Hắn xoay người một cách buồn bực, nhưng trong lòng thì vui sướng, khom lưng.
Vãn Thanh không giải thích được nhìn hắn.
Hắn muốn cõng nàng sao?
Nhưng nàng không dám hỏi vì nhìn bộ dạng hắn sắp nổi giận rồi.
"Còn không mau lên!" Phượng Cô hung tợn nói, gương mặt đỏ ửng một cách rất khả nghi, đây là lần đầu tiên trong đời hắn cõng nữ tử. Nàng không biết tốt xấu, còn ngồi đó lằng nhằng.
Nếu không phải sợ thân thể nàng không khỏe, hắn đã dùng khinh công lôi nàng đi từ lâu!
"Được." Vãn Thanh bị hắn quát thì sửng sốt, vội bám lên lưng hắn, nhưng đến lúc dựa vào mới phát hiện ra có một vấn đề, bọn họ vừa mới ra khỏi nước, toàn thân ướt đẫm, quần áo mùa hè lại mỏng, như ẩn như hiện, dính sát vào da thịt…
Trên mặt Vãn Thanh dần dần đỏ ửng, có chút vô thố.
Cánh tay trắng nõn vốn đã định khoác lên vai hắn lại trở về.
Phượng Cô đợi hồi lâu vẫn không thấy nàng đặt tay lên vai, rõ ràng đã thấy đặt lên rồi còn rụt trở về, vì vậy nhíu mày, cực kỳ không vui quay đầu nói: "Tại sao nàng còn chưa lên! Đây là lần đầu tiên Phượng Cô ta cõng một nữ nhân, nàng còn không biết quý trọng!"
Vừa nói xong thì nhìn thấy nàng đỏ mặt đứng đó, đang cắn cắn môi.
Dưới ánh mặt trời chói lọi, da mặt nàng trắng hồng đẹp như ngọc, làm cho hắn muốn cắn một cái, thanh tú như tinh linh trong rừng.
Lúc này hắn mới nhận ra, vì xuống nước nên y phục nàng đã ướt đẫm, dính sát trên người, phô bày hết đường cong.
Biết nàng đang ngại ngần điều gì, trong bụng Phượng Cô âm thầm buồn cười, chuyện này đã tính là cái gì, hắn và nàng đã có da thịt chi thân từ lâu, nhưng nghĩ đến đây lại làm hắn buồn phiền, hình như cả hai lần nàng đều không được thoải mái.
Ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, có chút cô đơn, tất cả, chỉ là đều do hắn.
Vì vậy hắn lại cúi người, nhẹ nhàng nói: "Thôi lên đi, lúc này không phải lúc so đo quá nhiều."
"Ân." Ngữ khí nghiêm cẩn mà buồn bã của hắn làm nàng không còn mất tự nhiên nữa, dường như hiểu ra. Vì vậy nàng vươn tay khoác lên vai hắn.
Phượng Cô nhẹ nhàng cõng nàng lên, không có chút cảm giác nam nữ mập mờ nào, chỉ có hạnh phúc tràn đầy trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực.
Đột nhiên hắn có cảm giác, nếu từ nay có thể như thế này thì đó chính là hạnh phúc.
Vì hắn khom người cõng nàng mà vết thương ở ngực bắt đầu đau nhức, nhưng hắn mặc kệ, trả giá thế chữ trả giá nữa cũng mặc.
Có cõng nàng qua hết ngày dài tháng rộng cũng không sao.
Vãn Thanh nhẹ nhàng gục trên lưng hắn, trong lòng thầm cảm thán, lúc này hắn đối nàng thật là tốt, tình ý hắn dành cho nàng, nàng thấy rất rõ ràng.
Nhưng có một số việc đã xảy ra, muốn quên không phải chuyện dễ. Nàng hôm nay, sự hận thù dành cho hắn đã phai nhạt không ít, nhưng muốn nàng động tình với hắn thì làm sao dễ thế được?
Nàng vốn không phải người dễ động tình. Đã xảy ra nhiều chuyện như thế, làm sao có thể nói quên là quên ngay được?
Xem ra chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nếu thật sự yêu hắn nàng sẽ không kháng cự, hắn chỉ có thể hi vọng dùng chân tâm cảm động nàng thôi.
Nếu không yêu, cũng chỉ có thể nói là duyên phận không đủ, là trái tim hắn chưa đủ chân thành.
… …
Một mực trầm mặc, hai người không ai nói tiếng nào.
Khu rừng yên lặng.
Hai người yên lặng.
Chỉ có đàn chim cất tiếng hót không ngừng.
Sắc mặt Phượng Cô, càng ngày càng kém, vết thương trên ngực hắn, không cầm được máu, hắn vẫn biết máu đang chảy không ngừng, nhưng bản thân không thể dừng lại, nhất định phải chạy thoát, nhất định phải chạy thoát…
Hai chân hắn giờ như chết, chỉ đi tới theo bản năng, chứ hoàn toàn không còn cảm giác gì hết
Hắn biết, bản thân bị thương quá nặng.
Nhưng hắn càng biết, ít nhất, cũng phải tới được chỗ an toàn, mới có thể dừng lại. Nếu không, tất cả những gì đã làm đều uổng phí. Hắn thì sao cũng được, nhưng không thể để Thanh nhi rơi vào ma chưởng của Bạch Vân Yên một lần nữa.
Hắn đã nhìn ra ánh mắt Bạch Vân Yên dành cho Thanh nhi không đúng từ lâu, hắn quyết không thể để Thanh nhi xuất hiện trước mặt Bạch Vân Yên nữa. Tên tiểu nhân hèn hạ đó, thật muốn móc mắt hắn ra!
Hắn chỉ có thể dựa vào tư duy, một mực liều mình ép bản thân phải tỉnh táo, duy chì bước đi mạnh mẽ, không giảm tốc độ, dùng những sức lực cuối cùng, chống đỡ đến giây phút cuối cùng…
May là hắn đã chuẩn bị kĩ càng từ trước, con đường để trở về Vân Quốc, hắn nắm rất rõ. Ở giữa có một đường nhỏ, mặc dù đường hơi vòng vèo xa xôi một chút, nhưng vô cùng an toàn, bởi vì đường đi về phía một khu rừng rậm. Hơn nữa còn có một sơn động có thể dùng để ẩn nấp trên sườn núi, là thám tử trong lúc vô tình tìm ra. Sơn động đó, lúc này, vừa vặn có thể giúp hắn hồi phục chút thể lực.
Hắn giươg mắt nhìn, sơn động không xa đây lắm mới đúng.
Lúc này mặt trời đã dần ngả bóng trời tây.
Nguyên lai, hắn đã cõng nàng, đi gần một ngày, hơn nữa hai người còn một mực không nói tiếng nào -, nhưng hắn không cảm thấy chút buồn bực nào.
Mặc dù Phượng Cô không nói, Vãn Thanh vẫn cảm giác được, bước chân của hắn, càng ngày càng chậm, càng ngày càng trầm trọng.
Vãn Thanh nhẹ nhàng giãy dụa trứ, nói: "Phượng Cô, người thả ta xuống đi! Ta tự đi được."
"Nàng đi quá chậm!" Cánh tay Phượng Cô càng xiết chặt hơn, nặng nề nói, nhưng thanh âm lại suy yếu vô lực, làm cho lòng người chua xót. Có nói thế nào hắn cũng không để Vãn Thanh tự đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Hiện tại người đi cũng rất chậm…" Vãn Thanh nghẹn ngào nói, vì sao hắn phải như thế chứ! Thanh âm của hắn, chỉ cho nàng biết rõ ràng hắn đã suy yếu đến thế nào.
"Ta … ta không muốn thả nàng xuống, thế nên mới cố ý đi chậm -, nếu nàng đòi xuống, không phải là uổng phí công sức của ta sao?" Hắn cười nói.
Trong rừng rất nhiều bụi gai, không cẩn thận sẽ bị cào xước da -, hơn nữa, mặc dù nàng không nói, nhưng hắn biết, nàng sợ rắn, mà trong rừng này thì không bao giờ thiếu rắn.
Vừa rồi mặc dù nàng không nói ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy rắn, toàn thân nàng liền cứng ngắc như băng, hắn cảm thấy rất rõ ràng.
Vào lúc này, hắn vô phương bảo vệ nàng trên nhiều phương diện.
Nhưng trên phương diện này thì hắn vẫn làm được.
"Người gạt ta …" Vãn Thanh nức nở, ngay cả khí lực để nói chuyện hắn cũng không còn, nhưng vẫn kiên trì thể hiện!
Thật sự muốn nàng phải ray rứt cả đời sao?
Nàng càng ngoan cố, kiên quyết đòi xuống.
Phượng Cô khẩn cầu: "Đừng… đừng xuống… còn một quãng ngắn nữa thôi, bên kia có một sơn động, tạm thời có thể tránh né truy binh, tới đó rồi sẽ nghỉ ngơi …"
"Nhưng…" Một hàng lệ lại chậm rãi chảy xuống, trái tim lại nhói đau thêm một lần.
Nghe thanh âm nức nở của nàng, tim hắn cũng khẽ quặn đau, có chút chua xót, có chút … Hạnh phúc…
Hắn lại cố gắng cất lên tiếng nói giờ đã thều thào vô lực: "Không bằng nàng hát cho ta nghe? Ta… Đã lâu không được nghe nàng hát …"
"Người… Muốn nghe cái gì?" Vãn Thanh vẫn khóc nức nở, nhẹ nhàng hỏi.
"Nàng hát cái gì ta cũng thích nghe…" Phượng Cô khẽ cười nói: "Không bằng hát "Nhất Hộc Châu" đi? Ta thích nghe…"
Đột nhiên trong lòng Vãn Thanh cảm thấy u ám, nàng vẫn còn nhớ, lần đầu tiên hắn nghe nàng hát "Nhất Hộc Châu" đã gọi nàng thành Nguyệt nhi… Nguyệt nhi, xem ra, từ trong đáy lòng hắn đối với Chu Nguyệt nhi, chưa bao giờ quên…
Phượng Cô không biết tâm tư của Vãn Thanh, chỉ đắm chìm trong hồi ức đẹp đẽ, nhẹ nhàng nói: "Ta đã nghe ba người khác nhau hát bài này, người đầu tiên làm cả đời này ta cũng không quên được. Năm đó, ta mới bảy tuổi, bởi vì ham chơi, len lén chạy đến thanh lâu du ngoạn, nghe thấy một cô gái hát bài này, rất nhiều đau thương, rất nhiều bất đắc dĩ, làm cho ai nghe cũng phải đau lòng, chỉ muốn giang tay bảo vệ che chở cho cô ấy, thậm chí cả ta cũng muốn, ta còn muốn sau này trưởng thành sẽ lấy cô ấy làm vợ, lúc ấy, cô ấy đã 18 tuổi …" nói đến đây, Phượng Cô tự cười, năm đó trẻ người non dạ, nhưng lời nói lúc ấy, hắn chưa từng quên.
Vãn Thanh nghe hắn kể, có chút kinh ngạc: "Sau này ra sao?" nghĩ kĩ thì thấy mình thật quá hiếu kỳ, đương nhiên là hắn không thể cưới cô ấy. Bây giờ Phượng Cô đã 24 tuổi, nàng kia, đã 35, đã là hoa tàn ít bướm … (Thề là đến bây giờ bạn Nhi mới biết tuổi của Phượng Cô)
"Sau này, ta muốn đi tìm cô ấy, mới biết, cô ấy đã qua đời, tuy ta không hỏi bất kì ai về cái chết của cô ấy, nhưng từ năm 7 tuổi, ta đã cảm nhận được trong tiếng ca của cô ấy sự tuyệt vọng – ưu thương…" Phượng Cô nhẹ nhàng nói, thanh lâu nữ tử – tử, chưa bao giờ có ai hỏi han quan tâm -, nữ tử phong trần, phần lớn là do không có ai yêu thương, cô đơn mà chết.
Nghe chuyện này, Vãn Thanh cũng thấy buồn theo, kỳ thật thanh lâu nữ tử có thiên thiên vạn vạn, mười người thì hết chín là bất hạnh. Vãn Thanh cũng chưa từng tiếp xúc với bọn họ, những người nàng từng tiếp xúc -, chỉ là người của Tuyết Linh Các, nhưng Hạ Thanh đối với người khác rất tốt, thế nên không có ai phải chịu ấm ức.
Nhưng nếu ở chỗ khác thì những chuyện uất ức không ít -, nàng từng nghe những người khác ở Tuyết Linh Các kể về cuộc sống của họ trước khi đến Tuyết Linh Các, có rất nhiều chuyện không thể chịu đựng được.
Càng nghĩ càng buồn, rốt cuộc Vãn Thanh không suy nghĩ nữa chỉ hỏi: "Người thứ hai là ai? Là Chu Nguyệt nhi sao?"
********************************
Đoạn này wattpad có, convert của TTV và bản tiếng Trung mình đang cầm đều không có. Đoạn này cho thấy rõ đêm rằm tháng 3 Phượng Cô rất tỉnh nên mình bổ sung.
Phượng Cô gật đầu: " Đúng vậy, đúng là cô ta, nhưng cô ta là người hát dở nhất, giọng hát của cô ta hoa lệ mà long trọng, không chút tình cảm. Một đêm nọ, ta lại một lần nữa được nghe một người hát bài này rất êm tai …."
Nói đến đây, hắn không tự giác cười một cách vô cùng hạnh phúc ngọt ngào.
Toàn thân Vãn Thanh cứng đờ, nàng rất muốn giả vờ là không biết cái đêm hắn đang nhắc tới là đêm nào, nhưng gương mặt đỏ bừng đã bán đứng nàng một cách không thương tiếc.
Vãn Thanh gục trên lưng của hắn một hồi lâu sau cũng không chịu nói tiếng nào, ngược lại Phượng Cô lại lên tiếng trước.
"Nàng có muốn biết là ai không?"
"Có, là ai vậy?" Đột nhiên nàng có cảm giác không trâu bắt chó đi cày, nhưng chỉ có thể nói vậy, nếu nói không muốn, chỉ sợ càng tố cáo bản thân đang khẩn trương thế nào.
*******************************8
"Cô gái kia, ta từng đối xử tệ với nàng ấy, nhưng hiện tại, ta có thể tặng nàng ấy cả thế gian, dù cho nàng ấy có không chịu đón nhận ta, ta cũng vô oán vô hối. Dù sao ta từng làm ra những hành vi thiên địa bất dung như thế! Ha hả…" Phượng Cô cười một tiếng suy yếu, nhẹ nhàng nói: "Đây không phải vì muốn chuộc lỗi, bởi vì ta biết, có những tội lỗi, không thể tha thứ được. Ta chỉ muốn, dùng hết khả năng của ta, bảo vệ nàng ấy, chiếu cố nàng ấy, tặng nàng ấy bất cứ thứ gì ta có thể tặng -, để nụ cười không bao giờ tắt trên môi nàng ấy, đó là chuyện khiến ta vui sướng nhất … Đương nhiên, nếu nàng ấy có thể đón nhận ta thì quá tốt …"
Vào giờ khắc này, hắn chậm rãi nói ra tâm ý của bản thân –.
Từ trước tới nay hắn vẫn là người nói thẳng, khi hắn biết bản thân muốn gì hắn lập tức làm, dũng cảm đi tranh thủ, bao gồm cả nữ tử trên lưng hắn lúc này.
Nghe lời hắn nói, trong lòng Vãn Thanh, có chút chua xót không diễn tả được.
Lời này, có lẽ rất nhiều người nghe xong sẽ cảm động -, nhưng chính hắn cũng nói, không thể tha thứ ngay?
Nàng, không nói gì, chỉ lẳng lặng gục trên lưng hắn, ý nghĩ thì lơ mơ.
Phượng Cô cũng không nói gì, hắn vốn không hy vọng xa vời nàng sẽ trả lời hắn ngay, nhưng hắn tự tin, có thể khiến nàng đón nhận hắn.
Hắn vĩnh viễn tự tin kiêu ngạo như thế.
Bởi vì mỗi một việc hắn làm, đều dùng chính trái tim hắn, năng lực của hắn.
Thấy vực sâu đã ở trước mắt, hắn đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn lại, vực sâu không thấy đáy, giữa vực, trồi ra một khối đá, đáng tiếc không đủ lớn, hơn nữa bề mặt không bằng phẳng, thám tử nói qua, ở tảng đá lớn bên cạnh, có một sơn động người vào được.
Phượng Cô quay đầu nói với Vãn Thanh: "Ôm chặt lấy ta, ta muốn nhảy xuống."
"Ân." Vãn Thanh ôm chặt lấy hắn, vẻ mặt vô cùng tín nhiệm, nhẹ nhàng gật đầu.
Phượng Cô hít một hơi thật sâu, tỉ mỉ tính tóan vị trí, nếu là ngày thường, hắn cần gì phải phí sức như thế?
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, thân thể của hắn, đã huy động đến những hơi sức cuối cùng. Cú nhảy này, sẽ dùng hết sức lực cuối cùng, nhưng trên lưng hắn còn bảo vật mà hắn trân quí nhất, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tuy tảng đá đó nằm không xa lắm nhưng nếu ngã cũng sẽ bị thương.
Giữ chặt lấy cánh tay Vãn Thanh, hắn nghĩ đến một phương án cuối cùng, nếu không thể nhảy xuống tảng đá đó thành công, ít nhất, hắn cũng muốn ném Vãn Thanh ra một chỗ an toàn.
Dường như Vãn Thanh cảm nhận được ý nghĩ của hắn, hai tay, đột nhiên xuyên qua vai hắn, ôm chặt lấy hắn, nàng, không phải loại người tham sống sợ chết: "Lúc này, sinh tử, đồng mệnh."
Sáu chữ đơn giản, không phải lời thề sinh tử, chỉ muốn nói với hắn, nhất định phải sống, hai người, đều phải sống sót.
Trong lòng Phượng Cô xuất hiện một niềm tin mãnh liệt, hắn nhất định phải làm được, cả hai phải bình an, tính tóan vị trí, hắn nhảy thẳng xuống, khi sắp đến gần, một tay đưa ra chống đỡ, túm được một hòn đá nhỏ, rồi sau đó hắn xoay theo hình tròn, để bản thân hướng ra ngoài, Vãn Thanh hướng vào trong, rơi xuống tảng đá.
Khi mới rơi xuống đất, hắn lảo đảo lắc lư, suýt nữa đứng không vững, nhưng nghĩ đến sáu chữ nàng vừa nói thì mắt lóe tinh quang, dùng hết khí lực toàn thân, dùng sức lao vào phía trong, hai người song song ngã xuống trước một cửa động.
Đều bình an.
Đôi môi tái nhợt của hắn, tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng, suy yếu mà vô lực, cũng có thỏa mãn, hắn vẫn kiêu ngạo như thế-, mặc kệ là lúc nào…