô cùng.
Giương mắt nhìn chung quanh, thấy trong xe còn có hai nữ tử khác, dáng vẻ giống như nha hoàn, nhưng người nào cũng to cao, mắt lộ tinh quang, xem ra là người luyện võ -, hơn nữa võ công không tệ chút nào.
Nàng muốn giơ tay mới phát hiện ra là không thể cử động được, không, phải nói là toàn thân vô lực mới chính xác, trừ…việc đầu óc tỉnh táo, thì toàn bộ thân thể đều giống như không phải của nàng.
Nhìn hai nữ tử bên cạnh, thấy vẻ mặt họ lạnh lùng, không thèm quan tâm xem tình hình nàng thế nào.
Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại, nàng nghe thấy tiếng động ồn ào, nàng tĩnh tâm lắng nghe, mơ hồ nghe thấy đang đi tới cửa thành, còn có người kiểm tra, chỉ có điều không biết cửa thành này có phải của Chiến Thành không?
Chỉ hy vọng không phải cửa thành của Hổ Thành, bởi vì ra khỏi Hổ Thành là bước qua biên giới, tiến vào Phong Quốc.
Không biết vì sao, nghe thấy việc kiểm tra chặt chẽ, nàng lại không sợ hãi, bởi vì cả Vân Quốc, nơi kiểm tra chặt chẽ nhất chính là Hổ Thành, bởi vì ra khỏi Hổ Thành chính là ra khỏi biên giới, thế nên ra vào, toàn bộ phải trải qua một tầng kiểm tra.
Đột nhiên, màn xe bị xốc lên, một tên lính thò đầu vào, nghiêm túc hỏi han: "Người đang ngủ là ai? Các ngươi muốn đi Phong Quốc làm chuyện gì?"
Một nữ tử khi nãy còn lộ vẻ hung hãn giờ chuyển thành ôn nhu: "Soa đại ca, công tử nhà ta bị bệnh đã lâu, nhưng vẫn vô phương trị liệu, nghe người ta nói tại Phong Quốc có người chữa được bệnh này, vì vậy vội vàng vạn dặm xa xôi đi xem bệnh, ngươi nhìn hắn bệnh thành bộ dạng này, chúng ta cũng đau lòng lắm! Một tháng trước còn là một công tử tuấn lãng, lúc này đã bệnh nguy kịch rồi! … …"
Nàng kia vừa nói vừa đưa tay áo lên lau nước mắt.
Vãn Thanh cảm thấy khó hiểu, cô ta nói nàng là một công tử sao?
Chẳng lẽ…
Vãn Thanh nghĩ tới một khả năng, nhất định là nàng đã bị dịch dung!
Nàng nhìn thẳng vào mắt người lính, hy vọng hắn có thể nhận ra sự cầu cứu của mình.
Chỉ tiếc, người lính này cẩu thả, không nhìn vào mắt nàng. Nhưng thật ra nếu đổi lại là nàng, đôi mắt cầu cứu trên gương mặt tái nhợt trắng bệch chẳng có gì lạ cả.
Lúc này, có một người lính khác đi đến, thần sắc nghiêm túc, giơ một bức tranh ra so sánh với hai tỳ nữ, rồi sau đó lắc đầu nói: "Không phải các nàng."
Trong lúc hắn thu hồi bức tranh, Vãn Thanh có nhìn thấy, nữ tử trong tranh chính là nàng, chỉ tiếc, nàng đã bị dịch dung thành một diện mạo khác, hắn không nhìn ra!
Lúc này, lại thêm một người khác đi đến, mặc bộ giáp màu bạc, mặt đeo mặt nạ, nhìn kỹ thì mặc dù không giống lắm, nhưng chỉ cần nhìn đến đôi mắt trong trẻo lạnh như băng, nàng liền nhận ra, đúng là Ngân Diện.
Hắn đã đến đây, hơn nữa còn mặc giáp, nếu như nàng nhớ không lầm, giáp màu bạc là của nhị phẩm tướng quân!
Nàng giãy dụa, phát ra thanh âm chi chi ngô ngô, muốn làm hắn chú ý, một tỳ nữ quay sang nàng, hung ác trừng mắt, sau đó đến gần nàng nâng nàng dậy, nhỏ nhẹ nói: "Công tử, không sao! Lục nhi, giúp người uống thuốc!"
Vừa nói người xưng Lục nhi vừa lấy ra một bình thuốc, lấy một viên nhét vào miệng nàng, chỉ hận nàng toàn thân vô lực, chỉ có im lặng há mồm cũng mất rất nhiều sức.
Lúc này, Ngân Diện thò đầu vào, đáng tiếc hắn còn chưa nhìn kỹ, một người lính đã nói: "Bẩm tướng quân, tiểu nhân đã tra qua, xe này không có người tướng quân muốn tìm, chỉ là một công tử nhà giàu bị bệnh muốn đi chữa bệnh." Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Ân." Ngân Diện ừ hữ, chuyển sự chú ý, không nhìn kỹ nữa.
Vãn Thanh thầm thở dài trong lòng, xem ra là trời không giúp người!
Vốn dĩ chỉ cần Ngân Diện nhìn kĩ vào mắt nàng, nàng khẳng định, hắn nhất định có thể từ ánh mắt của nàng phát hiện ra nàng, nhưng cơ hội đã tuột khỏi tay rồi.